Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 74




Lương Cẩm Tú hiểu được sự phẫn nộ của Hoan Hoan.

Nếu đổi lại là chính cô, có lẽ cô có thể làm được chuyện vì đại nghĩa diệt thân, nhưng cũng không thể chấp nhận được cách làm này. Có lẽ lần đầu tiên nó tin tưởng vào con người như vậy nhưng lại tận tay đẩy chủ nhân của mình vào ngõ cụt.

Mọi lời giải thích đều rất vô nghĩa.

Hai viên cảnh sát đặc nhiệm giơ khiên chắn chống bạo loạn ra để bảo vệ Lương Cẩm Tú.

Hoan Hoan là một chú chó trung thành.

Bọn họ sẽ không làm hại một chú chó trung thành.

Hoan Hoan vây quanh tấm khiên cất tiếng gầm thấp. Đôi mắt già nua phát ra ánh sáng màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Lương Cẩm Tú, nó không cứu được chủ nhân vậy thì cứ giết chết con người đã lừa dối mình kia.

Dương Viễn Phong khẽ thở dài, nhận lấy khẩu súng từ tay một cảnh sát, bóp cò.

“Bịch!”

“Là tiêm gây mê, không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi sẽ cho người mang nó về.” Dương Viễn Phong không đành lòng nhìn Hoan Hoan loạng choạng ngã xuống rồi lại cố gắng đứng dậy, anh ấy vẫy tay: “Rút lui.”

Lý Ngọc Hoa sa lưới, chuyện này chính là một bước đột phá lớn, vô số gia đình nạn nhân cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Cảm giác áy náy của Lương Cẩm Tú đối với Hoan Hoan nhanh chóng được thay thế bằng cảm xúc khác.

Dàn trận tìm kiếm trên núi to như vậy, các nhóm tám chuyện ở các làng chưa từng ngừng lại, đủ loại tin tức nhanh chóng được truyền tới truyền đi.

Có nạn nhân là một cô gái mười bảy tuổi, sức khỏe bố mẹ không tốt, cô bé sớm đã nghỉ học để nuôi gia đình. Vì còn nhỏ tuổi nên nhiều người ngại thuê làm, cô bé phải làm nhiều công việc vặt khác nhau. Chẳng hạn như khi quả anh đào chín sẽ đi đến các vườn cây ăn quả hái từ sáng sớm đến chiều muộn, một ngày có thể kiếm được hai đến ba trăm.

Nhưng phần lớn thời gian, cô bé sẽ làm công việc rửa chén bát ở quán ăn.

Một khách hàng đã phát hiện ra cô bé, nhiệt tình đưa ra lời đề nghị: Ra nước ngoài làm việc đi, một năm ít nhất cũng được 200 nghìn tệ.

Cô bé từng nhìn thấy bộ mặt của thành phố, có thể dễ dàng đối phó với những gã say rượu, lại cũng chưa thật sự nhìn thấy bộ mặt của thành phố, không biết được những nguy hiểm bên ngoài.

Tim cô bé đập điên cuồng.

Một năm ít cũng được 200 nghìn tệ, làm ba năm thì tiền phẫu thuật của bố mẹ cũng kiếm đủ rồi. Số tiền còn lại còn có thể dùng để sửa chữa nhà.

Vị khách này đã đưa cho cô bé một chủ ý, đó là nộp đơn xin thị thực du lịch tạm thời, còn thu một khoản phí giới thiệu giống như bình thường.

Suy nghĩ của bố mẹ cô bé vẫn đang ở giai đoạn có thể kiếm được nhiều tiền ở nước ngoài, dù không nỡ nhưng con gái đã quyết tâm nên họ cũng không ngăn cản.

Một tháng sau, họ nhận được video con gái bị đánh đập tàn nhẫn.

Nhiều người đàn ông cầm gậy, con gái họ thì hét từng tiếng từng tiếng thảm thiết, từng cú từng cú cứ như đánh vào trái tim họ.

Bên kia đòi 150 nghìn tệ để mua mạng sống của cô bé.

150 nghìn tệ đối với nhiều gia đình có thể không được coi là quá nhiều, nhưng đối với họ, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy ra 50 nghìn tệ.

Không thể thương lượng với bọn bắt cóc, nếu họ muốn con gái mình sống thì phải nghĩ cách.

Đôi vợ chồng già bán tất cả những gì có thể bán được ở nhà, quỳ lạy họ hàng thân thích, vay tiền trên mạng với lãi suất cực cao. Cuối cùng họ cũng gom góp đủ, tưởng có thể cứu được con gái về, nhưng không ngờ không chuyển được tiền, sau cũng không liên lạc được.

Cứ như thế đằng đẵng một năm trời không có tin tức gì về con gái nữa.

Con gái bọn họ còn sống không?

Nếu còn sống thì nó đang phải chịu đựng những gì?

Tinh thần của đôi vợ chồng già lập tức sụp đổ, nếu không phải vẫn còn nghĩ đến việc chờ đợi con gái thì có lẽ họ đã không thể sống nổi.

Đêm hôm đó, tâm trạng của cả làng đều nặng trĩu.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Chín giờ sáng, phòng stream vừa mở, người hâm mộ lập tức ùa vào.

“Tôi có dự cảm hôm nay sẽ livestream, quả nhiên là thật.”

“Streamer ăn sáng chưa vậy? Nếu chưa ăn thì đừng ăn, mau chóng làm việc.”

“Giờ phút này, tất cả chúng ta đều đang nâng điện thoại, ha ha ha.”

“Cảm giác hôm nay tâm trạng của streamer không tốt lắm. Có chuyện gì xảy ra à?”

“...”

Trước đây Lương Cẩm Tú đã biết đến chuyện lừa đảo viễn thông ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ là biết, cảm thấy nó rất xa vời đối với mình, chỉ có một số người tính cảnh giác không cao mới bị lừa. Nhưng tối qua, trong nhóm trò chuyện hết lượt này đến lượt khác, họ hàng này, hàng xóm nọ, có lừa đảo tình cảm, có giả mạo chính phủ các ngành để lừa lấy mật khẩu ngân hàng, có cả mạng lưới đánh bạc.

Gần đây thì có ngay bên cạnh, ngay cả Trịnh Phương cũng đã nhận được không chỉ một lần những tin nhắn tương tự.

Cô hiện có hơn 10 triệu fans, mỗi buổi livestream đều có gần một triệu người xem, xem như có sức ảnh hưởng.

Có thể dành riêng một buổi livestream đặc biệt về chống lừa đảo.

Ba người trúng thưởng rất nhanh đã được công bố.

Người đầu tiên: Phong Linh Tử.

Phong Linh Tử không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng đã trúng thưởng, gửi tin nhắn nhưng không trả lời. Đợi hơn hai phút, Lương Cẩm Tú cảm thấy có thể người này đã gặp phải chuyện gì đó trong cuộc sống. Cô đang định liên hệ với người trúng thưởng thứ hai trước thì nhận được lời mời kết nối video từ Phong Linh Tử.

Vừa kết nối cô đã nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào náo nhiệt, có tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, tiếng chim hót cùng với tiếng mặc cả.

“Con chó này bao nhiêu tiền?”

“Bà chủ, tôi xem là con mèo kia, không phải con này. Cái con mèo nhỏ đáng yêu đang liếm móng vuốt ấy.”

“Chỉ là cá vàng bình thường thôi, mười tệ mười lăm con, có bán không?”

“...”

Phong Linh Tử khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn. Cô ấy quay ống kính lại, lớn tiếng nói: “Streamer, mọi người, thật ngại quá, hơi ồn. Tôi đang ở chợ thú cưng.”

Lương Cẩm Tú cao giọng: “Cô muốn tôi tư vấn chuyện gì? Đừng nói là nhờ tôi giúp cô chọn thú cưng nha, tôi không biết làm việc đó.”

‌Thật ra cô sợ làm hỏng việc.

Tính cách của chó con và mèo con khi còn nhỏ không phải cố định, chúng bị ảnh hưởng bởi môi trường và chủ nhân, có thể bây giờ rất ngoan ngoãn. Sau khi nuôi được vài ngày và đã quen thuộc với môi trường, phát hiện chủ nhân yếu đuối dễ bắt nạt, chúng nhanh chóng đằng chân lân đằng đầu.

Phong Linh Tử hơi thất vọng: “Vậy à, vậy, vậy streamer tùy tiện giúp tôi xem thử đi.”

Lương Cẩm Tú gật đầu: “Có thể, cô muốn mua thú cưng nào?”

Phong Linh Tử đi đến một nơi tương đối ít người: “Là bố tôi muốn mua, ông ấy muốn nuôi một con sáo mỏ ngà(*) để chửi lộn với con bên nhà hàng xóm.”

(*) Sáo mỏ ngà: Hay Sáo đen là một loài chim trong họ Sturnidae. Sáo mỏ ngà là loài bản địa đông nam Trung Quốc và Đông Dương. Chúng được tìm thấy trong không gian mở gần các khu vực nông nghiệp và đô thị.

Mọi người trong phòng stream: “...”

“Chửi lộn? Tôi không nghe lầm chứ.”

“Ha ha ha, lý do kỳ quái gì thế này?”

“Tôi có thể hiểu được, hàng xóm nhà tôi có một con sáo mỏ ngà, chủ nhân nó cả ngày đều bật cho nó nghe đoạn ghi âm cung hỷ phát tài gì gì đó. Kết quả là nó không học được câu nào, thay vào đó lại đi học câu cửa miệng của bà vợ - cút đi. Gặp người là hét cút đi, cười chết tôi rồi.”

Phong Linh Tử cười theo.

Bác hàng xóm và bố cô ấy là đồng nghiệp, trước đây quan hệ của họ rất tốt, sau đó vì chơi cờ nên cãi nhau một trận, như trẻ con mà tuyệt giao.

Thật ra làm con gái, cô có thể cảm nhận được, cả hai đều không bỏ được mặt mũi, không ai chịu nhượng bộ trước.

Sau đó, con trai của bác ấy mua cho bác ấy một con sáo mỏ ngà, nuôi ở ban công, còn bố cô lại có thói quen hút thuốc ngoài ban công.

Con sáo mỏ ngà rất nhanh học được tiếng ho của bố cô. Mỗi lần chỉ cần ông ấy đi hút thuốc, một chim một người đồng thời ho, thật là rộn rã.

Bố tức giận đến không chịu nổi, con chim vừa cất tiếng ho thì sẽ mắng nó là con chim ngu ngốc.

Bác hàng xóm tưởng bố cô nói bóng nói gió, giọng đầy châm chọc phản bác: “Cũng không biết là ai ngu ngốc.”

Kết quả, con sáo mỏ ngà học được rồi.

Theo sau cơn ho, chỉ cần bố nói chuyện với ai, nó cười khẩy giống y như đúc: “Cũng không biết là ai ngu ngốc.”

Người đương nhiên không thể mắng thẳng một con chim, thế là ông già đã ra lệnh tử hình, dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng phải mua một con sáo mỏ ngà thông minh.

Mọi người trong phòng stream: “...”

“Thật là một cuộc chiến ấu trĩ!”

“Ông nhà thật dễ thương.”

Lương Cẩm Tú dở khóc dở cười: “Tôi cố gắng vậy.”

Chợ thú cưng có một cửa hàng chuyên bán chim, trước cửa có treo một cái lồng mây đan bằng tre, bên trong có một con sáo mỏ ngà đen. Nó nhảy tới nhảy lui, khi nhìn thấy Phong Linh Tử, nó phát ra một giọng nam trung ấm áp.

“Xin chào, cung hỷ phát tài.”

Ông chủ là một người đàn ông trung niên, nhìn qua đã đoán được mục đích đến đây của Phong Linh Tử: “Cô bé, mua sáo mỏ ngà cho người già trong nhà đúng không?”

Phong Linh Tử sửng sốt: "Làm sao ông biết?”

"Các cô gái trẻ tuổi không nuôi sáo mỏ ngà.” Ông chủ mỉm cười tự tin: “Mua chim con hay là chim trưởng thành, chim con lại phân thành chim nuôi nhà và chim nuôi thả.”

Phong Linh Tử hoàn toàn không hiểu: “Tôi chỉ muốn một con chim thông minh biết nói chuyện.”

“Người mua sáo mỏ ngà đều có suy nghĩ như vậy.” Ông chủ nghiêm túc nói: “Nhưng cái này không ai có thể đảm bảo được, có con sẽ thích học theo con người nói chuyện, có con lại không thích. Nếu ông nhà không đủ kiên nhẫn để dạy, tôi đề nghị nên mua một con chim trưởng thành có thể nói được, có điều giá sẽ đắt hơn một chút.”

Ông chủ đưa Phong Linh Tử vào bên trong cửa hàng.

Khung cảnh ngay lập tức ồn ào hơn gấp mười lần.

“Cạc cạc cạc.”

“A a a a.”

“Ú ô ú ô ú ô.”

Sáo mỏ ngà không chỉ biết bắt chước con người nói chuyện mà còn biết bắt chước các loài chim khác.

Ông chủ bắt đầu giới thiệu từng con một: “Con này mới một tuổi, là con chim từ mùa thu năm ngoái, có thể nói được hai câu “xin chào” và “tạm biệt”. Nó tự học đấy, cũng xem như rất thông minh. Con kia có thể hát được hai câu bài hát thiếu nhi, có điều đã ba tuổi rồi.”

Tất cả sáo mỏ ngà có lẽ cho rằng sắp tới bữa ăn rồi, khi ông chủ bước đến phía trước con nào thì con đó lại hưng phấn nhảy tới nhảy lui kêu quang quác.

Phong Linh Tử nhìn đến mức choáng váng, đang định nhờ Lương Cẩm Tú giúp đỡ, bên tai nghe đã truyền đến giọng nói của Lương Cẩm Tú trước: “Đừng di chuyển, ống kính hướng lên trên một chút. Đúng rồi, chính là nó.”

Sau khi nhìn lại một lần, mọi người trong phòng stream đại khái cũng hiểu được chút quy luật. Con nào biết nói thì giá cao, ở riêng một lồng, những con nhỏ hơn thì sẽ sống cùng nhau.

Con mà Lương Cẩm Tú nhìn trúng bị nhốt trong một cái lồng riêng, tâm trạng nó trông suy sụp, cáu kỉnh nhảy cẫng lên. Khi nhìn thấy ông chủ, nó cũng không giống như những con sáo mỏ ngà khác há cái miệng vàng khè đòi ăn.

“Con này tôi khuyên cô không nên mua.” Ông chủ do dự một chút rồi nói thật: “Tôi làm nghề này hơn mười năm, đều là khách hàng thân thiết, tôi sẽ không lừa cô. Con này đã ba tuổi, một câu cũng không biết nói, chủ của nó đã bán nó cho tôi với giá thấp.”

Bình thường mà nói, sáo mỏ ngà bắt đầu học nói khi chúng được nửa tuổi, nếu sau một năm mà chúng vẫn không nói được thì về cơ bản là vô vọng rồi.

Mọi người trong phòng stream trở nên hứng thú.

“Streamer, phát hiện ra gì sao?”

“Quan tâm nhiều như vậy làm gì. Nhanh chóng mua đi, chú ý biểu cảm. Nếu không ông chủ có thể nhân cơ hội tăng giá.”

Phong Linh Tử không hề chần chừ: “Vậy tôi mua con này nha?”

Cô ấy cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng sợ ông chủ phát hiện ra điều gì đó, không dám hỏi trực tiếp.

Lương Cẩm Tú cho cô một câu trả lời chắc chắn: “Mua!”

Mua với giá bình thường, ông chủ thanh lý được món hàng không bán được nên khá vui mừng, chủ động tặng cô ấy một chiếc lồng tre nhỏ và một túi thức ăn cho chim.

Phong Linh Tử bình tĩnh nói lời tạm biệt. Đợi sau khi ra ngoài đi được một đoạn thì giọng nói phấn khích của cô ấy run lên: “Streamer, con chim này có phải có thể nói chuyện cực tốt không?”

“Tôi vẫn còn chưa chắc chắn.” Lương Cẩm Tú cau mày nói: “Cô mang điện thoại của cô lại gần lồng chim đi.”

Lúc nãy trong một đám líu ríu đòi ăn, con sáo mỏ ngà này lại nói: “Mua tôi đi, mua tôi đi. Ông đây có tiền, có nghe thấy không? Mua ông đây rồi về sau cô không cần phải nỗ lực nữa.”

Phong Linh Tử: “...”

Nghe thấy tiếng của Lương Cẩm Tú, con sáo mỏ ngà héo rũ lập tức mở to mắt: “Ô, cô có thể nghe hiểu lời nói của tôi? Quá tốt rồi, đúng vậy! Ông đây có tiền, mua tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền, ông đây sẽ trả lại gấp mười.”

Mọi người đều mù tịt.

Một con chim có tiền?

Con sáo mỏ ngà ưỡn ngực kiêu hãnh: “Đúng rồi, tôi không chỉ có tiền, tôi còn có rất nhiều thứ lấp lánh.”

Cái người mà mang nó bán cho ông chủ đã nói dối. Đó là một con sáo mỏ ngà hoang dã yêu thích sưu tầm tiền giấy của con người và các món đồ có thể phát sáng.

Phòng stream trong nháy mắt trở nên sôi trào.

“Trời đất, sao lại có chuyện tốt như vậy! Bây giờ tôi đi chợ thú cưng có muộn không?”

“Hãy chú ý trọng điểm! Đồ lấp lánh, không phải là kim cương chứ?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Tôi nhớ đã từng thấy ở đâu đó, quạ cực kỳ thích trộm đồ, chẳng hạn như vớ, đồ lót gì gì đó.”