Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 114: Bỏ rơi anh



Thiều Vân San dần tách người ra khỏi tay anh, bụng nghĩ nếu anh mà không đồng ý cho cô, cô nhất định sẽ giận thật, cô sẽ không gặp anh, không nói chuyện với anh nữa.

Nam Thái Gia thấy cô dần cách xa, anh giữ tay cô lại. Thứ anh thất vọng chính là ‘tấm chân tình’ của cô, thay vì đề nghị ở bên nhau cô lại chỉ đòi hỏi những thứ vật chất vô tri đó. Cô quả thực là người đàn bà tồi nhất mà anh từng thấy, anh là đàn ông không có nghĩa anh không biết tủi nhục.

“Tôi sẽ cho em. Em muốn gì tôi cũng đều cho em.”

Khi anh dứt lời lập tức đổi lại được nụ cười hài lòng của người con gái. Lòng anh giao động, thôi thì anh nghĩ anh không thay đổi được cô thì chỉ đành tự cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình mà thôi. Cô nghĩ về anh như thế nào chẳng được, miễn là cô ở bên anh, cô vui vẻ là được rồi.

“Em nằm nghỉ một chút đi, tôi đi tắm trước.”

Nam Thái Gia dứt lời đã trở người ngồi dậy, xuống giường để lộ ra thân hình cường tráng cùng thứ đồ khủng bố đã làm Thiều Vân San vất vả đêm qua. Cô khẽ ‘a’ lên một tiếng rồi vội vàng chùm chăn để che giấu đi sự xấu hổ của mình.

Nam Thái Gia cảm thấy buồn cười, vừa đi lấy đồ trợ lý mang tới vừa nói:

“Xấu hổ cái gì, đêm qua em yêu nó nhất đấy!”

“Anh im đi đồ vô liêm sỉ.”

Chỉ nghe tiếng anh cười khe khẽ, cô tò mò hé chăn ra nhìn. Ôi… bóng lưng của anh thật đẹp, nó vừa cao lớn vừa vững chãi… Giờ cô mới cảm thấy thỏa mãn lòng mình. Khi anh lấy đồ xong quay lại chuẩn bị đi vào phòng tắm, cô lại vội vàng kéo chăn lên.

Nam Thái Gia không phát giác ra mình bị nhìn lén, anh đi tắm như bình thường. Sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Thiều Vân San mới cẩn thận quấn chăn lên người rồi leo xuống giường. Cô nhớ đêm qua nơi đầu tiên hai người bắt đầu là trên giường cho nên nếu có dấu tích để lại thì cô sẽ biết ngay mình còn hay là không.



Đứng trước tấm đệm trắng tinh không một nốt đỏ, Thiều Vân San giống như chết sững khi biết cô của nguyên tác đã không còn máu cũng tức là trước đó như lời Vương Lục nói… Cô và Trần Viễn đã ngủ với nhau thật rồi sao?

Nhớ lại những lời Nam Thái Gia vừa nói trước đó, giờ cô mới hiểu hàm ý sâu xa anh nói là gì. Đúng rồi, cô đã không còn… cớ gì lại phải hành hạ anh như thể bị mất đi lần đầu tiên đến vậy?

Tâm trạng vì những suy nghĩ rối bời mà xuống dốc không phanh, cô không còn mặt mũi ở lại đợi Nam Thái Gia. Nhanh chóng lấy quần áo trợ lý Tả mang đến thay lên, sau đó lập tức trốn chạy khỏi nơi này…

Khi Nam Thái Gia quấn khăn tắm và đem theo niềm vui thích ra ngoài, anh cho rằng có thể dùng body quyến rũ của mình làm hài lòng cô thì không ngờ đã phải đối mặt với căn phòng trống trơn. Người con gái biến mất không một lời từ biệt. Anh muốn tới lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng âm thanh điện thoại cô lại kêu vang trong áo khoác của anh.

Chiếc điện thoại vỡ màn hình bị cô vứt bỏ lại… anh cảm thấy nó cũng giống như anh vậy.



Tả Hữu Tịch chạy trốn trong đêm, đặt vội vé máy bay để trốn sang nước ngoài. Nhưng đáng tiếc, cô ta đã quá coi thường pháp luật và những doanh nghiệp đứng đầu như Nam Thị rồi. Đến tầm trưa hôm sau, cô ta bị bắt ngay tại sân bay.

Một đám người mặc quần áo bình thường còng tay cô ta lại rồi lôi đi, kéo lên xe. Người đội trưởng ngồi ở ghế lái phụ gọi điện cho ông Phục, ông Phục chỉ lạnh lùng ra lệnh:

“Cứ tạm thời giao con ả đó cho Nam gia trước, sau đó bắt lại sau.”

Âm thanh của loa điện thoại như tiếng cảnh báo của địa ngục truyền vào tai Tả Hữu Tịch. Miệng Tả Hữu Tịch bị dán băng dính đen, cô ta liên tục kêu ú ớ… Trong đầu Tả Hữu Tịch không nghĩ mình lại bị phát hiện sớm như thế, có phải Ngô Thanh Hà đã phản bội mình rồi không?

Bây giờ cô ta bị giao cho Nam Thái Gia thì khác quái nào chết?



Tả Hữu Tịch thấy hối hận, hối hận vì trong lúc nhất thời mình đã không nghĩ thông mà đi hại Thiều Vân San. Nhưng hối hận là muộn màng vì cô ta đã chọc vào con ác quỷ trú ngụ trong lòng Nam Thái Gia.

“Lòng dạ phụ nữ như cô thật hẹp hòi, nếu đã vậy thì hãy để cô trải nghiệm những thứ cô bày ra hại người khác nhé!”

Tả Hữu Tịch bị đưa tới một căn nhà kho, mấy người cảnh sát là cấp dưới của ông Phục giả dạng thường dân giao cô ta cho người của Nam Thái Gia rồi rời đi. Trước mặt cô ta bây giờ là năm sáu tên đàn ông đã chơi thuốc kích dục. Cô ta kinh hãi hét lên, vội bám vào chân người đàn ông dẫn cô ta vào đây:

“Cầu xin các anh, đừng để tôi lại đây… nếu không tôi sẽ chết mất… làm ơn…”

Bị một đám đàn ông như vậy làm nhục, cô ta sẽ chết mất.

Người đàn ông bị cô ta giữ chân chợt cười khẩy:

“Hừ, đáng đời cô thôi. Tại sao đêm qua cô không nghĩ tới những tên đàn ông cô sắp xếp đối xử với cô San như thế, cô ấy cũng sẽ chết hả? Việc làm sai trái thì chắc chắn phải chịu hậu quả xứng đáng, người khác có thể để yên cho cô đi tù, nhưng ông chủ của tôi không dễ gì buông tha cho cô đâu. Trừ khi cô cắn lưỡi chết tại đây, nếu không ‘phần quà’ đó cô bắt buộc phải nhận.”

Nói dứt lời, anh ta ra hiệu cho hai tên khác nữa kéo Tả Hữu Tịch về phía đám đàn ông kia. Đang phê thuốc lại còn có gái dâng lên tận miệng, đám người đó như hổ chết đói nhanh chóng lao vào Tả Hữu Tịch. Không gian sau đấy truyền tới tiếng hét thất thanh của cô ta, cùng với tiếng thỏa mãn của đám đàn ông.

Tuy nhiên, Nam Thái Gia vẫn còn nhân từ không để đám phê thuốc kia chơi chết ả. Được tầm gần hai tiếng, người của anh quay lại kéo Tả Hữu Tịch thân tàn ma dại rời đi, giao cô ta lại cho người của ông Phục để đưa về đồn cảnh sát. Dưới sức ép của Nam Thái Gia, Tả Hữu Tịch bị phán năm năm tù giam cùng với đám đàn em xã hội đen đã làm việc với cô ta cũng bị lôi ra trước vành móng ngựa. Cộng thêm tội danh buôn bán và sử dụng chất cấm, tên nào tên nấy đều đã được nhận một bản án xứng đáng.

Sau khi vào tù, Tả Hữu Tịch còn trải qua những gì chắc chỉ có Nam Thái Gia và tay sai của anh biết được. Cô ta có sống được tới lúc ra tù hay không thì không chắc…

Thời gian qua đi, khi Thiều Vân San biết Tả Hữu Tịch chết trong ngục giam, cũng biết nguyên nhân vì Nam Thái Gia nên đã phàn nàn rằng anh quá tàn nhẫn. Nhưng dù cô có nói bao nhiêu thì Nam Thái Gia vẫn không chịu tiếp thu bởi vì anh luôn nghĩ rằng nếu như ngày đó nếu anh không tới kịp thì có lẽ người chết không phải cô ta mà chính là cô. Thiều Vân San nửa thấy anh đúng vẫn nửa thấy anh ác, có điều cô không lựa chọn nói nhiều về Tả Hữu Tịch nữa.