Đế Cuồng

Chương 187: Phàm như thủy



Nghe Cố Lý nói vậy, ánh mắt Nhân Phi Nhân trở nên mơ màng:

- Chỉ riêng Nam Hoang thôi mà phàm nhân như ta cả đời đã đi không hết. Nhân giới còn rộng lớn hơn biết bao. vậy mà hóa ra cũng chỉ là một trong mười chín thế giới, thậm chí còn là nơi bị lãng quên không ai đoái hoài tới…

Cố Lý điềm đạm nói:

- Dù sao đây chỉ là ta phỏng đoán từ quy luật và tần số xuất hiện của những văn tự này, sau đó chiếu theo những trang đầu tiên mà dịch ra, chưa chắc đã đúng.

Nâng tách trà lên ngắm nghía hồi lâu, Cố Lý nói tiếp:

- Theo như giáo lý của Phật môn thì trong một tách trà này cũng có thể chứa đựng tam thiên đại thiên thế giới. Ai mà biết được thế giới chúng ta đang sống có phải nằm trong tách trà của kẻ nào đó hay không?

Cố Lý uống vào một ngụm đã hết sạch, trước bộ dáng ngẩn ngơ của Nhân Phi Nhân, lại nói:

- Thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn… Cùng là một suy nghĩ giống nhau, chỉ có cách tiếp nhận là khác nhau. Nhân huynh chỉ biết cảm khái và than thở, mà ta thì khác, ta đứng trước trời không thấy run sợ, đứng trước đại địa rộng lớn lòng vẫn vững chãi, đến cả tu sĩ như Tiêu Ức Tình còn phải cúi đầu trước ta. Vì sao cứ nhất thiết phải sở hữu thần thông che trời lật đất mới là người tu đạo. Cổ nhân có câu: “Thượng thiện nhược thuỷ. Thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố ky ư đạo.” Nhân Phi Nhân huynh có hiểu ý nghĩa của nó không?

Nhân Phi Nhân ôm quyền, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Xin Cố công tử chỉ giáo…

Cố Lý đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ tấm trướng đang bay phất phơ phía xa, nhìn xuống dưới chỉ thấy mưa phùn dào dạt, biển người chật như nêm đang di chuyển dưới những tán ô tròn nhiều sắc màu. Những hạt mưa rơi tí tách trên những chiếc ô rồi chảy ào ạt xuống dưới đất, bị biển người chà đạp không chút thương tiếc, có những hạt may mắn hơn thì rơi xuống hồ Vô Ưu rồi cũng hòa tan rồi biến mất.

- Bậc thiện đức giống như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vạn vật, chịu ở chỗ thấp nhất nên gần với đạo. Trong mắt thế nhân, phàm nằm ở dưới đáy của chúng sinh, tiên thiên yếu ớt, không có sức vẫy vùng trước tự nhiên, càng không thể tranh phong với thần ma tu sĩ. Nhưng chỉ khi là phàm thì huynh mới có thể hiểu cái gì là nhân, từ từ trở thành “nhân” chân chính. Ta nghe nói ở tu luyện giới khi tu luyện đến tận cùng sẽ có thể tiến vào ngũ đạo tự phong. Chúng sinh đều muốn trở thành tiên ma quỷ thần yêu, nhưng chưa từng có ai muốn trở thành nhân, có lẽ vì tu sĩ chưa ai từng chân chính là phàm, mà phàm lại chưa ai có thể tu luyện trở thành tu sĩ…

Nói đến đây, Cố Lý bất giác nhìn vào một chiếc ô tròn màu trắng đang đứng yên bất động dưới chân Tế Vũ lâu, rất nổi bật giữa dòng người hối hả.

Chiếc ô tròn hơi ngả về sau một chút, lộ ra hình bóng một nam tử có diện mạo bình thường nhưng từ đôi mắt lại toát lên vẻ kiên định khó tả.

Cố Lý nhìn nam tử này mỉm cười, mà hắn cũng mỉm cười ngược lại với y.

- Nhân Phi Nhân, bằng hữu của huynh tới rồi, nên mời hắn lên cùng đàm đạo một chút chăng?

——————————————

Độc Cô Minh ngồi bên cạnh Nhân Phi Nhân, nhìn nam tử sở hữu mái tóc nửa đen nửa trắng phía đối diện, thêm nụ cười đầy bí ẩn của y, trong lòng hắn không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác rất lạ. Giống như mọi bí mật trên người mình đều bị nam tử kia nhìn thấu, không những thế bản thân còn đứng dưới y một bậc, vĩnh viễn không cách nào tranh phong.

Nhưng từ hơi thở tỏa ra, y rõ ràng cũng là phàm nhân như hắn, thậm chí còn yếu ớt hơn, hơi thở rất nông, rõ ràng sức khỏe có vấn đề.

- Tại hạ Độc Cô Phàm, là văn nhân đến từ Minh Không thành Việt quốc, ra mắt Cố Lý công tử…

Cố Lý gật đầu:

- Đã là bằng hữu của Nhân huynh thì cũng là bằng hữu của ta, về sau nếu có chuyện gì khó khăn cứ việc tìm đến đây. Ta tuy trói gà không chặt nhưng tri âm thì rất nhiều. Bọn họ có khả năng hơn ta, nếu ta không giúp được thì bọn họ sẽ thay mặt ta giúp huynh…

Độc Cô Minh ôm quyền cảm ơn, sau đó ánh mắt liền dán vào cuốn Liễu gia bí điển mới tinh đang đặt trên bàn. Nhân Phi Nhân ra hiệu nếu hắn muốn đọc thì cứ tự nhiên nên hắn cũng không khách khí, trực tiếp cầm lên.

Vừa đọc ít lâu, vẻ mặt hắn chợt đại biến, đôi tay bắt đầu run rẩy. Những gì ghi chép lại trong cuốn sách này thật sự đều là những đầu mối mà hắn đã đi tìm bấy lâu, thậm chí rất có thể liên quan tới xuất thân của hắn.

- Không ngờ nhân giới lại chỉ là một trong Cửu Thiên Thập Địa. Mà Thập Địa được gọi là phàm giới, Cửu Thiên lại được gọi là thánh giới. Liễu gia của Nhân huynh đến từ Đại La thiên xếp từ tám trong thánh giới, cũng xem như danh gia vọng tộc. Mà nơi chân trời Đông Hải nhiều khả năng chính là một trong hai cánh cửa để thoát khỏi Di địa. Cách Thế Phàm kiều cũng có tồn tại, theo mô tả thì nằm ở phía sau Nguyên Thủy môn nơi khởi đầu của Tây Thiên.

Nhân Phi Nhân thấy hắn cũng hốt hoảng như mình trước kia thì bật cười, cho rằng bản thân cũng không mất mặt lắm.

- Huynh sợ rồi sao? Thế giới quá mức rộng lớn, cả đời chúng ta cũng đi không hết. Cố Lý công tử có nói với ta “thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân nhỏ bé, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn”, bây giờ ta tặng câu này lại cho huynh…

Độc Cô Minh nghe xong nhíu mày nhìn Cố Lý đang mỉm cười điềm đạm trước mặt. Ý nghĩa trong câu nói này chẳng khác gì câu trả lời của hắn trước Tô Viễn mấy hôm trước, thậm chí còn cuồng phóng hơn. Nếu hắn muốn “thuận theo để nghịch, mượn thiên đạo để thành toàn nhân đạo”, thì ở đây Cố Lý có cách giải quyết đơn giản hơn hẳn. Y đặt thiên địa vào trong mắt, thiên địa đã trở thành tâm tưởng của y, đạo của thiên địa cũng trở thành đạo của y, hai chữ thuận nghịch sớm đã không còn tồn tại nữa. Không thể không nói, trình độ cảm ngộ của Cố Lý trên hắn một bậc.

Cố Lý thở dài:

- Ta cố gắng học tập không ngừng, đèn sách mười mấy năm, tìm hiểu đại đạo cũng chỉ vì đợt Bách Gia Luận Đạo đại hội sắp diễn ra vào mấy ngày nữa. Lúc đó anh tài lục quốc Tấn, Tần, Hán, Sở, Ngụy đều tề tựu về đây, còn có cả những tu sĩ thiên kiêu khắp nơi trên nhân giới cũng tham gia để tìm kiếm cảm ngộ đạo vận. Thân là đại diện của Việt quốc, ta không thể để quốc gia của mình mất mặt.

Nhân Phi Nhân ho khan hồi lâu, rồi thở dài:

- Việt quốc nếu không có Cố Lý công tử ra mặt thì suốt mấy kỳ đại hội vừa rồi đã bị văn sĩ ngũ quốc còn lại khinh nhục rồi. Năm nay là lần thứ tư tổ chức, nghe đồn sẽ có sự góp mặt của những anh tài số một của mỗi quốc gia. Tấn quốc Cơ Giang, Tần quốc Doanh Hoài Âm, Hán quốc Lưu Hoa, Sở quốc Hạng Tiết Thanh, Ngụy quốc Tào Dương Phong. Bọn họ đều là những văn sĩ rất xuất chúng, đặc biệt đến đây muốn tranh tài với Cố Lý công tử…

Đúng lúc này Nhân Phi Nhân chợt biến sắc, mà Độc Cô Minh cũng giật mình vội quay người lại.

Chỉ thấy một mũi kiếm sắc bén không hiểu từ lúc nào đã từ sau lưng họ đâm thẳng tới. Vị trí nó nhắm đến là khoảng không chính giữa Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân, nơi có Cố Lý công tử đang ngồi đối diện.

Mũi kiếm này vô thanh vô ảnh, nhanh tới mức tận cùng, chẳng khác nào sao băng xẹt qua bầu trời, không đâm tới thì thôi, đã đâm tới thì chắc chắn phải có người bỏ mạng. Thậm chí thân ảnh của người cầm kiếm vì quá nhanh mà khiến Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân cũng không kịp thấy rõ.

Cả hai vội vã dùng chưởng tâm lần lượt đánh vào hai bên mạng sườn của người cầm kiếm khiến xương cốt nơi đó của gã gãy nát.

Nhưng chỉ vậy là chưa đủ, một kiếm của gã ta vẫn đắc thủ, đâm vào tim Cố Lý sau đó lập tức rút ra. Mũi chân sát thủ đạp nhẹ dưới đất, mượn lực đạo từ song chưởng của Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân để lui lại phía sau rồi nhảy thẳng xuống phía dưới Tế Vũ lâu, hoàn toàn mất dạng.

Động tác của gã quá nhanh quá thuần thục, giống như đã thực hiện nó mấy trăm ngàn lần rồi, Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân không thể đuổi kịp, chỉ có thể chạy lại đỡ Cố Lý đang trọng thương dậy.

Ngực áo y chảy đầy máu tươi, sau khi vạch áo ra liền thấy một vết thương tầm nhỏ ba phân chệch khỏi tim một chút. Cũng may vì có chưởng lực của Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân mới khiến mũi kiếm không đi đúng vị trí, bằng không y chắc chắn mất mạng ngay lập tức.

Dù vậy trúng một kiếm sâu hoắm thế này, với sức khỏe vốn đã rất yếu ớt của mình, Cố Lý cũng chịu không nổi mà lập tức hôn mê.