Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 130: Vô đề!



Cùng yêu kiều chúng nữ cười nói trong chốc lát, Nham Kiều đột nhiên nhíu lại lông mày, trầm ngâm hướng về Tiểu Tuyết các nàng cười nói:

"Cái kia vào ở trong thanh mấy ngày nay nửa bước Đại Tông Sư lão đầu tử, các nàng có ý kiến gì không?"

Toàn bộ một ngàn Hắc Lân quân chính là Nham Kiều vô số ánh mắt, bên cạnh đó mọi chi tiết lớn nhỏ bên trong Hắc Lân thành cũng không trốn được phủ thành chủ Nữ Vệ đội giám sát.

Cái kia thần bí cao thủ lão đầu vừa tiến vào Hắc Lân thành không bao lâu, canh giữ trên tháp cung Hắc Lân cung thủ đã cảm nhận được người này tính nguy hiểm, từ đó phản hồi lại cho Nham Kiều.

Lấy Hắc Lân quân cường đại đến cực điểm vũ lực cùng trang bị tinh lương, Nham Kiều đương nhiên sẽ không sợ hãi một tên nửa bước Đại Tông Sư có ý đồ gì bên trong Hắc Lân thành này.

Nhưng một nhân vật lợi hại như vậy tùy ý lắc lư bên trong thành trấn này, phần nào cũng làm cho Nham kiều nội tâm phân vân.

Thời gian này, kiều thê Hồng Yến mỗi khi đi đến vườn thú làm việc, bên cạnh nàng lúc nào cũng có số lớn Hắc Lân thiết kỵ đi theo hộ tống.

Lấy phối hợp cùng với xung quanh Hắc Lân cung thủ để làm yểm hộ.

Chỉ có như vậy chuẩn bị đầy đủ, Nham Kiều mới an tâm để cho nàng đi đến bên ngoài tường thành, chuyên tâm quản lý công việc của vườn thú.

Dù vậy...

Thời gian gần đây, số lần Nham Kiều để cho nàng đi đến vườn thú cũng ít hơn khi xưa rất nhiều.

Ngược lại, Nguyệt Tình cùng Tiểu Sương các nàng lại thêm thường xuyên tiến đến phủ thành chủ, phụ trách hồi báo công việc cho Hồng Yến.

Lý Tuệ hiện tại đảm nhiệm lấy thống lĩnh tuần tra quân chức vị, bên ngoài tường thành bao la thổ địa cũng do nàng mang theo Nữ Vệ đội hằng ngày quan sát lấy.

Nham Kiều chân chính nội tình là Hắc Lân quân, mà quân đội này tồn tại lại dựa vào chính là sung túc lương thực!

"..."

Thời gian đi qua gần một năm phát triển, bản thân Hắc Lân thành danh tiếng đã dần xuất hiện trong mắt nhiều thế lực tại phiến địa vực này.

Là lấy vũ lực mạnh mẽ cùng tài nguyên vô cùng phong phú vì nổi danh.

Cho nên rất nhiều mạo hiểm đoàn, hay các thương nhân hướng về tài phú mà đến, cùng với ưa thích du lịch khắp nơi các nơi giang hồ lữ khách...theo thời gian cũng tiến đến Hắc Lân thành ngày một nhiều.

Ở đây còn không nói đến từ khắp nơi lưu dân tiến đến nương nhờ, dần dần làm cho Hắc Lân thành nhân số tăng nhanh, vì vậy bên trong cũng có một chút ngưu quỷ xà thần lẩn đi vào.

Không chỉ riêng cái kia thần bí lại không có mục đích cao thủ lão đầu, Nham Kiều cùng Tiểu Tuyết các nàng trong lúc quan sát, âm thầm cũng phát hiện một chút nhân vật có ý tứ.

Mà bởi vì tất cả những nhân vật này đều nằm trong tầm kiểm soát, cho nên hiện tại Nham Kiều mới không có đả động đến bọn hắn.

"..."

Nghe thấy Nham Kiều nhắc đến chuyện có phần phiền phức này, Tiểu Tuyết cùng Tô Ngọc Hoa các nàng cũng có chút nhíu lại mày ngọc.

Cái kia thần bí lão giả tiến vào Hắc Lân thành liền ngụ lại mà không chịu rời đi, mặc dù bình thường chỉ là tùy ý đi dạo một chút trong và ngoài thành mà thôi, nhưng dù sao cũng là một nhân tố nguy hiểm.

Đường Dĩnh nhìn xem thần sắc có chút lo nghĩ Nham Kiều, ánh mắt mỹ lệ bên trong hiện lên đau lòng mà nói nhỏ:

"Nếu không chúng ta để Hắc Lân quân đem hắn đuổi đi chứ, thành trì bên trong có một vị cao thủ như vậy không mục đích lưu lại, cái kia thật sự khó mà để chủ nhân có thể an tâm!"

Nàng không có nói ra chém giết lão giả kia ý tưởng này, thứ nhất là bởi vì lão giả thần bí này trước mắt còn không có lộ ra địch ý.

Mà một nguyên nhân nữa...đó chính là muốn chém giết một tên nữa bước Đại Tông Sư cũng không đơn giản, chắc chắn cần Hắc Lân quân bỏ ra một chút hi sinh cùng thành trì kiến trúc bị phá hủy.

"Cái này không tốt lắm chứ?"

"Nhân gia còn chưa làm ra chuyện gì vi phạm quy tắc của Hắc Lân thành nha, nếu chúng ta vô cớ xuất thủ đuổi đi, cái này ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của Hắc Lân thành trong mắt của những cái kia giang hồ lữ khách!"

Thanh Lân bờ mông tròn trịa mê người thích ý ngồi tại Nham Kiều phía trên một bên đùi, sau đó có chút cau lại mày ngọc mà lắc đầu góp lời.

Nói xong, nàng tại Tiểu Tuyết chúng nữ trừng trừng ánh mắt bên trong, đem lộ ra đắc ý mỹ lệ tuyệt luân khuôn mặt vùi vào Nham Kiều bên bờ vai, sau đó còn không quên dùng miệng nhỏ không ngừng nhẹ nhàng hôn lấy hắn bên cổ.

Nham Kiều nhịn không được mỉm cười, bên cạnh đó cũng thuận thế ôm lấy nàng có chút kiều tiểu cơ thể vào trong ngực, một bàn tay ôn nhu vuốt ve lấy mái tóc mượt mà của nàng phía sau lưng.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác ấm áp khi các kiều thê bên cạnh quấn lấy mình, cũng càng thêm yêu thích các nàng thường xuyên dính người như vậy!

Nham Kiều chính là như vậy tục nhân, hắn cả một đời phấn đấu cũng chỉ vì có thể hưởng thụ cuộc sống như thế này mà thôi!

Đường Dĩnh nhìn xem Thanh Lân lộ ra đắc ý quên mình mà hướng về nàng cười khiêu kích, khóe miệng kiều diễm nhịn không được hơi giật giật.

"..."

"Ân, hiện tại chúng ta đang muốn tăng lên danh tiếng của Hắc Lân thành, làm như vậy thật sự có chút không thích hợp!"

Tô Ngọc Hoa hơi lâm vào suy tư một chút, qua một lúc sau đó mới gật đầu đồng ý với Thanh Lân.

Tiểu Tuyết lúc này không có nói ra ý kiến của mình, đó là bởi vì nàng nhìn thấy Nham Kiều lo nghĩ thần sắc đã dần dần biến mất trên khuôn mặt.

Nàng cũng hiểu rõ, hắn đây là làm ra quyết định.

"Tạm thời không cần kinh động lão đầu kia, trước mắt các nàng cứ phân phó thêm vài chi tiểu đội Hắc Lân thiết kỵ tiến vào nội thành, hằng ngày ở nơi xa chú ý hắn hành động là được!"

"Chỉ cần để cho hắn biết mình bị để mắt tới, như vậy kế tiếp phản ứng sẽ để chúng ta hiểu một chút mục đích chân chính của hắn!"

Quả nhiên, chỉ thấy Nham Kiều ánh mắt ôn nhu thưởng thức lấy từng đạo uyển chuyển thân ảnh của chúng nữ đang vây quanh chính mình, một bên nhanh chóng làm ra quyết định.

Nghe vậy, Tô Ngọc Hoa cùng Đường Dĩnh các nàng cũng nhu thuận nhẹ gật đầu.

Đối với Nham Kiều, nội tâm các nàng luôn có một loại mù quáng tín nhiệm, luôn tin tưởng mọi quyết định của hắn đều là tốt nhất!

"..."

Nói xong chuyện chính, Nham Kiều cũng thả lỏng cơ thể tựa lưng về phía sau, trong ngực ôm lấy đang nghịch ngợm làm loạn Thanh Lân, ánh mắt mang theo ý cười đảo quanh đại điện bên trong.

Từng đạo yểu điệu thân ảnh thẳng tấp đứng tại xung quanh, nháy mắt làm cho Nham Kiều cảm thấy bản thân mình tựa như đưa thân vào biển hoa mỹ lệ.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được từng đạo hương thơm mê người như ẩn như hiện truyền đến, bên trong tuy có đủ loại khác biệt vận vị.

Nhưng tất cả đều mê người như thế.

Nham Kiều nội tâm dâng lên một mảnh lửa nóng, ánh mắt hiện lên ý cười mà nhìn xem Tiểu Tuyết các nàng nhẹ nói:

"Cái kia...hiện tại Song Nhi cùng Uyển Tình các nàng cũng nên chuẩn bị làm cơm trưa, chúng ta nếu không thì cùng ngâm mình một chút?"

Nghe hắn đột nhiên nói vậy, Tiểu Tuyết cùng Đường Dĩnh chúng nữ khuôn mặt lập tức hiện lên từng mảnh yên hà mê người, vốn nhu mì ngập nước ánh mắt cũng mang theo ý cười cùng hướng tới.

"Chủ nhân...thật là bắt ngươi không có cách nào!"

Tiểu Tuyết buồn cười giận lấy Nham Kiều một ngụm, trắng nõn tay ngọc cũng đi theo nhẹ bóp lấy Nham Kiều bên hông thịt mềm.

Tuy lời nói như vậy, nhưng trong mắt của nàng lúc này cũng là hiện lên từng tia ngọt ngào cùng yêu thương.