Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 58



Ván trượt nhanh chóng xoay 720 độ trên không trung, điều kỳ lạ là khi rơi xuống mặt phải vẫn ngửa lên.

Cùng lúc đó, Bull Pháp cũng rơi xuống. Nó như một vận động viên vừa được điểm tối đa khi thực hiện một động tác có độ khó cao, một chân chống trên mặt đất, khinh thường nhìn về phía tên chủ cặn bã: “Tôi trượt ván thế nào?”

Cư dân xung quanh kể cả không biết gì về ván trượt cũng biết đây là một động tác rất khó.

“Con chó thật đẹp.”

“Chẳng lẽ lúc trước không đẹp sao?”

“Hahaha, giết người giết cả tâm, không chỉ cắn một cái mà trước khi đi nó còn đâm mạnh một cái vào tim nữa, thật sự quá sảng khoái rồi.”

“...”

Tên chủ cặn bã trợn mắt há mồm: “Mày… mày biết chơi ván trượt?”

Bull Pháp hừ lạnh một cái, không thèm để ý đến cậu ta.

Đương nhiên là nó biết.

Mới tròn một tháng không lâu nó đã bộc lộ được tài năng trượt ván kinh người rồi, đi đường thì loạng choạng, nhưng lại có thể đứng vững trên ván trượt.

Chủ cửa hàng thú cưng mừng như điên, nên đã nuôi riêng một mình nó.

Lúc đó nó rất thích trượt ván, đón gió, cả thế giới bay xẹt qua, như có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, mỗi lần trượt xong đều có thịt khô để ăn.

Không lâu sau, nó đã nắm chắc rất nhiều kỹ xảo có độ khó cao, đến mức những cái như tránh người đi đường và trẻ con quá đơn giản, nói như phim võ hiệp của con người thì nó chính là ván trượt, ván trượt cũng chính là nó. Nó đã đạt đến cảnh giới cao nhất của chó.

Một người phụ nữ xinh đẹp đã dùng rất nhiều tiền để mua nó.

Mỗi chú chó khi sinh ra đều biết một điều, một con chó khi sống mà không có chủ là không hoàn hảo, chủ là cả thế giới của chúng nó.

Bull Pháp vui vẻ đi theo nữ chủ nhân về nhà. Nó không ồn ào cũng không quậy phá, cho dù nhịn tiểu đến đau bụng cũng không bao giờ tiểu bậy.

Chủ nhân rất thích nó trượt ván, còn mua rất nhiều quần áo đẹp, chẳng hạn như kỵ sĩ hải tặc, khủng long, Peter Pan gì đó.

Làm cho chủ nhân vui vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Cho đến một lần, có rất nhiều khách đến nhà, chủ nhân muốn nó trượt ván, nhưng tối hôm qua nó ăn gì đó nên bị đau bụng, vô lực loạng choạng vài cái rồi thật sự không kiên trì được nữa.

Lần đầu tiên, chủ nhân mắng nó, nhưng không thấy hiệu quả thì tức giận gào lên, còn đánh vào mông nó nữa.

Bull Pháp cũng không hận chủ nhân, nó rất đáng thương làm nũng: Đợi ngày mai Pull Pull có sức sẽ trượt.

Để trừng phạt, đêm đó chủ nhân không làm cơm cho nó.

Lúc này nó mới đột nhiên hiểu ra, hóa ra thứ chủ nhân thích là nó có thể trượt ván, chứ không phải nó.

Nhưng nó không chắc.

Nên nó âm thầm làm một thí nghiệm.

Hôm sau, sau khi trượt xong, chủ nhân vui vẻ lập tức cho nó thịt khô, nhưng ngày thứ ba không trượt thì không có thịt khô.

Mấy ngày kế tiếp, cho dù chủ nhân có gào thét như nào, không cho ăn cơm cũng thế, nó vẫn không trượt.

Quả nhiên không lâu sau nó bị đưa về cửa hàng thú cưng.

Từ đó về sau, nó không thích trượt ván nữa, kể cả đói cũng không sợ.

Rất nhanh nó đã có chủ nhân thứ hai, cũng chính là tên cặn bã trước mắt này.

Ngoài trượt ván, Bull Pháp nỗ lực thể hiện, sau đó nhanh chóng thất vọng.

Nhưng không ngờ, nó lại bị ném đi. Khoảnh khắc nhìn ô tô đi xa đó, nó đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao nhất định phải có chủ?

Một con chó tự do tự tại không tốt sao?

Đột nhiên tên chủ cặn bã nghĩ đến gì đó, bất chấp cái chân đau, khập khiễng đi đến, hai mắt tỏa sáng: “Về nhà với tao đi. Tao thề với trời, sau này sẽ không bao giờ vứt bỏ mày nữa.”

Đột nhiên cậu ta nhận ra đây là một con chó vô cùng khó tìm được.

Ván trượt là cái thứ nhất, cái thứ hai là nó có thể đuổi từ một chỗ rất xa đến đây.

Bull Pháp trợn trắng mắt: “Xin hãy tự trọng, bắt đầu từ lúc anh ném tôi, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”

Người này mua nó, nhưng đã ném nó đi, hợp đồng đã mất hiệu lực rồi. Hiện tại nó là một con chó tự do.

“Không, mày là do tao mua về.” Tên chủ cặn bã dịu dàng nói, cậu ta cởi áo khoác, định dùng vũ lực đưa nó đi.

Đến lúc về nhà, thì muốn làm gì cũng được.

Bull Pháp không sợ, so với ngàn dặm báo thù thì chút sóng gió này tính là gì! Ánh mắt nó hung ác, bày ra tư thế tấn công.

Nếu cậu ta dám động thủ, nó lập tức cắn.

Mỹ Nữ Đáng Chết còn chưa kịp tiến lên thì người dì hiểu rõ khu dân cư trong lòng bàn tay đã tát tên chủ cặn bã sang một bên: “Cút, cậu mà dám động vào nó, bà đây sẽ gọi đến đồn công an, nói cậu ngược đãi chó. Mọi người nói xem có đúng không?”

Mọi người xung quanh đều hô to: “Đúng vậy.”

Đã vứt bỏ rồi, bây giờ lại muốn nhận nuôi, đúng là dám nghĩ đấy.

Tên chủ cặn bã đen mặt rời đi.

Người dì kia dịu dàng nói: “Chó con, về nhà với tao đi! Trông tao có vẻ hung dữ, nhưng bên trong là một người phụ nữ dịu dàng đó.”

Mọi người vây xem: “...”

Thân phận thật của dì là gián điệp đúng không.

“Cảm ơn bà, nhưng tôi không thể đi theo bà được.” Bull Pháp do dự một lát rồi mới lễ phép từ chối: “Vì sau này tôi muốn làm chó hoang.”

Trong khoảng thời gian lang thang này, khí phách anh hùng lúc trước giờ chỉ còn lại một chút, ngắn như chân nó vậy.

Lang thang rất khổ, không ăn không uống, ngủ không ngon, nhất là lúc trời mưa, cả người ướt đẫm.

Bull Pháp rất dễ bị bệnh ngoài da, nhất là những con có nếp nhăn ở miệng nhiều. Nó cảm thấy có lẽ mình đã bị bệnh ngoài da rồi, có lẽ không lâu sau sẽ bị nhiễm trùng rồi hư thối.

Người dì này không tệ, nhưng nó thật sự rất sợ bị tổn thương lần nữa.

“Chó hoang quá nguy hiểm, mày nhỏ như vậy, cũng không đánh lại những con chó khác.” Vẻ mặt dì ấy nghiêm túc định tranh thủ, nhưng lại bị Mỹ Nữ Đáng Chết ngắt lời.

Vẻ mặt của Mỹ Nữ Đáng Chết cũng nghiêm túc như thế: “Dì, có phải chúng ta nên nói chuyện về thứ tự trước sau không?”

Người dì rõ tất cả trong lòng bàn tay hơi chột dạ, mạnh miệng nói: “Đây cũng không phải là đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, thứ tự trước sau gì chứ. Phải nói đến duyên phận, tình cảm, nó đồng ý đi cùng ai thì đi.”

“Được, vậy bây giờ đến lượt cháu nói chuyện tình cảm với nó.” Mỹ Nữ Đáng Chết đẩy người dì ra, dịu dàng và hèn mọn nói: “Bé Pull Pull, em về nhà với chị được không. Em đi ngàn dặm để báo thù cậu ta, em chính là thần tượng của chị. Chị sẽ hầu hạ em thật tốt.”

Nếu không phải lúc nãy Bull Pháp mượn ván trượt của cô ấy nên nợ “tình chó” thì suýt chút nữa đã phun nước miếng vào mặt cô ấy rồi: “Ha ha, về nhà để tôi biểu diễn trượt ván đúng không?”

Còn không bằng người dì kia.

Người này lúc nào cũng mang ván trượt bên người, ý đồ quá rõ ràng.

Mỹ Nữ Đáng Chết lắc đầu thật mạnh: “Không không, là chị biểu diễn trượt ván. Em xem, sau này nếu em đồng ý thì có thể chỉ dạy chị một chút.”

Bull Pháp ngây người: “Cô biểu diễn, tôi xem?”

Từ lâu nó đã biết, nó sinh ra ở cửa hàng thú cưng, nơi chuyên huấn luyện Bull Pháp trượt ván để tạo niềm vui cho con người. Nói cách khác, nó như con khỉ trong đoàn xiếc thú vậy.

Lương Cẩm Tú khẽ nói: “Cô ấy không lừa mi. Không phải con người nào trên thế giới này cũng xấu. Mi ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian mi lang thang, có phải có rất nhiều người xa lạ cho mi đồ ăn mà không cần báo đáp không? Ví dụ như vừa rồi, gần như tất cả mọi người đều đứng về phía mi.”

Chủ nhân là cả thế giới của chó, đa số chó bị vứt bỏ đều trở nên mẫn cảm cảnh giác, không còn tin tưởng con người nữa.

Lương Cẩm Tú nói tiếp: “Tin cô ấy một lần, cho cô ấy một cơ hội để chứng minh. Đương nhiên, mi càng nên tin ta, thần tiên sẽ không nói dối.”

Bull Pháp sửng sốt đứng tại chỗ.

Mỹ Nữ Đáng Chết đã bắt đầu biểu diễn, tăng tốc như Bull Pháp rồi sau đó thực hiện động tác cá heo trở mình.

Nhưng cô ấy thất bại.

Ván trượt xoay trên không trung, rồi rơi úp xuống, cô ấy lập tức tránh đi, nhưng người ở giữa không trung lại không có sức, vô cùng chật vật suýt nữa thì té ngã.

Mọi người xung quanh không chút lưu tình cười cô ấy.

Vậy mà lại chơi không giỏi bằng một con chó.

Mắt Mỹ Nữ Đáng Chết mở to chớp chớp, vô cùng đáng thương cầu xin: “Chị chó, tại sao lúc ván trượt rơi xuống lại úp vậy. Em làm mười lần cùng lắm cũng chỉ thành công được hai ba lần. Có phải lực ở chỗ nào không đúng không? Chị dạy em đi.”

Mọi người trong phòng livestream không nhịn cười nổi nữa.

“Cô làm người đi, quá đáng giận rồi! Thế nào lại giả ngu để lừa chị chó.”

“Chị chó, đừng nghe cô ấy, cô ấy lừa chị đó. Thật ra là muốn chị có nhà.”

“Lúc nãy cô còn nói mình là huấn luyện viên trượt ván, ngay cả động tác đơn giản như này cũng không làm được? Ai tin chứ.”

“Ôi, đây là lần đầu tôi nhìn thấy có người lừa chó như này.”

“...”

Người dì cũng không chiến đấu một mình, có chị em già nhìn chằm chằm vào bình luận trong phòng livestream, hô to một tiếng: “Không ổn, cô ấy chơi đểu.”

Người dì biết rõ tình huống, đẩy Mỹ Nữ Đáng Chết ra, yếu ớt như học sinh tiểu học ngày đầu đi học nói: “Cô giáo chó, cô có thể dạy tôi học trượt ván không?”

Mọi người trong phòng livestream: “...”

Bà dám học cũng không ai dám dạy đâu.

Có lẽ hành động này hơi buồn cười, nhưng có thể nhìn ra được bà ấy cũng rất muốn nhận nuôi Bull Pháp.

Tiếc là Lương Cẩm Tú chiều fan, nên không dịch, Bull Pháp cũng không biết bà ấy nói gì.

Bull Pháp thích ván trượt, thích cái cảm giác bay đón gió.

Ván trượt, đã dung hợp vào máu nó từ lâu rồi.

Nó thật sự không thể chống cự được kiểu nói chuyện chuyên nghiệp như này!

Bull Pháp ngốc một lúc rồi mới rụt rè nói: “Đúng vậy, góc độ dùng lực của cô không đúng, vị trí cũng không đúng.”

Mỹ Nữ Đáng Chết ôm ván trượt chạy đến, vội nói: “Thật sao, tôi cũng cảm thấy thế! Chị chó, phải dùng lực như nào mới đúng?”

Bull Pháp vẫn rụt rè, khẽ giẫm lên đầu ván, ván trượt bay lên ngay tại chỗ: “Trước tiên đừng đứng lên ván vội, luyện động tác này nhiều một chút, đến khi tìm thấy cảm giác hãy lên.”

Mỹ Nữ Đáng Chết liên tục gật đầu, giẫm lên đầu ván như nó hướng dẫn. Ván trượt bay lên, rồi lại rơi xuống đất như cũ.

Sau mười mấy lần như thế, Bull Pháp không nhịn nổi nữa bùng nổ: “Sao cô lại ngốc thế, động tác đơn giản như này, cô có đứng lên ván được không? Lên tôi xem thử.”

Trong lòng nó đột nhiên dâng lên một cảm giác đặc biệt chưa từng có.

Trong video, Mỹ Nữ Đáng Chết quay lưng về phía màn hình vẫy vẫy tay với mọi người.

Nhận nuôi được rồi!

Tạm biệt!

Sau đó, Lương Cẩm Tú thường xuyên xem được video của chị chó trên mạng. Nó thành huấn luyện viên trượt ván nổi tiếng, nó còn hot trên cả mạng vì tính cách cáu kỉnh của mình, cả một tiết học nó hết nhảy lại kêu, những bạn nhỏ học với nó vừa bị mắng vừa vui vẻ sờ cái đầu to của “cô giáo”.

Gần 11 giờ đêm cô mới kết thúc livestream.

Trịnh Phương và Lương Mộc Lâm đã ngủ rồi, nhưng vẫn để đồ ăn khuya cho cô.

Có bố mẹ thật tốt.

Lương Cẩm Tú ăn xong lập tức đi ngủ, ngày mai còn có một rắc rối lớn đang chờ cô - nhận nuôi bé gấu đen.