Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 177: 177





Trong vòng một ngày ít ỏi, các nữ tử ba lần bảy lượt gõ cửa phòng nhưng Ma Kim vẫn ngủ say sưa bên trong không hồi đáp.
Thật kì lạ là không nữ tử dám tự tiện xông vào, chỉ dừng ở bước khích tướng đồng bọn để họ xông vào thay mình.

Ma Kim cũng không cấm cản gì việc này cả, tuy nhiên khi các nữ nhân nũng nịu réo tên bên ngoài nhưng đáp trả lại là âm thanh tĩnh lặng khiến họ cứ ngỡ chủ nhân đang nghiêm túc.
Rạng sáng ngày mai, Ma Kim bật dậy, duỗi vai, ưỡn ngực và hà một hơi đầy sảng khoái.

Hắn mở cửa bước ra sảnh ngoài thì thấy các mỹ nhân xếp hàng dài đang đứng dọc theo mạn thuyền, tất cả cùng hướng mắt về nguồn sáng duy nhất.
Ngắm bình minh trên trời cao cũng là một thứ trải nghiệm khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Tứ bề xung quanh có mây trắng bao phủ, cứ ngỡ con thuyền đang chạy trên tấm vải bông khổng lồ.

Ở phía Đông, một mẩu nhỏ vải trắng bị hòn lửa thiêu đốt, sáng rực và ánh lên những tia nắng chói chang.
Ma Kim khẽ cười hiền hậu, tiếc là không ai thấy được nụ cười ấy vì nó đã được ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ hình con hổ.
Hắn nhẹ nhàng dịch chuyển ngay sau con bé Tiểu Thu nghịch ngợm đang từng bước ngả nghiêng trên thanh lan can.
-Hù!
Ma Kim thế mà lại chơi một trò hết sức khốn nạn, hắn nỡ lòng nào đẩy nhẹ khiến đứa trẻ sẩy chân ngã ra ngoài, đương nhiên là hắn có dùng tay níu lại một cái chân vậy nên không có tổn thương gì về mặt thể xác.
Nhưng điều này đã làm tinh thần con bé bấn loạn tột cùng, nó nhắm tịt mắt lại, quên luôn bản thân có khả năng bám dính của nhện, cứ thế vung tay múa chân trong không trung, miệng không ngừng kêu cứu:
-Cha ơi, mẹ ơi, cứu con, aaaa! Cha ơi, mẹ ơi!!!
Đám nữ nhân còn lại nghe thấy động tĩnh, vội quay qua hóng hớt, bắt gặp Ma Kim đang ăn hiếp đứa con gái mới lớn.
Thiên Khả phẫn nộ nhanh chóng lao người tới giành lấy Tiểu Thu từ tay hắn.
Nàng ôm chặt đứa con thơ ngây vào lòng.

Con bé nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ thiếu chút nữa là ướt nhẹp đũng quần.

Được mẹ Khả bao bọc nhưng nó vẫn chưa hoàn hồn trở lại, vẫn liên tục gào thét kêu cứu.
Ma Kim cảm thấy bản thân đùa có chút quá trớn nhưng tự nhủ: "Đã phóng lao thì phải theo lao, ta không thể nào khoan nhượng."
Chỉ thấy hắn chậm rãi bước tới, đẩy Thiên Khả sang một bên rồi dùng tay túm cổ áo xách Tiểu Thu lên rồi lớn tiếng quát mắng:

-Không chuẩn bị tinh thần có thể rơi xuống mà dám chạy nhảy tung tăng trên đấy.

Muốn chết hay sao? Đã vậy, tại sao không dùng năng lực để tự cứu lấy bản thân mà cứ trông cậy vào người khác.

Không phải lúc nào ta và các mẹ cũng ở bên con để bảo vệ.
Tiểu Thu còn chưa định thần trở lại thì làm sao mà đáp trả lời chất vấn đầy nghiêm khắc đấy, nó chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, ngăn giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra.
Tiểu Hạ thấy thế liền nhanh nhảu lên tiếng giải vây:
-Là do cha đã dặn có bất cứ chuyện gì xảy ra, không được cha cho phép thì không được tùy tiện hành động, vậy nên muội ấy vào lúc nguy nan nhất chỉ có thể cầu cứu cha mẹ.
Ma Kim thì chẳng bận tâm lí do có thích đáng hay không, hắn chỉ cần một cái cớ bất kỳ để tạo cho mình đường lui.
Hắn liền thả Tiểu Thu xuống sau đó quỳ gối một chân, đặt bàn tay lên đôi gò má của Tiểu Thu rồi dùng ngón cái để gạt nhẹ đi dòng nước mắt rươm rướm dưới mi.

Hắn không nói gì cả, chỉ dừng lại ở động tác đó khoảng chừng vài giây nhưng nhiêu đấy đã thừa sức xoa dịu trái tim bé bỏng của bé nhện con.
-Hây da, để mẹ trả thù cho con!!!
Bỗng Hồ Mẫn từ phía sau hét lớn, nàng xông tới, nhảy bổ lên lưng của Ma Kim rồi thành thục cắm hai cái ranh nanh vào cổ của hắn.
Bạch Hoàng đứng từ xa trông thấy cảnh tượng đó, do từ phía sau bị khuất tầm nhìn nên y chỉ nổi cơn ghen vì nghĩ hai người ấy đang tình tứ với nhau, mà xét về một khía cạnh đặc biệt nào đấy, đây đúng là cách họ thể hiện tình cảm thường xuyên và đều đặn.
Đương nhiên vì sợ Hồ Mẫn bị bại lộ khả năng hút máu nên Ma Kim vật nàng mạnh xuống đất, sau đó còn dùng chân sút một phát khiến tiểu bạch nữ đó văng ra xa.
Hắn xoa đầu Tiểu Thu nhẹ nhàng hỏi:
-Con có giận ta không?
Tiểu Thu khẽ lắc đầu, đôi mặt long lanh, miệng nở một nụ cười hồn nhiên:
-Dạ không ạ, con mới có lỗi, con sẽ không tái phạm nữa!
Ma Kim cười lớn:
-Haha, ta nãy giờ chỉ đùa thôi.

Các con cứ sống vô tư, thoải mái hết cỡ đi, ta và các mẹ sẽ bảo vệ các con tuyệt đối.

Ai muốn làm hại các con, phải bước qua xác của ta.


Haha.
.
Kim Gia ngay sau đó được mấy vị công tử của Bạch Gia mời cùng ăn một bữa cơm.

Vì đang đi nhờ thuyền của người ta nên Ma Kim không tiện từ chối.
Bữa ăn diễn ra trong căn phòng khách sang trọng, đây cũng là gian phòng lớn nhất của chiếc thuyền.
Ở giữa căn phòng là một cái bàn tròn lớn, ba người có thể đồng thời sử dụng.
Bên phía Bạch Gia, ngoài hai vị công tử đeo mặt nạ ra thì còn có sự xuất hiện của ba tu chân giả khác.

Trong số đó có một nam nhân có dáng người cao ráo, ăn mặc kín đáo, khá kiệm lời, Đại Nô đoán tên này là thuyền trưởng.
Đồ ăn, thức uống được đám gia nô lần lượt bưng vào.

Những người đeo mặt nạ ngồi trong bàn đương nhiên phải tháo ra.
Ma Kim sực nhớ đến việc Vô Diện tiền bối sở hữu một cái mặt nạ có thể đút đồ ăn xuyên qua, lòng thầm nghĩ: "Ước gì ta cũng có một cái, đỡ phải tháo ra tháo vào như này!"
Mấy mỹ nhân của Kim Gia đội mũ vành có lớp vải lưới che nên khi ăn hay uống không nhất thiết phải tháo ra, đương nhiên Hồ Mẫn luôn là ngoại lệ duy nhất.

Nàng thích màu trắng nhưng mà bọn họ không có cái mũ nào màu như thế, toàn là hồng vàng cam xanh đủ loại.

Mấy cái mũ này vốn được Ái Như mua trong một buổi tình cờ dạo chợ, biết tiểu muội không thích phụ kiện rườm rà nên không kiếm thêm màu trắng, dù gì ở Việt Quốc có phong tục, đội mũ trắng là nhà có tang.
Mấy bé tiểu chu còn nhỏ nên không cần phải che giấu nhan sắc, mà thậm chí, nếu có kẻ khác để ý đến đám con nít này thì Ma Kim còn mừng không hết nữa là, đương nhiên để ý ở đây chỉ là cảm xúc yêu mến, chứ mà dám có ý đồ đen tối thì sẽ bị hắn khiến cho sống không bằng chết.
Gương mặt Ma Kim vẫn như mọi khi, đầy mụn và thẹo, đôi mắt cộm lên cái kính áp tròng nhìn cứ như bị tật, thậm chí để có thể xấu thuyết phục người nhìn, hắn tô dày hai hàng lông mày để trông thật bặm trợn.
Ma Kim càng xấu xí bao nhiêu thì Bạch Hoàng càng căm ghét hắn bấy nhiêu.
Ma Kim nhìn dòng sát khí dằng dặc của đối phương thì trong lòng có chút bối rối "Ủa, tên này bị điên à, ta có làm gì đâu mà ghét ta đến vậy, hay lão già kia lại giở trò, con mẹ nó chứ, lại phải chặt đầu rồi!"
Bạch Lâm Tiêu đại diện cho bên phía Bạch Gia mở lời:
-Kim công tử quả thật khéo chọn, các phu nhân toàn tuyệt sắc giai nhân, đã vậy còn là nữ cường tài giỏi, góp phần lớn trong việc chấn hưng Kim Gia.

Ma Kim cười đáp:
-Các hạ quá lời rồi.

Nói đúng ra phải là do ta tốt số mới gặp được các hồng nhan.

Còn việc chọn lựa thì là do các nàng ấy tin tưởng lời mật ngọt của ta đấy chứ.
Bạch Hoàng bỗng cười lớn:
Haha, vốn ta muốn nhân cơ hội gặp mặt để xin Kim công tử chỉ giáo vài phần, nhưng các hạ nói thế thì chắc đây là bí kiếp gia truyền rồi.
Ma Kim cười nhạt đáp:
-Cũng không có gì quá khó khăn.

Chỉ cần một lòng hành hiệp trượng nghĩa, các nữ nhân chân yếu tay mềm sẽ tự động tìm đến chỗ dựa vững chắc mà thôi.
Bạch Hoàng ấy mà lại lên giọng khiêu khích:
-Thế ý Kim công tử là chỉ cần ta chứng minh ta có thực lực hơn người thì mỹ nhân trong thiên hạ sẽ chạy theo ta thay vì người khác sao?
Ma Kim không đáp lại câu hỏi đó mà lại quay sang xoa đầu Hồ Mẫn đang ngồi cạnh và hỏi nàng:
-Em nói xem, em quý anh ở điểm nào?
-Hừm, em không biết, lần đầu gặp thì em đã muốn sinh con cho anh rồi.
-Thiệt là...
Ma Kim cười nhẹ, vì chưa đụng chạm đến răng miệng nên nụ cười của hắn vẫn tỏa sáng lắm, hắn nói tiếp:
-Công tử đây thấy đấy.

Ta cũng chẳng hiểu vì sao nữa thì sao có thể chỉ đây.

Có nhiều lúc ta tự hỏi ta xấu đến này, sức mạnh cũng chẳng hơn ai, gia sản phụ mẫu để lại thì cũng chỉ là tứ phẩm, được các mỹ nhân yêu quý như vậy, chỉ có thể là may mắn rồi.

Cái hành hiệp ta nói, chắc là do công đức kiếp trước tích tụ lại đấy.
Bạch Hoàng nhếch mép cười khinh bỉ và nói:
-Trông ngươi nói chẳng khác gì mấy tên sư kém cỏi đi ăn mày.
Ma Kim chẳng hề nổi giận hay gì cả mà vẫn chỉ nhẹ nhàng đáp:
-Có lẽ nếu ta không vướng bận nữ sắc thì khéo ta cũng đi khất thực khắp nơi giảng dạy đạo lý.
Đại Nô liền thắc mắc:

-Kim công tử, thiếp có điều muốn hỏi!
-Ừa, hỏi đi.
-Sư chẳng phải là tên gọi những người tu tiên thường xuyên đi làm việc thiện sao?
-Đúng vậy.

Sư tăng hay đạo sĩ đều là những người tu tiên.

Đạo sĩ thì tập trung đối phó với yêu nhân.

Còn sư tăng thì không muốn sát sinh nên thường đi đó đây làm việc thiện, khuyên người ta làm việc thiện.
-Nếu như sư không sát sanh thì sao có thể thăng giai.

Thiếp từng gặp qua vài sư tăng thực lực rất cao cường.
-Sư tăng đại đa số vì không thăng giai nên chỉ dừng lại ở nhất giai hậu kỳ viên mãn, chính vì vậy thể lực của họ cực kỳ bá đạo.

Tuy nhiên một số sư vẫn sẵn sàng ra tay giết yêu thú để thăng giai, nhưng họ chỉ làm vậy khi và chỉ khi loại loại yêu thú đó đã, đang hoặc sẽ làm hại con người.
-Thì ra là vậy.

Thế tính ra làm sư tăng cũng tốt chán.
Hồ Mẫn liền cười tủm tỉm, đưa hai ngón trỏ lên trước mặt chạm chạm vào nhau và nói:
-Đại Nô tỉ tỉ không biết rồi, sư tăng thì sẽ không ấy ấy đâu.
Đại Nô liền ngượng ngùng đáp:
-Hể, thế thì...!không được, tuyệt đối không được!
Nhị Nô liền nhân cơ hội đó trêu ghẹo tỉ tỉ:
-Chẳng phải ai đó khi xưa cũng vậy à?
Đại Nô xịu mặt xuống, tiếng có tiếng không:
-Lúc đó...!khác mà...
Tam Nô và Tứ Nô bật cười khúc khích khi thấy dáng vẻ ngại ngùng của đại tỉ bá đạo.
Ba bé tiểu chu không hiểu gì sất, cứ lo tập trung xử lý đống đồ ăn trên bàn thay phần cha mẹ, tuy không ngon như Ma Kim nấu nhưng cũng không tệ chút nào.