Đào Hố Chôn Mình, Ta Nhìn Ta Chết!

Chương 110: Vòng tuyệt vọng



Khi Thanh Hàn Nữ chật vật chạy vào bên trong bữa tiệc từ hướng cửa phụ, những người bên trong đều bị bộ dáng thở hổn hển của cô ấy thu hút. Cô ấy là một ngôi sao, việc bảo toàn hình ảnh là điều phải làm tuy nhiên lúc này Thanh Hàn Nữ không lo nghĩ được nhiều như thế. Thứ cô ấy lo lắng nhất hiện tại chính là giải cứu Thiều Vân San.

Mắt thấy Nam Thái Gia và Hàng Thương Lan đang đứng chỗ cũ, cô ấy chạy vội đến, trong vô thức não mặc định chuyện liên quan đến Thiều Vân San cô ấy đã gọi Hàng Thương Lan:

“Anh ơi…”

Hàng Thương Lan nghe tiếng gọi, anh giật mình quay sang vừa hay đỡ lấy Thanh Hàn Nữ. Dưới ánh mắt ngờ vực của cả anh và Nam Thái Gia cùng với ông Phục, Thanh Hàn Nữ cuống quýt nói:

“Anh mau đi cứu Vân San… cô ấy đang bị hại ở phía ngoài kia…”

Thanh Hàn Nữ vừa dứt lời, Nam Thái Gia giống như bị tạt một gáo nước lạnh từ trên xuống dưới. Toàn thân anh sững sờ, dáng vẻ say rượu lập tức biến mất sạch sẽ. Theo hướng chỉ tay của Thanh Hàn Nữ, anh lao thật nhanh về hướng cửa phụ.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hàng Thương Lan bình tĩnh hơn, anh hỏi rõ ràng sự tình.

Thanh Hàn Nữ vừa theo bước của Nam Thái Gia vừa kể cho anh và ông Phục theo sát bên cạnh nghe mọi chuyện. Xung quanh khách khứa chữ nghe được chữ không bắt đầu bàn ra tán vào, cũng có người theo sau.

Ông Phục sợ rằng ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, đã vội vàng phân phó người theo giúp Nam Thái Gia còn mình thì ở lại ‘trấn an’ tinh thần của đoàn khách khứa, không để thông tin lọt ra ngoài.

Ngô Thanh Hà đứng bên cạnh ông Lâm sắc mặt tái nhợt khi thấy chuyện này ảnh hưởng tới cả Nam Thái Gia và Hàng Thương Lan. Hai tay cô ta lạnh buốt liên tục bấm vào nhau, nghĩ rằng Tả Hữu Tịch đáng chết không chịu nghe cô ta khuyên, bây giờ không những không hại được Thanh Hàn Nữ mà còn liên lụy đến một đám nhân vật lớn thế này… Phải làm sao bây giờ?

“Em sao vậy?”

Ông Lâm bên cạnh quan tâm hỏi.

Ngô Thanh Hà khẽ giật mình, sau cùng cho rằng mình không thể đứng yên một chỗ chờ chết, cô ta chỉ ra hướng cửa phụ rồi nói:

“Có lẽ uống nhiều quá nên em muốn đi vệ sinh liên tục, anh ở đây đợi em nhé… em đi một chút rồi vào ngay.”

Ông Lâm nhìn đám người phía cửa phụ có chút ồn ào, lại nhắc nhở Ngô Thanh Hà cẩn thận rồi mới để cô ta rời đi.



Khi Thanh Hàn Nữ dẫn mọi người về phía hành lang ra cổng sau, lúc đó không gian đã trở về tĩnh mịch không một bóng người như cũ. Bọn họ đổ xô vào phòng kho chứa đồ ở cuối hành lang, lúc ấy thứ duy nhất còn sót lại chính là chiếc điện thoại bị rơi dưới đất của Thiều Vân San.

Nam Thái Gia lao đến nhặt nó lên, điện thoại không hỏng nhưng cũng chẳng có bất cứ manh mối gì. Đến nước này anh đã không thể kiểm soát được chính mình, vật cản đường đều bị anh đạp bắn xa mấy mét. Sắc mặt người đàn ông căng thẳng đến mức mọi người xung quanh không ai dám nhìn thẳng, bởi anh rất giống ác quỷ chuẩn bị tàn sát người. Đến ngay cả Hàng Thương Lan đối thủ ngang tầm anh lúc bấy giờ cũng ái ngại.

Tuy nhiên biết tức giận không thể làm được việc nên Hàng Thương Lan đã nhanh chóng phân phó người đi điều tra camera. Nhưng việc tra camera rất tốn thời gian, chỉ sợ tra xong thì mọi chuyện cũng đã muộn mất rồi.

“Khi nãy em có nhìn thấy ai không?”

Nam Thái Gia sau một vài giây phân tích đã cất tiếng hỏi Thanh Hàn Nữ, Thanh Hàn Nữ lập tức đáp:

“Em thấy Tả Hữu Tịch, chính là cô ta chủ mưu…”

Nghe đến cái tên này, hai tay Nam Thái Gia nắm chặt, tức giận khiến sắc mặt anh đỏ phừng phừng. Anh lập tức lao ra khỏi phòng kho chứa đồ, vừa đúng lúc bắt gặp bóng dáng lén lút của Ngô Thanh Hà ở phía đầu hành lang.

Ngô Thanh Hà bị ánh mắt sát khí của anh chiếu tới, cô ta muốn xoay người bỏ chạy nhưng hai chân bủn rủn như chôn cứng tại chỗ. Nam Thái Gia phi nhanh đến, anh mất kiểm soát đẩy mạnh người Ngô Thanh Hà khiến cô ta ngã đập lưng vào bức tường phía sau.

Anh gằn lên từng chữ:

“Nói mau, các người đem cô ấy đi đâu rồi?”

Ngô Thanh Hà ngã sõng soài xuống đất, phía sau đám người theo Nam Thái Gia vô cùng hoảng hốt vì hành động thô bạo của anh.

“Nam gia, anh bình tĩnh đã…”

Có vị khách chỗ thân quen đi theo từ đầu vội vàng lên tiếng. Nhưng lúc ấy Nam Thái Gia chỉ có một suy nghĩ là muốn tìm ra Thiều Vân San, nếu Ngô Thanh Hà không nói anh sẽ giết chết cô ta.

Ngô Thanh Hà bị đau cộng với lo lắng sợ hãi khiến nước mắt không thể cầm lại được, cô ta gào khóc quỳ lê từng bước tới trước mặt Nam Thái Gia:

“Nam gia, tôi xin lỗi… tôi bị ép… tôi không cố ý…”



“Nói mau.”

Nam Thái Gia không kiên nhẫn ngắt lời cô ta.

Ngô Thanh Hà khóc nấc lên, cô ta cố gắng nói ra mấy chữ:

“Cô ấy bây giờ đang ở trên tầng sáu, phòng 608… anh mau đi cứu cô ấy…”

Ngô Thanh Hà không quên giao ra thẻ phòng mình có, Nam Thái Gia giật phăng lấy rồi nhanh chân chạy tới chỗ thang máy. Nhìn thấy thang máy đang từ tầng hai xuống, anh sốt ruột nhấn thang liên tục. Khi thang máy mở ra, anh đã vội vàng lao vào.

Trong cuộc đời anh, chưa bao giờ việc chờ thang máy mở cửa lại cảm giác lâu như thế. Chỉ có sáu tầng thôi, thời gian di chuyển không tới một phút nhưng anh cảm thấy thời gian như kéo dài vô tận, không khác gì đang ngồi trên lò nung nghìn độ C.



Trong căn phòng 608, Thiều Vân San bị năm sáu tên đàn ông vây quanh. Chân máy quay trước đó đã được chuẩn bị sẵn và bấm máy rồi, nhìn thấy con mồi ngon được đưa lên… Dù khác với hình ảnh được gửi nhưng đám người đó không hề mất hứng, ngược lại khi đối diện với gương mặt hồ ly cùng với đôi mắt phượng xinh đẹp của Thiều Vân San thì càng thêm kích thích.

Đám người đó vừa chơi chất cấm vừa thử thêm tí thuốc kích dục, bây giờ tên nào tên nấy từ mặt xuống người đang cởi trần đều đỏ phừng phừng. Bọn chúng chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, Thiều Vân San còn thấy đằng sau những mảnh vải che đó một đám đỉa tởm lợm đã sẵn sàng tấn công cô.

Suốt quá trình đưa cô lên bằng thang bộ cô đều bị bịt chặt miệng, lúc được thả ra, cô ra sức hét. Từng tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng này… bị bọn chúng sờ mó khiến sự kinh tởm dâng tràn khắp cơ thể. Cô phản kháng thì chúng đánh cô và hất mạnh cô lên trên giường.

Cô hét khản cổ lại ra sức khóc lóc cầu xin, nhưng đám người đó như đang trên chín tầng mây, bọn chúng chuẩn bị viên thuốc nén rồi nắm cằm cô, ép cô nuốt xuống. Sống hai đời rồi dù chưa từng trải qua nhưng cô cũng đủ hiểu thứ thuốc nén đó là gì…

Thuốc mất năm mười phút để ngấm, trong thời gian đó chúng khinh thường nhìn cô, trêu đùa cô giống như con vật. Hai mắt đẫm lệ, cô phản kháng đến mệt, chạy không được vì chúng bao vây xung quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người đó cùng với phản ứng nóng dần lên của cơ thể.

Tổng cộng có sáu tên, thân hình to béo, xăm trổ đầy mình…

Không khác gì trong Nữ Nữ Thương Lan mà cô đã viết. Cô triệt để nhắm chặt hai mắt, hai hàng nước mắt chảy dài…

Không ngờ Thiều Vân San… không ngờ bản thân đã cố gắng thay đổi vậy mà sức mạnh nguyên tác vẫn có cớ để đưa cô đến bước đường cùng này. Cô thật hận, thật hận chính mình… Phí Tiểu Uyển…

Có lẽ sau khi thất thân, chính cô sẽ tự thiêu mình vì sự nhục nhã này…