Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 35



Bản Convert

Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Chương 35: Ngài muốn nhốt ta ở đây?

Mấy ngày sau, Tạ Huy Chân lại tới nữa, nói đã tìm được nhà trong kinh, muốn Tạ Triều Uyên đi trả tiền cho nó.

Thằng nhóc này chằng khách khí, nếu Tạ Triều Uyên đã đồng ý, tất nhiên nó sẽ không tiết kiệm giúp y. Tạ Triều Uyên dẫn Tạ Triều Linh và thằng nhóc, đi tới tòa nhà mà nó nói.

Nơi này không xa vương phủ, hàng xóm xung quanh toàn người giàu có. Tòa nhà Tạ Huy Chân chọn nhìn bên ngoài chỉ bình thường, nhưng bên trong được thiết kế theo phong cách Giang Nam, lịch sự thanh nhã, nghe nói chủ trước là người vùng Giang Nam, giờ chủ về quê dưỡng lão, mới bán nhà đi.

Tạ Huy Chân dẫn bọn họ đi dạo một vòng, đắc ý nói:

- Lục thúc, lục thẩm ơi, tòa nhà này không tệ đúng không?

Tạ Triều Linh không muốn đếm xỉa nó, cái tiếng gọi "lục thẩm" này, hắn không muốn nhận chút nào.

Tạ Triều Uyên cười:

- Muốn ở trong kinh thật à? Đám người hầu ở biệt cung thì tính sao đây? Lỡ bọn chúng bẩm báo với bệ hạ thì sao? Phải giải thích thế nào?

Tạ Huy Chân không cho là phải, giơ tay làm động tác cắt cổ:

- Lục thúc, đối với kẻ không nghe lời, lần đầu cắt lưỡi, lần hai thì cứ đánh chết là được, bọn chúng dám không nghe lời.

Tạ Triều Uyên gật đầu, vỗ đầu nó:

- Bé ngoan dễ dạy.

Tạ Triều Linh nghe vậy nhíu mày, Tạ Triều Uyên dạy con nít thế này sao? Sao y chang mình vậy.

Tới trưa, Tạ Huy Chân nói đã đói bụng, bọn họ liền tới quán ăn gần đó dùng bữa.

Ngồi trên phòng riêng lầu hai, Tạ Huy Chân vừa cắn hạt dưa, vừa chụm lại với Tạ Triều Uyên nói xấu mấy nhà quyền quý trong kinh. Hầu như nhà nào Tạ Triều Uyên cũng cài gián điệp, trong mấy phủ đó không ai nhận ra kẻ quen đường qurn nẻo này là y. Về cái này Tạ Triều Linh có hơi phục y, Tạ Huy Chân càng thấy mùi ngon, hai mắt sáng ngời.

Tạ Triều Linh khẳng định lần nữa, chú cháu này quả nhiên là vật họp theo loài. Hắn nghe hai người nói chuyện mà cạn lời, bèn đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh mắt rơi xuống con phố đối diện, bên đó có một cửa hàng bán trà.

Tạ Triều Linh liền quay đầu nhìn Tạ Triều Uyên, nói:

- Ta qua đối diện dạo một chút, xem có trà gì ngon không.

Tạ Triều Uyên nhìn thoáng ra ngoài, không có ý kiến:

- Đừng rề rà lâu quá, đồ ăn sắp lên rồi.

Tạ Triều Linh gật đầu, đứng dậy đi qua bên kia.

Tiệm trà này không nhỏ, chia hai gian trong ngoài, phần lớn trà trong tiệm đều đến từ miền nam, gian ngoài là hàng loại bình thường, bền trong mới là trà quý.

Tạ Triều Linh mặc quần áo xa xỉ, quản lý thấy vậy nên rất ân cần, tự mình dẫn hắn đi tham quan bên ngoài một vòng, mới chủ động mời hắn vào bên trong lựa:

- Bất kể ngài muốn trà mới hay trà cũ, chỉ là trà ở miền nam, kẻ hèn dám đảm bảo, trong kinh này không có tiệm nào còn tốt với ngon hơn tiệm này, ngài có thể vào bên trong chọn kỹ hơn ạ.

Tạ Triều Linh nâng cằm, ý bảo gã dẫn đường.

Sau khi vào bên trong, rèm cửa liền được thả xuống, ngăn mất tầm mắt của người bên ngoài.

Tạ Triều Linh dừng chân, quản lý dẫn hắn đến trước một bức tường, gã lấy tay quay một cơ quan trên đó, bức tường liền dạt sang hai bên, lộ ra một cánh cửa gỗ.

- Điện hạ, mời ngài đi bên này.

Giọng điệu quản lý càng thêm cung kính.

Tạ Triều Linh ý bảo Vương Tiến đi theo mình chờ ở ngoài, còn mình thì cất bước vào trong.

Sau cánh cửa gỗ, là một khoảng trống giữa cửa tiệm và sân sau, Tạ Phụng Giác đã chờ hắn ở đó.

Sáng nay trước khi ra ngoài Tạ Triều Linh đã truyền tin cho Tạ Phụng Giác, không qua tay hạ nhân phủ Khác vương, mà thông qua cái hồ nước trong vương phủ, nó nối với sông bảo vệ thành, mỗi ngày khi cho cá ăn hắn sẽ ném ống trúc xuống đó, ống trúc xuôi dòng mà đi, chưa tới hai khắc sẽ tới một cây cầu ngoài phủ. Hằng ngày Tạ Phụng Giác sẽ cho người chờ ở đó.

Tạ Triều Linh không có thời gian, nói ngắn gọn, hắn hỏi Tạ Phụng Giác:

- Hoàng thúc có biết người tên Từ Thiện? Gã có phải gian tế Tây Nhung.

- Từ Thiện thì con không cần lo, gã đúng là người Tây Nhung, nhưng không phải gian tế. Mà ngược lại, gã là người ta để lại trong quân Tây Bắc. Dùng để gây nhiễu người Tây Nhung, năm sau sẽ vào kinh làm phó thống lĩnh quân Đông Sơn doanh, con có thể yên tâm dùng gã.

Lúc trước Tạ Phụng Giác không nói thật với Càn Minh đế, từ Thiện vốn là người chăn ngựa thấp hèn nhất ở biên giới Tây Bắc, không những y quen, mà còn thu nạp gã vào quân Tây Bắc, mấy năm nay y không ở biên quan, người nọ dùng khả năng của mình một đường đi đến vị trí hôm nay. Chỉ vì cha mình là người Tây Nhung, sau khi gã lên chức ở quân đội, tướng quân Tây Nhung đã đến mượn sức, gã được y bày mưu đặt kế qua lại với người Tây Nhung, nhưng thật ra là gián điệp hai mang.

Tạ Triều Linh nghe vậy thì yên tâm:

- Vậy còn được. Còn lão thái giám Uông Thanh kia, là người của Khác vương.

Tạ Phụng Giác hơi bất ngờ:

- Khác vương? Ta còn tưởng lão là người của Hạnh vương.

Mấy năm nay Từ Thiện ở Tây Bắc, có quan hệ không tồi với Tạ Triều Khoái, Tạ Phụng Giác còn tưởng Hạnh vương muốn mượn sức gã.

Tạ Triều Linh lắc đầu:

- Vậy nên lúc trước con mới nói Khác vương là gian tế của Tây Nhung, hẳn người Tây Nhung bày kế để y nghĩ cách đưa Từ Thiện về kinh.

Đã biết là gian tế, sao còn ở phủ người ta không chịu đi.

Câu này đến bên miệng, Tạ Phụng Giác lại nuốt về, nên khuyên thì y cũng đã khuyên rồi, Tạ Triều Linh tự có quyết định của mình, người làm chú này cũng không quản được.

- Ta cũng đang muốn nói thân phận thật của Khác vương với con.

Tạ Phụng Giác nói:

- Ta phái người đến Bách Linh quốc điều tra, trước khi mẹ y được đưa vào kinh, từng có một người tình, là con em quý tộc Tây Nhung lưu vong sang Bách Linh quốc. Nếu tin này là đúng, thì người nọ là tam hoàng tử của Tây Nhung hiện nay, năm đó triều đình Tây Nhung tranh đoạt gay gắt, gã bị người ta hãm hại phải trốn sang Bách Linh quốc, nửa nam sau phụ thân hắn đăng cơ, mới rước hắn về. Trùng hợp là lúc ấy mẹ Khác vương cũng được đưa vào kinh.

- Chắc không?

Giong nói Tạ Triều Linh ngập ngừng, chính hắn hẳn không phát hiện mình đang chần chừ.

- Chắc, Khác vương không những là người Tây Nhung, mà con là hoàng tôn nước đó, chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch với chúng ta.

Tạ Phụng Giác nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.

Tạ Triều Linh trầm mặc một lát, nói:

- Con đã biết.

- Hoàng thúc, người yên tâm đi, coi như không vì ông ngoại với cậu con, con cũng không nương tay với nó.

Ông noại và hai người cậu của hắn đều chết trên chiến trường Tây Nhung, đây là hận nước, cũng là thù nhà. Nếu Tạ Triều Uyên chọn giúp Tây Nhung đối phó Đại Lương, cho dù ra sao hắn cũng sẽ không nuông chiều y nữa.

Tạ Phụng Giác nghe vậy thì rầu rĩ:

- Lòng con hiểu là được, đừng ép mình quá, an toàn của con là quan trọng nhất.

Tạ Triều Linh cố ép những suy nghĩ rối mù trong lòng xuống, nói với Tạ Phụng Giác:

- Còn chút chuyện, con muốn nhờ hoàng thúc giúp.

Tạ Triều Linh nấn ná ở tiệm trà chừng một khắc, lúc về thì mua một túi Long Tỉnh và một túi Vân Vụ. Hắn đưa cho tiểu nhị đem pha một ít, chờ họ ăn xong thì mang lên.

Rượu và đồ ăn đã dọn lên, Tạ Triều Linh ngồi xuống, Tạ Triều Uyên múc canh cho hắn:

- Ăn chút gì đi.

Tạ Triều Linh dùng hai tay ôm chén canh, từ từ uống. Tạ Triều Uyên cũng gắp đồ ăn cho vào miệng, thong thả nói:

- Hình như ta thấy người của phủ Định vương ở dưới.

Tạ Triều Linh bĩnh tĩnh:

- Điện hạ nhìn nhầm rồi, ở đây cách phủ Định vương xa lắm, dù người phủ họ muốn đi mua đồ, cũng chẳng tới đây đâu.

- À, vậy chắc bổn vương nhìn lầm rồi.

Tạ Triều Uyên nâng ly rượu, liếc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Triều Linh, cho cả ly rượu vào miệng.

Tạ Huy Chân thấy hai người nói chuyện lạ lùng, đảo mắt nhìn cả hai một lượt, ngẫm nghĩ cái gì đó.

Một bàn rượu thịt đã ăn xong, tiểu nhị liền đem trà đã pha xong tới. Tạ Huy Chân không ngồi yên, nói muốn ra ngoài đi dạo tiêu cơm, mới một lát đã chạy mất, trong phòng riêng chỉ còn hai người họ.

Tạ Triều Linh cầm bình trà, rót cho Tạ Triều Uyên một ly.

Tạ Triều Uyên nhìn hành động của hắn, không nói gì. Tạ Triều Linh cũng rót cho mình một ly, đặt bình uống, nhìn y mà hỏi:

- Điện hạ giận à?

Tạ Triều Uyên xoay cái ly trong tay:

- Sao phải giận?

- Vậy thì phải hỏi điện hạ .

Tạ Triều Linh nhấp một ngụm trà:

- Trà này không tệ, điện hạ nếm thử đi.

- Lâm Lang đi cả buổi trong cửa hàng đó, mà chỉ mua được nhiêu trà này?

- Không thì sao?

Tạ Triều Linh bình tĩnh hỏi.

Tạ Triều Uyên nhìn hắn, không hỏi bữa, bưng chén trà lên.

Ngồi thêm chừng hai khắc ở quán ăn, Tạ Huy Chân cho người truyền lời mình đi chơi, bảo hai người họ đừng lo. Tạ Triều Linh nói mệt, muốn về nhà nghỉ, Tạ Triều Uyên bảo người đi tính tiền.

Sau khi lên xe Tạ Triều Linh liền nhắm mắt, mơ mơ màng màng sắp ngủ, Tạ Triều Uyên ôm hắn, để hắn tựa lên vai mình mà ngủ.

Hơi thở Tạ Triều Linh dần ổn đỉnh, Tạ Triều Uyên cũng giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.

Cầm tay Tạ Triều Linh trong lòng bàn tay mình, nhiệt độ gần kề, Tạ Triều Uyên từ từ nhắm mắt lại.

Tạ Triều Linh ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại không biết giờ nào, xe ngựa đã đứng yên, cửa xe mở một cánh, trời đã ngả chiều.

Tạ Triều Uyên vẫn ngồi bên cạnh hắn, vai bị hắn gối lên, im lặng nhìn đằng trước, trạng thái như ngồi thiền.

Tạ Triều Linh ngồi thẳng dậy, lắc lắc cần cổ nhức mỏi, hỏi:

- Sao tối vậy rồi, đây là đâu? Không phải về vương phủ à?

- Kia là thôn trang mới mua, Lâm Lang muốn đi xem không?

Tạ Triều Uyên nghiêng đầu nhìn hắn.

Trong mắt y có ánh chiều nhợt nhạt, ánh mắt này làm Tạ Triều Linh vô cớ khó chịu. Nói ra Tạ Triều Linh mới nhớ, người này từng nói muốn mua thôn trang.

Tạ Triều Uyên vươn tay:

- Đi thôi, xuống xe.

Thôn trang này không không lớn, nhưng cảnh sắc không tồi, hàn mai ngày đông điểm xuyết sương tuyết, nhưng chẳng hiện vẻ tiêu điều.

Tạ Triều Uyên dẫn Tạ Triều Linh đi xung quanh, chậm rãi nói:

- Khắp thôn trang này đều là hoa cỏ ngươi thích, ngày xuân sẽ nở, hồ đằng sau có thể ngồi thuyền, mùa hè cả hồ sen nở rộ, thu tới thì hái gương sen, cũng có thể ra sau núi săn thú, trời lạnh thì làm ổ trong phòng sưởi ấm ăn lẩu...

- Ý điện hạ là sao?

Tạ Triều Linh ngắt lời y:

- Muốn ta ở mãi chỗ này?

Tạ Triều Uyên giơ tay, lấy chiếc lá khô vàng dính trên tóc hắn, nói:

- Vậy không tốt sao?

- Phủ Khác vương khá tốt, sao phải tới đây?

Tạ Triều Linh nhíu mày.

- Ở đây yên tĩnh, sẽ không có những người và chuyện tĩnh linh làm phiền ngươi, chỗ ta chọn riêng vì ngươi, Lâm Lang chắc hắn sẽ thích.

Tạ Triều Uyên nói.

Tạ Triều Linh hiểu ý y:

- Ngươi muốn nhốt ta ở đây?

Tạ Triều Uyên ôm vai hắn, từ từ xiết chặt, nói bên tai:

- Lâm Lang, nghe lời đi.

Tạ Triều Linh không giãy dụa:

- Điện hạ cho rằng nhốt ta được à?

- Vẫn muốn thử một lần.

Tạ Triều Uyên than nhẹ.

- Ngoài thượng triều ra, mỗi ngày ta sẽ ở đây với ngươi. Chỉ cần ngươi không ra ngoài, ngươi ở đây muốn làm gì cũng được.

- Tốt không?

- Không tốt chút nào.

Cơn giận trong lòng Tạ Triều Linh cuồn cuộn dâng lên, biết khi nãy mình đi gặp Tạ Phụng Giác khiến thằng chó này phát bệnh, nên bây giờ muốn nhốt hắn trong thôn trang này. Chẳng biết nơi này cách kinh thành bao xa, Tạ Triều Uyên rõ quyết tâm không cho hắn liên hệ bên ngoài mà.

Tạ Triều Uyên như cảm nhận được giận bừng bừng của Tạ Triều Linh, nghiêng đầu hôn lên má hắn:

- Ca ca, ở lại đi.

Y nhỏ nhẹ cầu xin.

Câu trả lời của Tạ Triều Linh là lùi về sau một bước, cho y một bạt tay.

Tạ Triều Uyên bình tình nhìn người trước mắt, lặp lại:

- Ở lại đi.

Tạ Triều Linh hít sâu, không quan tâm thằng điên này cất bước vào trong.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", vui lòng không sao chép và đăng tải ở nơi khác.

26/12/2022.