Đế Hậu Hồi Xuân

Chương 122



Bát công chúa đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động, ghé bên tai Tam công chúa líu ríu nói. Hoàng tỷ, tỷ nói thử xem Triệu tướng quân trông thế nào nhỉ? Ta nghe nói tướng quân rất giỏi giang, quân địch vừa nghe tên của tướng quân đã không dám ra ngoài ứng chiến rồi đấy! Trong mắt Bát công chúa tràn đầy mong đợi, ngó ra ngoài trông xung quanh.

Tam công chúa khinh thường hừ lạnh. Giỏi giang thì đã làm sao? Cũng chỉ là võ tướng tứ phẩm thôi, nghe bảo một chữ bẻ đôi cũng không biết quanh năm ở cái nơi cằn cỗi như Tây Bắc, không biết thô thiển thiếu kiến thức cỡ nào đâu, đừng nhìn nữa, mau ngồi xuống đàng hoàng đi. Dứt lời, Tam công chúa nhìn Thất công chúa Trần Chiêu đứng cách đó không xa, trong mắt lóe lên tia khoái chí.

Hừ, đẹp thì sao chứ, còn chẳng phải bị gả cho một võ tướng lỗ m ãng thiếu kiến thức hay sao, tương lai còn phải tòng quân tới Tây Bắc, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, xem tới lúc ấy nàng ta có gì mà còn kiêu ngạo được!

Trần Chiêu không phải là không biết ánh mắt chua ngoa của hoàng tỷ, nàng không thèm để ý tới mà thôi, nghe nói lần này tướng quân

Triệu Trăn lập công nên hồi kinh, phụ hoàng đã ban hôn một trong số công chúa đây cho chàng, Trần Chiêu không biết người ấy là ai, nhưng chắc là chẳng phải nàng! Một công chúa không được sủng ái như chàng thì lấy đâu ra mà phụ hoàng lại dùng để lôi kéo trọng thần cơ chứ? Nghĩ vậy, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng chỉ muốn gả cho một gia đình bình thường, thà không được xem trọng còn hơn bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhân vật chính trong bữa yến tiệc hôm nay cuối cùng cũng tới rồi, Triệu Trăn mặc một chiếc áo khoác gấm đen có thêu hoa văn sẫm màu trông rất tinh xảo khiến dáng người cao lớn của chàng trở nên nổi bật, nước da của chàng hơi rám nắng, đứng dưới mặt trời tỏa ra màu mật ong, đợi chàng bước tới, mọi người đã ai cũng thấy được sống mũi cao thẳng của chàng, đầu chân mày của chàng khẽ nhíu lại, đôi mắt đen láy thâm thúy, cơ thể toát lên sát khí cảnh cáo người lạ chớ nên tới gần. Chàng khác xa những công tử tuấn tú nho nhã trong kinh thành, trên người chàng có dòng máu nam nhân, khiến những cô nương nhỏ chưa từng nhìn thấy kiểu nam nhân này ở trong kinh không khỏi rung động.

Bát công chúa nghiêng người ló qua bệ cửa sổ nhìn. Hoàng tỷ, hoàng tỷ! Tỷ nhìn kìa, Triệu tướng quân rõ là đẹp trai nhé! Nào có lỗ m ãng thiếu kiến thức đâu?

Những công chúa được sắp xếp ở trên lầu hai, thuận tiện cho các nàng quan sát vị Triệu tướng quân được cả kinh thành yêu thích trong mấy ngày gần đây.

Triệu Trăn có thính lực tốt, dù cách rất xa nhưng chàng cũng nghe thấy, ngước mắt nhìn lên, trên mặt không có gì gọi là tức giận, còn cong môi cười khiến sát khí giữa hai đầu lông mày nhạt đi rất nhiều, làm cho khuôn mặt uy nghiêm của chàng thân thiện hơi đôi ba phần.

Bát công chúa thốt lên, lùi về bên cạnh Tam hoàng tỷ, đỏ mặt nói. Hoàng tỷ, hình như chàng ấy cười với ta...Hoàng tỷ, tỷ sao thế? Lúc này Bát công chúa mới phát hiện ra sắc mặt của hoàng tỷ trông rất khó coi.

Các một tấm màn che mỏng, Trần Chiêu cũng thấy nụ cười ấy, nàng khẽ cau mày lại, trực giác nói cho nàng biết đây là một nam nhân rất nguy hiểm, nhưng cũng may người ấy cách nàng rất xa, tương lai cũng sẽ không gặp nhau lần nào. Nàng thu ánh mắt lại, tiếp tục lật xem quyển sách trên tay mình.

Nhưng mọi việc thường không được như người ta mong muốn, trong bữa tiệc, Trần Chiêu phát hiện thức ăn của mình bị hạ độc, nàng bình tĩnh nôn ra, đúng lúc giả vờ như bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc, loạng choạng bước ra ngoài dưới sự giúp đỡ của cung nữ, sau đó ngất xỉu.

Sau đó, nàng được ma ma quản sự trong hoàng cung đưa tới một căn phòng, cởi y phục của nàng ra, để lại cho nàng một chiếc yếm mỏng rồi nhét nàng vào trong chăn. Nàng không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng nàng biết bây giờ mình không thể phản khác, người bên cạnh phụ hoàng làm chuyện này, có nghĩa rằng dù nàng có gặp rắc rối cũng không ai giúp đỡ được nàng, nàng chỉ có thể tự tìm cơ hội thoát thân.

Bên cạnh chỉ còn hai cung nữ ở lại canh gác, nàng đợi một lúc chợt nghe thấy tiếng có người bị lôi vào trong, sau đó có tiếng sột soạt vang lên, cũng không biết bọn họ đang làm gì. Lát sau, một cơ thể đầy mùi rượu bị đặt nằm bên cạnh nàng rồi mọi người đều đi ra.

Trần Chiêu cẩn thận mở mắt nhìn, thấy gò má của nam nhân nằm bên cạnh. Nàng ngồi dậy, nam nhân nằm bên cạnh nàng chính là Triệu Trăn, chàng mới được phong làm đại tướng quân, bây giờ lại bị kéo vào đây. Trần Chiêu nghĩ ngợi kỹ càng, trong lòng chợt rét run.

Phụ hoàng là người đa nghi, bây giờ Triệu Trăn có công trạng, lại nắm binh quyền trong tay, uy vọng trong dân chúng rực rỡ như mặt trời ban trưa, phụ hoàng trọng dụng chàng nhưng cũng e dè chàng, chỉ có thể hạ thấp phẩm hạnh của chàng. Chàng say rượu mất trí làm bẩn công chúa, đủ để gây ra vết đen khó xóa nhòa trên phẩm hạnh của chàng, còn phụ hoàng có thể nhân cơ hội này gả vị công chúa không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ như nàng đi, thể hiện lòng khoan dung và yêu thương của bậc đế vương. Một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng không ai suy nghĩ cho nàng, nàng cứ vậy mà gả cho Triệu Trăn, người bên ngoài sẽ cười nhạo nàng ra sao? Triệu Trăn sẽ đối xử với nàng thế nào? Chàng bị ép nên mới cưới nàng rồi chắc chắn sẽ ghét nàng tới tột cùng, một thê tử như nàng sẽ không bao giờ được tôn trọng, nói không chừng số phận của nàng sau này là chết nơi tha hương.

Nàng biết hậu quả của việc chống lại phụ hoàng, nhưng nàng không thể để bản thân bị hủy hoại như vậy.

Trần Chiêu vội vàng tìm y phục của mình mặc vào, suy nghĩ một chút rồi định mặc y phục của Triệu Trăn lại giúp chàng.

Nhìn nam nhân đang say giấc, nàng hơi lúng túng. Từ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ mặc y phục giúp nam nhân, cũng chưa chạm vào thân thể của nam nhân, nhưng nhìn thấy những vết thương cũ trải rộng trên người chàng, nàng không thể bỏ mặc chàng ở đó. Chàng chỉ là một người vô tội, dùng những vết sẹo trên cơ thể để đổi lại sự bình yên cho Trần quốc, dùng máu của mình để xây dựng chiến công bây giờ, nhưng lại bị đế vương bày mưu, sau khi biết chuyện, có lẽ chàng sẽ lạnh lòng.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi đỡ chàng dậy, nàng không biết nam nhân có vóc người thế nào mới gọi là đẹp, nàng chỉ biết dưới bàn tay nàng là những cơ bắp săn chắc khỏe mạnh, chỉ cần chạm vào thôi là đã khiến người ta ngượng ngùng không tả nổi...

Triệu Chân không dễ mắc mưu như vậy, chàng đã nhận ra chuyện không ổn từ lâu rồi, chỉ diễn thuận theo bọn họ, muốn xem xem rốt cuộc bọn họ sẽ làm gì, điều chàng không ngờ được chính là nữ nhân bị mưu hại cùng chàng cũng chỉ đang giả vờ, đợi khi người đi rồi nàng lại ngồi dậy mặc y phục, bây giờ còn giúp chàng mặc, chàng có thể phát hiện ra sự run rẩy giữa những đầu ngón tay của chàng, chắc hẳn lúc này nàng đang rất căng thẳng?

Triệu Chân đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay đang mặc y phục, bàn tay mềm mại mịn màng như không xương, chàng ngồi dậy che miệng của thiếu nữ lại.

Trần Chiêu bị chàng dọa cho hoảng sợ, nếu chàng không bịt miệng nàng lại, nàng sẽ hét lên mất.

Triệu Trăn thấy nàng không phản khác, buông nàng ra, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của thiếu nữ, cái gì gọi là mi mục như họa, cái gì gọi là thánh khiết như tuyết, bây giờ chàng cũng đã hiểu được, bàn tay dùng lực kéo nàng vào trong lòng, thấp giọng hỏi bên tai nàng. Tên gì? Dứt lời, chàng ngửi một cái, hương thơm trên cơ thể nàng xông vào mũi chàng.

Hơi thở của nam nhân đập vào mặt khiến Trần Chiêu đỏ bừng mặt, cố gắng bình tĩnh nói. Ta là Thất công chúa, ngươi buông ta ra đi

Thất công chúa? Triệu Trăn biết hoàng đế định gả nữ nhi cho mình, trước đó chàng cũng hỏi dò về vài vị công chúa chưa xuất giá, có người bảo Thất công chúa này có tướng mạo nổi bật nhất, nhưng xuất thân không bằng các vị công chúa khác.

Hóa ra là nàng. Biết nàng có thể là thê tử tương lai của mình, Triệu Trăn vươn tay sờ mặt nàng, cảm xúc mịn màng mềm mạo, khá tốt: Không tệ, khiến người ta hài lòng quá.

Bị chàng đối xử như vậy, sự ngưỡng mộ và tôn kính mà Trần Chiêu dành cho chàng biết mất không còn gì, gạt tay chàng ra rồi đứng dậy, cảnh giác nói. Ngươi làm gì vậy?

Triệu Trăn mỉm cười, đứng dậy, mặc y phục của mình lên, ánh mắt nhìn mỹ nhân dù sợ muốn chết nhưng vẫn đang cố gắng bình tĩnh, thú vị lắm.

Chàng nói. Tại sao ta và nàng lại ở đây? Vậy cũng không cần ta nhiều lời nữa, để ta ra ngoài ứng phó, nàng cứ đợi đi, mấy hôm nữa ta sẽ tới cưới nàng vào cửa. Nói rồi chàng tiêu sái bước về phía cửa.

Trần Chiêu nghe vậy sửng sốt, vội bước theo, kéo vạt áo chàng lại. Ngươi biết bị gài bẫy rồi mà còn muốn cưới ta?

Triệu Trăn mỉm cười với nàng, khom người xuống nhìn đôi mắt xinh đẹp tựa ngọc lưu ly của nàng. Vì ta rất thích nàng. Dứt lời, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, trong lòng chàng ngứa ngáy, bèn hôn nàng một cái rồi hài lòng li3m môi. Quả nhiên là vừa thơm vừa mềm.

Bị người ta bất ngờ trộm hương, Trần Chiêu che miệng mình lại, nhìn chàng bằng ánh mắt khó tin. Ngươi...

Triệu Trăn nháy mắt. Ngoan ngoãn chờ ta đấy, công chúa điện hạ. Dứt lời, chàng còn sờ mặt nàng lần nữa.

Bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, Triệu Trăn đẩy cửa ra rồi đóng cửa lại, bỏ hết hỗn loạn ở bên ngoài. Nàng nghe thấy chàng nói. Ôi chao, bổn tướng quân ra ngoài tìm nhà vệ sinh thôi mà cũng gây động tĩnh lớn thế này, chư vị vội vàng như vậy là có chuyện gì thế?

Ngày hôm sau, hoàng đế liền hạ chỉ gả Thất công chúa Trần Chiêu cho đại tướng quân Triệu Chăn, có người nói Triệu Trăn yêu Thất công chúa từ cái nhìn đầu tiên ở buổi yến tiệc trong cung, hoàng thượng ban gì chàng cũng không muốn, chỉ cần mỗi Thất công chúa. Hoàng đế thấy Triệu Trăn say mê như vậy nên gả công chúa cho chàng, cũng không thu lại binh quyền trong tay chàng khi chàng thành phò mã, còn thêm rất nhiều của hồi môn, người đời thật sự không biết vì để cưới được công chúa mà Triệu Trăn còn phải dâng biết bao lễ vật vào cung.

Ngày đại hôn rất náo nhiệt, của hồi môn của Thất công chúa rải từ đầu này sang đầu kia vẫn chưa hết, cũng xem như mười dặm hồng trang rồi, gả đi rất vẻ vang.

Phò mã anh tuấn cao lớn ngồi trên lưng ngựa mặt mày hớn hở, khiến người ta không khỏi đoán mò xem vị Thất công chúa này xinh đẹp tới mức nào mà khiến người ta một mực đòi cưới.

Vào đêm tân hôn, Triệu Trăn cưới được thê tử xinh đẹp, tâm trạng vui vẻ nên bị người ta chuốc thêm vài chén, say khướt quay về phòng tân hôn. Dưới sự hướng dẫn của ma ma, hai người hoàn thành thủ tục một cách suôn sẻ, uống xong canh giải rượu, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Triệu Trăn ngồi xuống cạnh tân nương, nàng đang cúi đầu, hai gò má ửng hồng, không biết là do lớp trang điểm hay vì xấu hổ, tóm lại là nàng còn xinh đẹp quyến rũ hơn lần trước chàng gặp.

Chàng ôm nàng, vòng eo mảnh khảnh của nàng bị siết chặt, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng chính là đây chứ đâu xa xôi.

Có nhớ ta không? Hỏi rồi, chàng khẽ hôn lên má nàng, hơi thở còn mang theo mùi rượu.

Dù đã gả cho chàng nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai gặp chàng, nàng hơi kháng cự. Mấy hôm nay ngồi trong cung đợi gả đi, nhóm tỷ tỷ muội muội bình thường không để ý tới nàng, nay lại lũ lượt kéo tới, thủ thỉ bên tai nàng rằng Triệu Trăn ở Tây Bắc tàn bạo ra sao, phẩm hạnh thấp kém thế nào, đi tới đâu là cướp bóc giết hiếp tới đó, ngược đãi phụ nữ. Tuy nàng biết các nàng ta chỉ thấy nàng được tốt nên tới dọa nàng mà thôi, nhưng trước đây khi gặp Triệu Trăn, chàng quả thật không giống quân tử, vậy nên bây giờ nàng vẫn còn hơi sợ hãi.

Triệu Chân nhận ra sự chống cự của nàng, cũng không để tâm, chàng đẩy người xuống giường rồi hôn mạnh, vừa hôn vừa nói. Từ lần trước gặp được nàng, ta ngày đêm nghĩ về nàng đấy. Triệu Trăn có một người mẹ lợi hại, bình thường quản giáo cha chàng rất nghiêm, cha không được phép có thê thiếp, chàng cũng không muốn, hơn nữa Triệu Trăn cũng rất kén chọn, chưa bao giờ chạm vào nữ tử, nhưng bây giờ chàng vẫn đang tuổi lớn, gặp được một người hợp mắt, còn cưới được vào tay nên đương nhiên không cầm lòng được nên trông hơi háo sắc.

Chàng càng háo sắc, Trần Chiêu càng xếp chàng vào hàng ngũ lưu manh, sợ hãi đẩy chàng ra. Ngươi đừng như vậy...đừng...

Triệu Trăn dừng lại, nhìn khuôn mặt sợ hãi của nàng chợt cảm thấy hơi buồn cười. Không muốn sao? Đừng thế nào? Nàng đã gả cho ta rồi mà còn không cho ta chạm vào nàng hay sao? Đừng sợ mà, nàng ngoan nào, ta sẽ không làm nàng đau đâu. Nói rồi, chàng dịu dàng cởi y phục nàng ra,

Trần Chiêu thấy chàng vẫn còn nói lý được, can đảm nói. Chúng ta tìm hiểu nhau trước rồi sau này mới làm chuyện này được không?

Trần Chiêu nghe xong càng buồn cười hơn. Chúng ta làm chuyện này trước, sau này tìm hiểu nhau sau cũng giống vậy mà? Nói rồi, chàng vươn tay che đi cánh môi định hé mở của nàng. Đừng thử lòng kiên nhẫn của ta, nhân lúc ta còn đang kiên nhẫn, tốt hơn hết là nàng nên ngoan ngoãn đi, cũng tránh cho nàng phải chịu khổ.

Trần Chiêu cảm thấy mình không tránh được, cũng không có lý do gì phải tránh, nào có ai gả đi lại không để phu quân đụng, nàng nhắm mắt lại, xem cái chết như không.

Triệu Trăn thấy nàng như vậy, nở nụ cười. Tuy trông đáng thương nhưng chàng không thể tàn nhẫn với bản thân được, không thể lãng phí bao nhiêu ngày miệt mài học tập như vậy được. Chàng nhào tới, ăn từng li từng tí, tuy nàng không nhúc nhích thì chẳng thú vị, nhưng cũng không thể ngăn cản bước tiến của chàng, chàng chạm vào nơi bí ẩn bên dưới, nghe thấy đôi môi đang mím chặt của nàng ngâm nga đôi lời.

Triệu Trăn vui vẻ nói. Là chỗ này sao...

Nuôi binh nghìn ngày dùng trong giây lát, tìm đúng cửa thành, chàng tiến công vào trong! Tấn công, lại tấn công, rồi lại tấn công...Đột nhiên chàng dừng lại, vẻ mặt thay đổi.

Cảm giác ngột ngạt khó chịu khiến người ta hít thở không thông, người ở bên trên cũng không ra không vào, Trần Chiêu khó chịu mở mắt ra, thấy sắc mặt Triệu Trăn thay đổi, trông có vẻ không tốt, nàng nhíu mày khó hiểu.

Triệu Trăn thấy nương tử nhà mình nhíu mày, lại càng mất mặt hơn, nói sao cũng phải tìm lại tôn nghiêm nam nhân đã mất. Thế nên đêm tân hôn đầu tiên, Triệu Trăn tài nghệ không thông phải tìm tôn nghiêm thật lâu thật lâu, hậu quả là sáng hôm sau, Trần Chiêu không thèm nói gì với chàng, quan hệ phu thê xuống tới mức đóng băng.

Phu thê mới cưới phải tới dâng trà cho cha mẹ trồng, Triệu Trăn nhìn thê tử nhà mình bước đi khập khiễng, lòng chàng hổ thẹn không thôi, bước lên định ôm nàng đi nhưng nàng ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt lạnh lùng, không để chàng chạm vào dù chỉ là nửa ngón tay của mình, trông nàng yếu đuối thế thôi nhưng tính cách rất mạnh mẽ.

Mẹ của Triệu Trăn nghe nói tối qua con trai mình làm rất nhiều lần cho tới khuya mới đi ngủ, hôm nay thấy dáng vẻ của con dâu mình, bà lập tức tặng con trai mình một ánh mắt như dao cắt, kéo con dâu qua hỏi han mấy kiểu như nàng bị thương ở đâu, con trai có quá đáng không...

Trần Chiêu hơi xấu hổ khi nói những chuyện này với mẹ chồng, lắc đầu nguầy nguậy trông càng đáng thương hơn.

Đưa con dâu về nghỉ ngơi, mẹ Triệu Trăn gọi con trai tới, giáng một cái tát lên mặt chàng. Tên nhóc ngu ngốc này! Ngươi đối xử với thê tử của ngươi như vậy sao? Đi dỗ nó cho ta, dỗ không được thì quỳ trước cửa phòng nó.

Triệu Trăn nhường nhịn từ sáng nay lại bị mẹ đánh, tức giận: Con làm gì? Con chỉ làm điều mà nam nhân làm trong đêm tân hôn thôi mà? Mẹ kiếp, nữ nhân yểu điệu lúc nào cũng khó dỗ!

Chàng dắt ngựa ra khỏi phủ, gọi toàn bộ thuộc hạ ở kinh thành tới tửu lâu.

Các thuộc hạ rất khó hiểu, ngày đầu tiên sau tân hôn, tướng quân không ở nhà cùng nương tử, lại gọi bọn họ ra ngoài uống rượu làm gì?

Sau khi mọi người ngồi xuống, đừng bảo là rượu, ngay cả trà cũng không có một cốc, Triệu Trăn đưa cho mỗi người một tờ giấy, vỗ bàn nói: Viết đi! Viết cẩn thận cho ông đây! Viết các cách bình thường các ngươi dỗ thê tử ra đi!

Các thuộc hạ: Mẹ kiếp...