Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 122: Khiến cha già nổi điên



Thiều Vân San đang định gật đầu thì bị anh trừng mắt, cô vội vàng sửa lại:

“Không phải… chỉ là… nói giờ này có phải hơi sớm không…?”

“Thế nào là sớm?”

Nam Thái Gia không hiểu nổi cô nữa. Việc yêu đương cô lôi cha cô vào anh có thể tạm chấp nhận nhưng lý do như ‘yêu sớm’ khiến anh cảm thấy cô cũng qua loa quá rồi. Cái gì có thể là vấn đề cô đều tóm nó vào chắn giữa hai người, tức là tự tìm rào cản giữa hai người đấy sao?

Cô ngập ngừng không nói lại anh, điều đó khiến cơn giận trong lòng lại bắt đầu muốn sôi trào. Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó đáng thương của cô, anh lại không nỡ.

“San, trợ lý Tả đã tìm ra mấy sư thầy tốt trải dài từ Bắc vào Nam rồi, em yên tâm, tuần sau công việc của tôi rảnh hơn rồi tôi sẽ dẫn em đi, em đừng lo việc tôi lây đen đủi sang em nhé!”

“Nhưng mà…”

Cô vừa cất tiếng anh đã chặn ngay:

“Không nhưng nhị gì hết. Tôi tuyên bố từ giờ tôi và em chính thức là người yêu của nhau, em có ý kiến gì khác không, nếu không thì tôi chốt!”

Thiều Vân San im lặng kéo dài thời gian, nhưng cô cảm thấy bàn tay của Nam Thái Gia lại không yên. Anh đe dọa cô bằng cách luồn tay vào trong váy, cô hoảng loạn khép chặt hai chân, nhanh miệng nói:

“Không có… Em không có ý kiến.”

Để đề phòng cô lật lọng, Nam Thái Gia ôm cô tới bên chiếc giường, điều đó khiến cô sợ hãi kêu lên:

“Em nói không có ý kiến rồi mà… anh định làm gì đấy? Em không đồng ý đâu… Kể cả là vợ chồng cũng phải tôn trọng khi đối phương không có nhu cầu chứ đừng nói mới chỉ là người yêu nhá… mau thả em xuống…”

Nam Thái Gia nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ:

“Em tưởng tôi là động vật sống bằng đầu dưới à?”

“Không thì sao?”

Cô thấy anh giở giọng ‘chê’ cô thế này mới cảm thấy yên tâm hơn chút. Quả đúng là anh không có ý định gì khác ngoài việc cầm lại điện thoại của mình. Cô nhìn anh, giây sau anh bật phần ghi âm lên, hắng giọng một cái cho mượt mà trôi chảy, rồi nói:

“Thiều Vân San, em là người yêu của tôi đúng chứ?”

Nói xong, anh lại dí điện thoại tới bên miệng cô, ra hiệu mắt để cô thực hiện cuộc ‘ghi lại bằng chứng’ thật vô tri này của anh.

Cô bất đắc dĩ nói:

“Đúng ạ.”

“Tôi là ai?”



Anh hỏi.

Cô nghĩ: Là tên dở hơi.

Cô nói:

“Là Nam Thái Gia…”

“Em nói một câu hoàn chỉnh đi.”

Anh ra lệnh.

Gương mặt cô bày tỏ ‘tôi chịu đủ rồi đấy nhá’ nhưng miệng vẫn ngoan ngoãn làm theo mong muốn của anh, cô bẽn lẽn nói:

“Em là Thiều Vân San, em là người yêu của anh, Nam Thái Gia.”

Nói xong câu đó, nghĩ lại ngày xưa mình từng ghét tên phản diện xấu xa này như nào, bây giờ lại giống như bị nghiệp quật. Cũng may những cảm xúc ghét anh đều chôn giấu trong lòng nên khi lật lọng không bị xấu hổ ê chề.

Nam Thái Gia nghe cô nói xong một câu hoàn chỉnh, anh rất vui, rất hài lòng. Chưa tắt ghi âm mà đã cúi xuống hôn cô một tiếng ‘chụt’ rõ to. Cô xấu hổ đẩy anh ra, khi thu được chiến tích anh không để ý cô nữa nên cô dễ dàng tránh khỏi người anh. Nhìn thấy anh đang vui vẻ xem lại ‘thành quả’, cô xấu hổ bịt tai lại không muốn nghe.

Người đàn ông vừa xem vừa cười lại thấy biểu hiện ghét bỏ bịt tai của cô, anh muốn đưa tới bên tai ép cô nghe. Cô liền mắng anh ‘dở hơi’ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

“Anh hâm thì hâm một mình đi nhé, đừng có lây sang em…”

Cô mở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.

Nam Thái Gia ở phía sau không kiềm chế được niềm vui trong lòng, anh không đuổi theo cô mà đứng lại nghe thêm vài lần nữa mới chịu được. Sau đó tranh thủ không có cô ở trong phòng, anh không quên ‘khảo sát’ một lượt phòng thay đồ của cô. Căn phòng của người con gái không rộng bằng hai phần ba phòng của anh, túi xách váy vóc lại cực kỳ nhiều, phòng thay đồ rộng như thế cũng bắt đầu có dấu hiệu chặt kín.



Thiều Vân San lao ra ngoài, nhìn thấy Thiều Phong Vân vừa đi chơi với bạn về. Thằng bé đã thi xong tốt nghiệp, cũng đã biết điểm. Mức điểm giỏi khiến cô và Thiều Khước rất hài lòng, bây giờ chỉ còn chờ kết quả trúng tuyển từ bên trường đại học thôi.

Nhìn thấy cô từ cầu thang lao xuống, Thiều Phong Vân khó hiểu hỏi:

“Chị sao thế ạ?”

Thiều Khước mặt mày hằm hằm ngồi trên ghế sô pha, ông về nhà nhưng không vội lên phòng thay đồ bởi vì nhìn thấy xe của Nam Thái Gia đỗ ngoài sân nhà mình. Vừa vào tới nơi ông đã gọi Viện Viện ra tra khảo một phen thì biết được tên kia đã lên phòng con gái ông… ông tức giận nhưng không tiện đi lên tống cổ tên đó ra khỏi nhà mình.

Nghe Thiều Phong Vân hỏi han chị nó ông mới biết cô đã xuống, ông quay sang lườm cô một cái.

Thiều Vân San chột dạ, cô vội vàng lao tới bên cạnh ông:

“Ba… ba về rồi à?”



“Hừ!”

Thiều Khước hất mặt sang hướng khác, nhìn tình hình cha với chị gái đang căng thẳng thằng bé không rõ đã xảy ra chuyện gì cho nên ngây thơ hỏi thêm một câu:

“Em thấy xe anh Nam bên ngoài, anh ấy tới hả chị?”

Thiều Vân San nhăn nhó liếc thằng bé, giờ này mà em nói thế là chết chị rồi!

“Haha.”

Cô cười chữa cháy:

“Anh ấy gửi ít tài liệu công việc qua cho chị ấy mà, đang ở trên phòng chị.”

Cô thà khai trước còn hơn bị vạch trần, vì cô đoán chắc chắn cha đã biết rồi.

“Hả? Anh ấy ở trong phòng chị ạ?”

Thiều Phong Vân vừa hỏi vừa đi về hướng cầu thang:

“Để em lên chào anh ấy.”

“Ừ em đi đi, tiện hỏi anh ấy đã xong việc chưa rồi gọi xuống giúp chị.”

Cô phó mặc cho Thiều Phong Vân, lại cố ý làm ngơ đi gương mặt đen sì sì của Khước Đại Gia.

Thiều Khước không phải mắt mù nên đã nhìn thấy vết tích trên cổ cô, ông cảm thấy cơn giận cứ bùng bùng lên trong người nhưng nhận thấy con gái không còn ủ rũ nữa thì ông lại không nỡ mắng cô. Sau cùng khi đã đấu tranh tâm lý, Khước Đại Gia chỉ biết cụp mắt xuống, thất vọng thở dài:

“Cô cậu thì hay rồi, đâu coi ta ra gì nữa…”

Cô khoác lấy cánh tay ông, giải thích:

“Ba… không phải như ba nghĩ đâu…”

Rõ ràng cô đang rất cố gắng xoa dịu tâm trạng của cha già, thế nhưng không biết Nam Thái Gia khốn nạn đó khắc giờ khắc số với cô hay cha cô mà anh vừa từ trên phòng cô đi xuống, nghe thấy cô nói vậy thì lập tức lên tiếng ngay:

“Đúng là như bác nghĩ đấy ạ, cháu và con gái bác gạo nấu thành cơm lần thứ hai rồi.”

Tên khốn nhà anh, tại sao anh cứ gây nghiệp mà không nghĩ tới sau này chịu quả báo đi. Nếu như sau này, bạn trai của con gái anh tới và cũng nói mấy lời khốn nạn giống như anh… anh sẽ thế nào?

Và tất nhiên rồi… hậu quả của việc ăn nói không suy nghĩ chính là chọc tức tới cha già khiến ông mất bình tĩnh cầm tách trà trên bàn ném thẳng về phía anh, kèm theo câu nói:

“Khốn kiếp, cậu cút… cút khỏi nhà tôi ngay!”