Danh Môn Kiều Thê

Chương 41




Thân hình mềm mại của tiểu cô nương nằm trọn trong vòng ôm ấm áp của hắn.
Chóp mũi ngửi được mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, như có như không, giống như ngày hè sắp qua, hắn đặt tay trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Đừng sợ, vừa rồi không bị ngã xuống.”
Thân hình nam nhân không giống nữ nhân, cần cổ người trong lòng thon dài trắng nõn, phía dưới là bả vai nhỏ gầy,còn bờ vai của hắn vừa dày vừa rộng, hai tay Lạc Bảo Anh ôm chặt cổ Vệ Lang, cằm gác trên đầu vai hắn, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác an toàn. Nhưng khi hắn vừa mở miệng nói chuyện, lập tức làm sáng tỏ cảm xúc đang rối loạn mơ hồ .
Mặt nàng đỏ lên, buông tay ra, chân ngắn nhảy ra ngoài, hắn nhăn mày giữ chặt tay nàng: “Bờ sông trơn trượt, muội cẩn thận một chút! Nếu thật sự xảy ra chuyện, sao có thể nói rõ với người nhà?”

Dưới ánh trăng, thần sắc hắn nghiêm túc, bờ môi mỏng mím chặt, rõ ràng là dáng vẻ trưởng bối răn dạy tiểu hài tử.
Lạc Bảo Anh hất tay hắn ra: “Ta biết rồi, ta không bao giờ tới đây nữa!”
Giữa bụi cỏ lau rậm rạp, thân ảnh màu hồng nhạt của nàng chợt lóe lên, rất nhanh đã đi về phía xa.
Vệ Lang lại cầm lấy cần câu.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hai má hắn hơi ửng hồng, vừa rồi đột nhiên Lạc Bảo Anh dùng sức ôm chặt cứng khiến hắn bị giật mình, đợi khi nàng an tĩnh nằm trong lồng ngực, lại xuất hiện một loại cảm giác không thể nói nên lời, thật giống như cảnh xuân kiều diễm vào ban đêm, nhưng lại không thể nói với người ngoài.
Hắn bình tĩnh nhìn mặt hồ, nghĩ thầm, Tam biểu muội đang dần trở thành đại cô nương.
Lạc Bảo Anh đi một mạch đến chỗ Lạc Nguyên Chiêu, thở hổn hển nói: “Ca ca, huynh động dây câu đi, đừng đặt một chỗ.”

Lạc Nguyên Chiêu nghe theo, liếc nhìn nàng một cái, trêu ghẹo nói: “Học được từ chỗ phu tử của muội?”
Ai cũng biết Vệ Lang đã dạy nàng, thế nhưng Lạc Bảo Anh lại nổi giận: “Ai là phu tử, hắn mới không phải đâu!”
“Được rồi…” Lạc Nguyên Chiêu thấy đôi mắt nàng trợn tròn, không biết vì sao nàng tức giận, thuận theo nói, “Không phải phu tử, là Tam biểu ca của muội dạy có đúng không? Trông muội có vẻ mệt, ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Ca ca đối với nàng rất ôn nhu, thế nhưng chính mình lại vô cớ tức giận, Lạc Bảo Anh khoanh tay trước ngực, cằm đặt lên trên, nhìn bóng trăng chiếu xuống mặt hồ, không khỏi tự giác kiểm điểm bản thân.
Kỳ thật vừa rồi là Vệ Lang thật tâm cứu nàng, nàng chẳng những không nói lời cảm ơn ngược lại còn hung hăng giận dỗi với hắn, nói đi nói lại, chung quy vẫn là vì chuyện ngày trước, khiến mỗi lần nàng gặp hắn, luôn cư xử khác ngày thường, nhưng có lẽ nàng nên sớm không cần để ý tới chuyện này!
Càng để ý càng phiền lòng, từ hôm nay trở đi, nàng nên hoàn hoàn coi Vệ Lang là biểu ca của mình.
Thái độ dành cho hắn cũng phải công bằng, như vậy nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ?
Nghĩ thông suốt cách chung đụng với Vệ Lang trong tương lai, rốt cuộc Lạc Bảo Anh cũng thả lỏng người.

Đổi đến chỗ khác, quả nhiên Lạc Nguyên Chiêu câu được cá, một con cá trích, một con cá trắm cỏ nhỏ dài, vì là lần đầu tiên câu được cá nên trong lòng thiếu niên rất vui sướng.
Người làm của Vệ gia đảm nhiệm việc nướng cá, nhanh chóng lấy số cá mà các công tử câu được ra rửa sạch, ướp với một chút muối và rượu, sau đó kẹp lên que đem đi nướng.
Mùi hương ngào ngạt tỏa ra bốn phía.

Nam nữ chia ra hai bên, mọi người ngồi xung quanh đống lửa nói cười vui vẻ.
Lạc Bảo Châu và Vệ Sùng nhỏ tuổi nhất nên được ăn trước, Lạc Bảo Anh là nhóm thứ hai được ăn, nàng cầm miếng cá trên tay, nhìn tới nhìn lui, một lúc sau mới chậm rì rì đi đến bên cạnh Vệ Lang: “Vừa nãy Tam biểu ca đã cứu ta, còn chưa cảm ơn huynh, con cá này cho huynh ăn trước.”
Mặt trời mọc từ hướng tây.
Vệ Lang ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu cô nương đang xị mặt, vẫn có chút dáng vẻ không tình nguyện, nhưng thật sự lúc này nàng không bị trưởng bối thúc giục, là chủ động tìm tới đây.
Chắc đột nhiên hiểu ra hắn là một biểu ca tốt?
Lại nói tiếp, cho dù là đường muội trong nhà, hắn đều chưa từng kiên nhẫn dạy dỗ thư pháp như vậy, hắn nhận miếng cá trong tay nàng rồi nói: “Cá lớn như vậy, không cần cho ta hết.” Lấy một cây xiên tre khác ra, nhẹ nhàng gắp phần cá nhiều thịt nhất đưa cho Lạc Bảo Anh, “Cùng nhau ăn đi.”
Lạc Bảo Anh bị làm cho ngơ ngác, thật sự không ngờ ở chung với Vệ Lang dễ dàng như vậy.
Chính mình tới để cảm ơn, hắn còn hào phóng chia cho nàng một nửa.
Nhưng tại sao lúc trước hắn lại lạnh nhạt với nàng?
Nàng lắc đầu, không được nghĩ, không được nghĩ nữa, quan tâm đến thái độ của hắn làm gì, dù sao cũng không liên quan tới nàng!
“Cảm ơn Tam biểu ca.” Lạc Bảo Anh nhoẻn miệng cười, đút cá vào trong miệng, ngoài giòn trong mềm, người nướng cá rất có bản lĩnh, nàng thật lòng khen ngợi, “Ăn thật ngon!”
Thấy nàng vui tới mức nheo mắt lại, Vệ Lang hơi hơi mỉm cười, cúi đầu ăn cá.

Tư thế vô cùng tuyệt đẹp.
Có những người cho dù là tùy ý ngồi dưới đất, nhưng vẻ lịch sự tao nhã từ trong xương cốt không bao giờ mất đi, tùy thời tùy chỗ đều bộc lộ ra, Lạc Bảo Anh liếc mắt nhìn, muốn nói dáng vẻ của hắn quá mức động lòng người, nhưng suy nghĩ lại, chẳng phải ca ca nhà mình cũng mê hoặc lòng người như vậy sao, thế thì cứ đặt bọn họ ở chung một chỗ, cũng không phải chuyện xấu gì!
Đúng vậy, chúc Vệ Tam công tử sớm ngày tìm được đấng phu quân.
Nàng nhanh chóng ăn sạch thịt cá.
Lúc này đã muộn, mọi người phân phó hạ nhân đi dọn dẹp, mang cá còn thừa của từng người về phủ, lúc đi trên đường mòn, Vệ Hạm nhìn Vệ Lang, nhớ tới chuyện mấy ngày trước Vương cô nương nhờ vả, trong lòng nàng có chút khó xử.
Nếu hỏi, giống như quá mức đường đột, đó không phải ca ca ruột của nàng, nhưng nếu không hỏi, dù gì hai người cũng có chút giao tình, hơn nữa tuổi Vương cô nương không còn nhỏ, phải để nàng hết hy vọng thì mới tìm được người khác. Nàng suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi Vệ Lang lại, nhẹ giọng nói: “Tam ca, rốt cuộc Vương cô nương có chỗ nào không tốt, sao huynh không nói lời nào? Để Tam thẩm phải lo lắng sốt ruột.”
Vương cô nương xuất thân từ dòng dõi thư hương, luận về gia thế, đương nhiên là môn đăng hộ đối, Tam phu nhân cũng rất vừa lòng, nhưng Vệ Lang lại không muốn, thấy Nhị muội muốn làm bà mối, hắn nhướng mày nói: “Muội quản chuyện này làm gì? Nhị thẩm biết được sẽ nói muội nhiều chuyện.”
Vệ Hạm thở dài: “Tam ca, muội cũng là không còn cách nào khác.”
“Không còn cách nào thì cứ nói trực tiếp với Vương cô nương, cô nương gia phải biết lễ nghi.” Vệ Lang lạnh nhạt nói.
Đúng là quá mức nhẫn tâm, đây không phải là đang nói Vương cô nương không biết liêm sỉ sao? Sao Vệ Hạm có thể truyền lại lời này, nhưng bị hắn nói cho nghẹn lời, đang muốn hỏi thêm một câu, lại thấy hắn đã đi xa.
Nhớ đến La Trân lúc trước, cũng là tốn công tốn sức để biết được tính tình của Vệ Lang từ trong miệng nàng, Vệ Hạm không nhịn được cảm khái, quả thật Tam ca là người cao ngạo đệ nhất thiên hạ, nàng không khỏi thương cảm thay Vương cô nương, lúc trước La Trân còn không thể làm Vệ Lang khuynh đảo, huống hồ là Vương cô nương?
Nàng lắc đầu bước đi.
----------------------
Lưu Oánh từ Bạch Hà trở về, cả người dính đầy bùn đất, bẩn thỉu hôi thối không chịu được, nàng bước nhanh vào khuê phòng, lảo đảo ngã xuống án thư, nước mắt lập tức chảy ra.

Lúc trước nàng nghĩ không thể có tật giật mình, nếu thật sự cứ rúc ở trong nhà không ra khỏi cửa, sẽ chỉ làm lời đồn càng thêm lan rộng, thế nên nhân dịp lễ Thất Tịch quyết định đến Bạch Hà thả đèn. Nàng nghĩ cho dù mình có thế nào đi nữa thì cũng là cô nương Lưu phủ gia thế hiển hách, ai biết, những người đó thật sự điên rồi! Cũng không biết người nào bắt đầu ném đồ vật về phía nàng, sau đó mọi người lần lượt làm theo.
Thật sự là…
Nàng đột nhiên hiểu rõ ngày ấy Trần Ngọc Tĩnh đã nhục nhã như thế nào, nói chung không khác nàng lúc này là bao, là nàng đã đánh giá bản thân quá cao, còn tưởng rằng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ít nhất vẫn có thể mạnh mẽ hơn Trần Ngọc Tĩnh, nhưng thật sự không phải vậy.
Nha hoàn bưng nước tới cho nàng lau mặt.
Lưu Oánh nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân không ở nhà sao?”
Bọn nha hoàn nói quanh co, sắc mặt do dự.
Thì ra Lưu phu nhân ở nhà, nhưng nàng bị biến thành như vậy mà bà ấy không thèm đến thăm hỏi động viên? Lưu phu nhân đã một tay nuôi lớn nàng, trong lòng Lưu Oánh lạnh ngắt, xem ra mẫu thân vẫn hoài nghi nàng, dạo gần đây đã không còn giống như trước, cho dù vẫn tươi cười hòa nhã với nàng, nhưng có lẽ trong nụ cười ấy còn ẩn giấu thứ khác.
Nhưng chỉ cần họ không có chứng cứ thì không thể trách tội nàng, Lưu Oánh nghĩ thầm, có lẽ bây giờ nàng nên nhanh chóng tìm một mối hôn sự cho mình, tránh chuyện mẫu thân càng ngày càng không coi nàng ra gì, tới cuối cùng, chuyện chung thân đại sự của nàng không thành, vậy những cố gắng nỗ lực trong suốt mấy năm qua còn ý nghĩa gì?
Nữ nhân, chung quy đều mong muốn được gả vào một nhà tốt.
Chẳng qua là đã từng, phàm là những công tử thế gia nàng coi trọng, không có người nào không để ý tới La Trân, hoặc là Trần Ngọc Tĩnh, mà hiện nay hai người đó đều không còn, nam nhân không bảo sao hay vậy giống nữ nhân, chưa chắc những người đó đã hoàn toàn tin tưởng lời đồn.
Nam nhân luôn thương hương tiếc ngọc.
Nàng lấy khăn lau vết bẩn trên mặt, nhìn dung nhan tú lệ trong gương, quyết định đánh một trận lớn.