Đế Chế Đại Việt

Chương 420: Chiến dịch Thiên Võng (4)



Tên thương nhân bị bắt lại cực kỳ thê thảm, chân hắn bị đạn bắn ra một cái lỗ lớn, cho dù sau này có chữa lành đi nữa cũng sẽ để lại dị tật, hắn bị hai binh lính Vũ cảnh cặp nách xách đi như một con gà ném xuống nền đất trước mặt Nguyễn Chế Nghĩa.

Một trung đội cảnh sát mặc áo đen, đội mũ kepi, hông đeo súng lục lúc này mới đi vào bên trong. Trung đội trưởng đứng trước mặt Nguyễn Chế Nghĩa nói lớn.

- Chào Thiếu tá, Trung úy Nguyễn Đức Trung nhận lệnh từ Bộ trưởng đến hiệp trợ Vũ cảnh điều tra.

Nguyễn Đức Trung tốt nghiệp từ Diễn Võ trường ra mới một năm, là lứa tốt nghiệp thứ tư của Diễn Võ trường, xuất thần từ Cẩm Y vệ. Lực lượng cảnh sát bên dưới cũng đều là Cẩm y vệ, xét nhà, điều tra mới thực sự là nghề của bọn hắn mà không phải là đánh nhau như quân Thiết Đột.

Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu nói.

- Được rồi, các ngươi lục xét đi, bọn ta chờ đợi bên ngoài. Gọi cứu thương chữa trị cho hắn một chút, nếu không tuyệt đối sẽ mất máu đến chết, các ngươi cũng không có người để thẩm vấn.

- Tuân lệnh.

Nguyễn Đức Trung lập tức nhận lệnh để quân y tạm thời băng bó cho người bị thương, còn hắn đích thân dẫn trung đội cảnh sát còn lại xông vào bên trong Tứ hợp viện bới tung cả lên. Nếu so với nhà chữ Đinh thì Tứ hợp viện không lớn bằng, bởi Tứ hợp viện là kiến trúc kín, nhà chữ Đinh là không gian mở. Bởi vậy không mất bao lâu đám cảnh sát như lang như sói lập tức bới ra được một nắm lớn tài liệu tình báo mà tên thương nhân thu thập, lại còn có rất nhiều rương gỗ đem bày ra trước sân của Tứ hợp viện.

- Mở ra!

Nguyễn Chế Nghĩa hạ lệnh, cảnh sát lập tức mở nắp rương lộ ra là từng hàng súng hỏa mai chế tác mới, vẫn còn thơm mùi gỗ, tổng cộng có đến bảy mươi khẩu hỏa mai như vậy. Ngoài ra còn có đạn chì, thuốc nổ, còn có cả hai mươi rương là tiền và vàng bạc chắc hẳn dùng cho tên thương nhân này gây dựng cơ sở tình báo trong nước. Nguyễn Chế Nghĩa hỏi Nguyễn Đức Trung.

- Đã phát hiện được gì?

Nguyễn Đức Trung xem qua các báo cáo tình báo nói.

- Tên này gọi là Johson, theo những tài liệu thu được thì hắn chủ yếu thu thập được tình báo về các khu vực sản xuất, thị trường kinh tế cũng như lịch tuần gác của cảnh sát. Một yrzTT số cơ mật quân sự hắn vẫn còn chưa tiếp cận được, nhưng bên trong Thăng Long hắn có một số móc nối quan hệ với thương nhân trong nước và nước ngoài, những kẻ này cần phải điều tra một chút.

Xuất thần từ Cẩm y vệ Nguyễn Đức Trung có học thức và trí thông minh vượt trội, lúc còn ở Giảng Võ trưởng Nguyễn Đức Trung luôn nằm trong top của lứa học viên xuất sắc, hắn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề nói tiếp.

- Các lô súng mới trên thân không có số hiệu, về thiết kế dường như làm nhái các bản hỏa mai của ta, thế nhưng nòng súng góc độ các cạnh lại không giống. Ngược lại những khẩu súng cũ hộ viện dùng trên thân lại có khắc số hiệu sản xuất của Công bộ. Có lẽ cần phải trở về Công bộ lục sổ sách để tìm kiếm số súng này cuối cùng được cung cấp cho ai, kết hợp với thẩm vấn mới hi vọng rằng có thể điều tra ra được thân phận của bọn chúng.

Những khẩu súng Đại Việt sản xuất ra đều được khắc số hiệu lên trên thân súng để quản lý súng. Mỗi một binh sĩ nhận súng phải nhớ rõ số hiệu của nó, làm mất súng là một tội vô cùng nặng có thể khai trừ quân tịch. Thực ra cũng có thể tra từ con tàu đã vận chuyển những lô súng này đến đây, nhưng điều này không chắc rằng đó chính là chính chủ của lô súng, nên việc tìm số hiệu súng lại có tính chính xác cao hơn.

- Tốt lắm, nếu Cảnh sát cần bắt người Vũ cảnh sẽ hiệp trợ.

Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu nói. Nguyễn Đức Trung lập tức đưa ra một bản danh sách có hơn năm người, đều là thương nhân, một người khác là một quan viên nhỏ trong bộ máy thu thuế của kinh thành.

===================Ta là đường phân cách===============

Đường Hồng Lâu là một con đường tương đối sầm uất của Thăng Long. Đúng như tên gọi của nó, đây là nơi tập trung các quán rượu, sòng bạc, phòng trà và cả... kỹ viện. Đúng vậy, luật pháp Đại Việt không cấm kỹ viện thế nhưng cấm công dân Đại Việt không được tham gia các hoạt động của kỹ viện. Do đó kỹ viện ở đây đa số đều là của nước ngoài đầu tư vào, và nhân viên bên trong cũng đều là người nước ngoài, chủ yếu phục vụ cho tầng lớp giàu có, ham thích của lạ các loại. Đương nhiên hoạt động này được giám sát rất chắc chẽ và chịu đánh thuế của nhà nước.

Dù đường Hồng Lâu là tụ điểm ăn chơi về đêm, thế nhưng vào lúc này đã khuya cũng chi còn các thanh lâu còn hoạt động. Bởi quy định giờ giới nghiêm, nơi này đúng mười một giờ đều phải khép cửa, không được đứng bên ngoài mời chào gây ồn ào phía ngoài đường, các khách nhân và kỹ nữ bên trong đang làm những hoạt động trao đổi hoang ái.

Cộc, cộc.

- Mở cửa, Cảnh sát làm việc, nhanh mở cửa.

Không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa rồi có người gọi lớn. Tên nhân viên phục vụ gác đêm vừa nghe đến là công sai lập tức tỉnh hồn bật dậy đi gọi quản sự. Tại Thăng Long này ngoại trừ kinh đô phủ doãn ra thì lực lượng cảnh sát tuyệt đối chính là cái tên làm cho những thương nhân ngoại quốc như bọn hắn sợ hãi nhất. Quản sự là một mỹ phụ người nước ngoài chừng gần năm mươi tuổi, tuy già nhưng vẫn còn có thể giữ lại những nét đẹp quyến rũ của tuổi trẻ, bởi thanh lâu hoạt động về đêm nàng cũng chưa ngủ sớm đến vậy, vừa nghe cảnh sát đến lập tức giật mình đi xuống sai bảo nhân viên mở cửa.

Chỉ thấy đi từ bên ngoài vào là một nữ cảnh sát mặc cảnh phục, trên vai treo lon hàm Trung úy, lưng bọc súng lục, đi theo sau là một trung đội cảnh sát có vũ trang đi theo sau. Nhìn thấy nàng đi vào quản sự lập tức nặn ra một nụ cười nói.

- Xin chào, ta là quản sự ở đây, không biết vị nữ cảnh sát đêm tối đến nơi này của ta làm gì?

Nữ cảnh sát dung mạo rất xinh đẹp, tuy còn trẻ nhưng dáng người vô cùng bỏng mắt, bởi hằng ngày huấn luyện khiến cơ thể nàng càng thêm có phận mạnh mẽ anh tư, bộ cảnh phục bó sát hoàn toàn bộc lộ ra những ưu điểm của nàng. Quản sự không khỏi nheo mắt, trang phục của Đại Việt từ kiểu dáng cho đến màu sắc vô cùng đẹp đẽ, lại thêm mỹ nữ như vậy nếu vào thanh lâu của nàng làm việc thực sự sẽ trở thành hoa khôi đây. Nữ cảnh sát phát hiện ánh mắt của quản sự lập tức hừ lạnh nói.

- Thu lại ánh mắt của ngươi. Ta là Trung úy Dương Khoan Khoáng, trung đội trưởng Cảnh sát phân khu Đông Thăng Long. Đây là lệnh lục soát từ kinh đô phủ doãn, mong các ngươi phối hợp. Lục soát cho ta.

- Khoan đã, hiện tại bên trong có rất nhiều khách nhân nghỉ ngơi...

Quản sự biến sắc vội nói thế nhưng chưa dứt câu nòng súng đen ngòm đã chỉa thẳng vào đầu nàng, Dương Khoan Khoáng lạnh lùng nói.

- Bọn ta chấp hành mệnh lệnh từ kinh đô phủ doãn và Bộ quốc an. Ngươi ngăn cản ta có thể buộc tội ngươi cản trở người thi hành công vụ, tòng phạm của tội phạm quốc gia. Ngươi có quyền lên tiếng và nhưng lời nói của ngươi sẽ là bằng chứng chống lại ngươi trước công đường. Ngươi có thể chọn lựa.

Quản sự lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt của nữ cảnh sát này quá sắc bén, đằng đằng sát khí, nàng có lòng tin rằng nếu nàng cản trở một chút sọ não nàng sẽ lập tức bị bắn thủng một lỗ. Nữ quản sự không ngăn cản cảnh sát lập tức xông lên lầu lục soát tất cả các phòng. Tiếng kêu thất thanh lập tức vang lên, rất nhiều khách nhân thân thể còn trần truồng chạy ra ngoài, thế nhưng bọn hắn vừa chạy lập tức bị các cảnh sát thô bạo quật ngã xuống sàn nhà.

Không bao lâu sau khung cảnh hỗn loạn lập tức bị trấn áp lại, thêm mười phút, một người đàn ông trần truồng thân trên bị hai viên cảnh sát áp giải xuống phía dưới, rõ ràng là hắn đang hành sự thì bị cảnh sát ập vào bắt giữ.

- Báo cáo trưởng quan, bọn ta bắt giữ được hắn, bên trên bàn vẫn còn thứ bột trắng này, dường như chính là thuốc phiện.

Viên cảnh sát đưa ra một gói bột trắng đã dùng dở, Dương Khoan Khoáng cầm gói bột trắng, lại nhìn tên trung niên, nở nụ cười mỉa mai nói.

- Ồ, đây là Hứa huyện lệnh đi. Ngươi hẳn là biết pháp luật quy định cấm tất cả các quan viên đi vào Thanh lâu chứ. Ta nhớ nơi đây một lần tiêu phí ít nhất cũng là năm mươi quan. Lương của Tri huyện một tháng cũng chỉ là bảy mươi quan. Trừ đi các loại chi phí sinh hoạt ngươi cũng còn dư không nhiều lắm đi. Có thể trả lời cho ta biết lấy tiền đâu ngươi có thể đến đây chơi gái...lại còn mua thuốc phiện?

======================++

Nguyễn Đức Trung: Công thần của nhà Lê Sơ, cũng thuộc dạng con ông cháu cha, từng giữ nhiều chức vụ quan trọng trong triều. Có công lật đổ Nghi Dân, phò tá vua Lê Thánh Tông lên ngôi, lại theo vua đi đánh Chiêm Thành nên được phong làm Trịnh Quốc Công.

Dương Khoan Khoáng: Nữ tướng dưới triều Lý Nam Đế được vua Lý tin tưởng giao cho thống lĩnh một đạo quân. Khi thành Gia Ninh vỡ Lý Nam Đế phải chạy vào động Khuất Lão bà vẫn tiếp tục thống lĩnh đạo quân của mình chống quân Lương ở Bình Xuyên và Yên Lạc cho đến khi bị trọng thương và hi sinh. Nhân dân thương nhớ lập đền thờ, các triều đại sau này tôn bà là “Đệ nhị á nương Khoan Khoáng đại vương mỹ mạo linh dung”.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế