Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 30: Bị mỹ nữ khảo nghiệm



Dịch giả: Vấn Tâm Bất Hối

Cô gái trẻ sững sờ.

Sau đó, cô ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng hỏi tôi: "Cậu vừa nói cái gì?"

“Tôi nói, cô không phải Chúc tổng!” Vẻ mặt tôi lạnh tanh, ngữ khí cũng lạnh lùng, “Tôi đến đây để gặp Chúc tổng, xin cô đừng lãng phí thời gian của tôi!”

Tôi ghét nhất là bị người khác lấy làm trò tiêu khiển, vì vậy giọng điệu của tôi không được tốt cho lắm.

Tần Tuyết sững sờ.

Cô gái trẻ biến sắc, duỗi chân đứng dậy.

"Cậu......" Cô ta nhìn tôi chằm chằm, bộ dáng như gặp phải ma.

Bộp, bộp, bộp,.......

Cô ta còn chưa cất lời, một tràng vỗ tay bỗng đột ngột vang lên.

Ngay sau đó, một người phụ nữ mang nét đẹp phong tình vạn chủng bước vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc đầm dài tay bó sát thân màu đen, dáng người yêu kiều điệu đà lắc eo bước vào phòng VIP. 

Vốn dĩ chị ta đã sở hữu vóc dáng đường cong nóng bỏng, lại thêm chiếc đầm liền thân bó sát làm nền, nên càng trở nên diễm lệ bức người, toát lên vẻ đẹp quyến rũ có thể làm chết mê chết mệt bất cứ tên đàn ông nào. Đôi chân dài miên man thon thả, càng giúp chị ta thêm gợi cảm, đôi giày cao gót dưới chân cũng khiến cho phong thái của chị ta càng nhìn càng mê hoặc.

“Lợi hại! Lợi hại!” Người phụ nữ khẽ khàng vỗ tay và cười với tôi, "Cậu nói không sai, tôi mới là Chúc Thi Nghiên, cô ấy không phải."

Đôi môi đỏ thắm, nụ cười câu hồn đoạt phách.

Quả nhiên là một “bảo bối” dễ khiến đàn ông say đắm.

Nhưng vào lúc tôi nhìn rõ khuôn mặt quyến rũ vạn người mê của Chúc Thi Nghiên, tôi thoáng sửng sốt: Giữa Nhân trung (1) của chị ta có một đường đen mờ nhạt, hiện tại đang có chiều hướng lan xuống dưới miệng.

Người có Nhân trung bị hắc khí xâm nhập xuống miệng, bảy ngày khó sống.

Cũng chính là nói, chỉ cần hắc khí ở Nhân trung lan đến miệng, không sống sót qua nổi bảy ngày!

Mà bây giờ, đường khí đen trên Nhân trung của Chúc Thi Nghiên đã lan đến mép môi, không bao lâu nữa sẽ lan vào miệng.

Chúc Thi Nghiên sống không thọ rồi!

“Vị đại sư do ông chủ Tần giới thiệu quả thật lợi hại, chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay cô ấy không phải là tôi.” Khi tôi đang bị tia hắc khí trên Nhân trung của chị ta thu hút sự chú ý, Chúc Thi Nghiên nhẹ nhàng bước đến trước mặt và đưa tay về phía tôi một cách duyên dáng, cười đầy quyến rũ, "Vừa rồi có điều gì mạo phạm, mong Lý đại sư không trách cứ.”

Bàn tay trắng ngọc  nõn nà, tuy mảnh khảnh nhưng đầy đặn.

Quả thực là người mang mệnh phú quý.

Thật tiếc, chị ta không thể tận hưởng sự giàu sang này được lâu.

Tôi không hề động tay.

Trên thân người sắp chết có khí xúi quẩy nặng nề, rất dễ dàng lây nhiễm sang tôi.

Tôi còn phải đi cứu Trương Soái, kiêng kỵ nhất là nhiễm phải những thứ xui xẻo này.

Vì vậy, tôi không thể bắt tay với Chúc Thi Nghiên.

Bàn tay đang duỗi ra của Chúc Thi Nghiên dừng lại giữa lưng chừng không trung, vẻ mặt có chút khó xử, nụ cười biểu lộ vài phần lạnh nhạt, "Làm sao vậy, Lý đại sư? Chẳng lẽ chỉ vì sự đùa vui một chút vừa rồi mà Lý đại sư liền giận tôi sao?”

Trong giọng điệu của chị ta, hàm chứa ý vị châm chọc và cao cao tại thượng khinh thường người khác.

Kiểu phụ nữ như chị ta, đã quen với việc được đàn ông nâng niu chiều chuộng, thường thường đều tự cao tự đại cho mình là trung tâm, ít khi quan tâm đến cảm xúc của người khác, đặc biệt là đàn ông.

Kiểu đàn ông “không thức thời” như tôi, chị ta đích thị lần đầu tiên gặp.

Ấn tượng đầu tiên tôi để lại cho chị ta, e rằng đã tới mức vô cùng tệ hại rồi.

“Chúc tổng, tôi không hề tức giận.” Tôi mặc kệ chị ta vui hay không vui, chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, “Tôi tên Lý Chính Nhất, được ông chủ Tần giới thiệu.”

Tần Tuyết cũng nhanh chóng nói: "Chị Chúc, sáng nay bố em có gọi điện cho chị."

Tần Tuyết cũng nhận thấy vẻ mặt không vui của Chúc Thi Nghiên, liền mở lời giúp tôi, nói với chị ta rằng tôi được bố cô ấy giới thiệu đến, mong Chúc Thi Nghiên có thể nể mặt bố cô ấy một chút.

Trương Soái hiện đang trong tình trạng nguy cấp, chúng tôi bắt buộc phải tìm hiểu được thông tin về mặt dây chuyền.

Chúc Thi Nghiên không hề lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Cô gái trẻ “đóng giả” lúc trước nhanh chóng bước tới và kính cẩn đứng phía sau lưng chị ta.

“Thể diện của ông chủ Tần, tôi đương nhiên sẽ giữ.” Chúc Thi Nghiên tao nhã ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên vẻ lạnh lùng, “Tuy nhiên, Chúc Thi Nghiên tôi không phải cứ con chó con mèo nào cũng giữ mặt mũi cho. Tôi hỏi cậu, làm thế nào cậu nhìn ra được cô ấy không phải là tôi?”

Cô gái trẻ kia bất kể là khí chất hay tướng mạo, đều đủ để biến giả thành thật.

Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi liền biết ngay cô ấy là người đóng giả.

Vì vậy tôi lập tức hiểu ra, Chúc Thi Nghiên đang thử thách tôi.

Ấn tượng đầu tiên của chị ta về tôi không tốt, nếu còn không thể vượt qua bài khảo nghiệm này, thì tuyệt đối không có cách nào lấy được tin tức liên quan đến mặt dây chuyền từ miệng chị ta.

"Rất đơn giản. Tiểu Tuyết có nói rằng, chị bắt đầu kinh doanh từ nghề đồ cổ. Phàm là người làm ăn buôn bán ngành nghề này, sẽ có một tia mỏng màu đỏ kéo dài từ Ấn đường đến tai, vị vừa rồi tuy rằng tướng mạo phú quý, nhưng là nhờ phúc của tổ tiên để lại, bản thân không có thành tựu gì." Sau khi hiểu được mục đích của Chúc Thi Nghiên, tôi ôn tồn bình tĩnh nói, “Nếu như tôi nhìn không sai, cô ấy có việc muốn nhờ Chúc tổng giúp đỡ, nhưng lại bị Chúc tổng lôi kéo cô ấy tạm thời mạo danh bản thân mà thôi.”

Nụ cười trên mặt Chúc Thi Nghiên dần dần đông lại.

Mà thay vào đó, là ánh mắt tràn ngập bất ngờ và kinh ngạc.

“Đúng thế, toàn bộ đều đúng!” Chị ta lẩm bẩm, “Một chút cũng không sai!”

Ngập ngừng một lát, Chúc Thi Nghiên lại tiếp tục hỏi tôi, “Còn nữa, cậu vừa mới nói, cô ấy sắp gặp xui xẻo, tại sao lại nói như thế?”

Chị ta vẫn đang khảo nghiệm tôi.

Có thể nhìn ra, bệnh đa nghi của chị ta rất nặng.

Nếu muốn được chị ta tin tưởng, trừ khi khiến chị ta tâm phục khẩu phục!

Thần sắc tôi ngưng trọng nhìn vào khuôn mặt đủ sức làm người người điên đảo của Chúc Thi Nghiên, giọng điệu có chút lạnh lùng, “Cô ấy gặp xui xẻo, là bởi vì cô ấy tiếp xúc với chị, nhiễm phải vận rủi.”

Chúc Thi Nghiên đột nhiên biến sắc.

Tần Tuyết giật thót tim, vội vàng gọi tôi: “Đại sư......”

Cô gái trẻ thì bỗng nhiên nghiêm mặt khiển trách: “Câm miệng! Cậu dám nói năng kiểu đó với Chúc tổng hả?”

Sự kinh ngạc ban nãy xuất hiện trên khuôn mặt Chúc Thi Nghiên dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh. Chị ta vẫy tay ra hiệu cho cô gái trẻ lùi lại, sau đó lạnh lùng hỏi: “Cậu vừa mới nói, cô ấy là vì nhiễm phải vận rủi của tôi nên mới gặp xui xẻo. Nói như thế, tôi cũng gặp xui xẻo nhỉ?”

“Không.”

Tôi lắc đầu, "Chị sắp chết."

Không khí trong phòng VIP lập tức đông cứng lại.

Tần Tuyết và cô gái trẻ đồng loạt biến sắc, vẻ mặt của Chúc Thi Nghiên cũng đột ngột sa sầm xuống, đanh giọng nói: “Lý đại sư, tôi nể mặt ông chủ Tần mới giữ cho cậu chút thể diện, cậu đừng cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, ở đây giỡn mặt với tôi!”

Lạnh lùng nói xong, chị ta vỗ vỗ hai tay.

Rầm!

Cửa phòng VIP đột nhiên bị mở ra, mấy người đàn ông mặc vest đen cùng vệ sĩ xông vào bao vây lấy tôi và Tần Tuyết.

“Đại sư......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuyết tái nhợt vì sợ hãi, bàn tay nhỏ bé của cô ấy nắm lấy cánh tay của tôi, vô thức nép vào trong lòng tôi.

“Cô Tần, cô có thể đi.” Chúc Thi Nghiên đứng dậy, uyển chuyển đi đến chỗ tôi và Tần Tuyết, vỗ nhẹ lên vai Tần Tuyết, dùng giọng điệu chị em thâm tình nói, “Chị cũng từng bước qua độ tuổi thanh xuân trẻ trung như em, biết được ở độ tuổi này rất dễ bị lừa gạt. Sau này em kết bạn nhất định phải nhìn cho rõ, ngàn vạn lần đừng để loại đàn ông này lừa dối! Người đâu, mời Tần tiểu thư ra ngoài!”

Chị ta nói xong lùi lại vài bước, lạnh lùng ra lệnh.

Mấy tên vệ sĩ xung quanh nhất tề đồng thanh nhận lệnh, nhanh chóng tiến lên, kéo Tần Tuyết đi ra ngoài phòng VIP.

“Tôi không đi!” Tần Tuyết sống chết níu chặt lấy cánh tay tôi không chịu rời đi, xuống nước cầu xin Chúc Thi Nghiên, “Chị Chúc, cầu xin chị hãy lắng nghe đại sư nói, có được không? Cậu ấy tuyệt đối không nói dối!”

Sắc mặt Chúc Thi Nghiên vẫn lạnh băng như cũ, một tia ấm áp cũng không có.

Ài.

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Xông pha giang hồ bao nhiêu năm nay, tôi ghét nhất là những kẻ hành sự ngu ngốc như vậy.

“Cho tôi ba phút, tôi chứng minh cho chị xem.” Tôi dùng một chút nội lực, nhẹ nhàng gạt tay mấy tên vệ sĩ đang tóm lấy Tần Tuyết, quay đầu thờ ơ nói với Chúc Thi Nghiên, “Tôi có thể chứng minh cho chị thấy, chị sắp chết rồi.”

Chú thích:

(1) Trong nhân tướng học, chỉ vị trí rãnh lõm từ dưới mũi đến giữa môi trên. (Xem phim thường có cảnh người bị ngất đột ngột, được sơ cứu bằng cách bấm huyệt Nhân trung là nó đó, ahihi!)  

Hết chương 30