Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 96: Tiệc chúc mừng



Ván cờ này đã được tổ chức hắc ám sắp xếp tỉ mỉ, số lượng người tiến hóa ủng hộ Tổng thống Harrison vượt xa đối thủ cạnh tranh là Mike. Dù kết quả vẫn chưa được công bố nhưng chuyện Harrison tái đắc cử Tổng thống chẳng khác gì ván đã đóng thuyền, chỉ còn Quốc hội chính thức tuyên bố mà thôi.

Một tháng bỏ phiếu kết thúc, các thiên hà lớn đều đã thống kê số phiếu xong xuôi và chuyển kết quả về hành tinh Thủ đô.

Ngày 10 tháng 8, nhóm Lục Đình Ngự, Harrison chuẩn bị trở về hành tinh Thủ đô, bố trí đợt hành động cuối cùng.

Đêm trước khi xuất phát, Lục Đình Ngự gặp riêng Moore, thấp giọng hỏi: “Moore, cậu về với chúng tôi không?”

“Không, cháu muốn ở lại đây.” Moore nhìn về phía hang núi, ánh mắt dịu dàng khó tả xiết, “Một Dẫn đường loại hình chữa trị cấp A như cháu về hành tinh Thủ đô cũng không giúp được gì nhiều, chẳng bằng ở lại với anh ấy. Cháu không muốn bỏ anh ấy lại đây một mình.”

“Anh ấy” mà Moore nhắc đến là ai, Lục Đình Ngự hiểu rất rõ.

Lục Đình Ngự đưa mắt nhìn đại bàng vàng được giấu trong hang núi. Suốt khoảng thời gian này, ngày nào Moore cũng tới thăm hắn, cẩn thận băng bó vết thương trên người hắn bằng tơ mà nhện chúa cho, còn đút hắn ăn một ít trái cây. Tuy hắn không thích ăn nhưng Moore vẫn rất kiên nhẫn, đối xử với hắn như với người bình thường.

Đó là người anh thích chứ không phải thú biến dị xấu xí.

Lục Đình Ngự thấp giọng nói: “Nó biến thành như vậy rồi mà cậu vẫn không xa lánh… Thật sự vất vả cho cậu rồi.”

Moore mỉm cười, nói: “Tướng quân Lục đừng khách khí. Ở lại chăm sóc anh ấy là nguyện vọng của cá nhân cháu. Tương lai, nếu có thể, hy vọng mọi người sẽ tìm được cách chữa cho anh ấy. Nhỡ may…”

Nói tới đây, Moore lộ rõ vẻ mất mát nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định: “Nhỡ may không chữa được, cháu sẽ ở lại hành tinh Nhện Đỏ với anh ấy cả đời.”

Lục Đình Ngự nhói lòng, vỗ nhẹ lên vai Moore: “Chúng tôi chắc chắn sẽ tìm cách.”

Ngoại trừ Moore, toàn bộ thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng đều bí mật trở về hành tinh Thủ đô cùng Tướng quân Lục và Tổng thống.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, họ cần chuẩn bị đâu vào đấy cho cuộc chiến cuối cùng.

Nguyên soái Tần Tiêu đã bố trí tiếp ứng mọi người tại hành tinh Thủ đô xong xuôi. Vừa tập hợp, đôi bên liền gấp rút bàn bạc kế hoạch.

Hành động lần này không thể để lọt bất kỳ thông tin nào, vậy nên những người tham gia phải được chọn lựa cực kỳ nghiêm ngặt, có tinh thần bảo mật cao, tốt nhất là điều động toàn bộ lực lượng đặc công tinh nhuệ của nhà họ Lục và họ Tạ.

Hôm nay, ngày 15 tháng 8, Quốc hội Liên bang mở hội nghị toàn thể Nghị sĩ, đại diện của Bộ Quân sự cũng được mời tham dự hội nghị.

Trên màn hình lớn, số phiếu bầu liên tục được cộng vào.

Hơn mười phút sau, phiếu bầu đến từ tất cả các thiên hà đã được tính toán hoàn tất.

Chủ tịch Quốc hội cao giọng tuyên bố: “Tiếp theo đây tôi xin tuyên bố, trong cuộc tổng tuyển cử Tổng thống năm thiên văn thứ 500, ngài Harrison giành được 2 tỷ 578 triệu 963 nghìn 200 phiếu bầu, chiếm tỷ lệ 75% tổng số phiếu! Ngài Harrison chính thức được bầu làm Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ thứ 101!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong phòng nghị sự Quốc hội, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cũng vỗ tay chúc mừng theo.

Harrison đứng dậy giữa những tràng pháo tay, mỉm cười bước lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu nhậm chức: “Tôi rất vinh hạnh khi được bầu chọn làm Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ mới. Lúc này, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn của mình đến tất cả những công dân Liên bang đã ủng hộ tôi!”

Gã ta cúi gập người cảm ơn, tiếng vỗ tay càng thêm giòn giã. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---


Chắc chắn bài phát biểu này đã được chuẩn bị từ trước. Harrison hứa hẹn sau khi được bầu làm Tổng thống, gã ta sẽ giải quyết vấn đề y tế, việc làm cho người dân, đồng thời sẽ cấp phát miễn phí loại thuốc mới được nghiên cứu cho toàn thể Lính gác Liên bang, loại bỏ phiền não về vấn đề cuồng bạo của họ.

Bài phát biểu hùng hồn dài hơn mười phút với cảm xúc thể hiện đâu vào đấy đang được phát trực tiếp trên tất cả các đài truyền hình của Liên bang.

Lúc này, Tổng thống Harrison thật đã bí mật trở về hành tinh Thủ đô đang xem chương trình trực tiếp trên tivi có vẻ mặt cực kỳ rối ren. Ông nhìn kẻ giống mình đến 99% trong màn ảnh, lẩm bẩm: “Đến tôi cũng phải nghi ngờ, tưởng mình có anh em song sinh.”

Lục Đình Ngự sửng sốt: “Nếu không có nhóm Nhiên Nhiên điều tra ra chân tướng, tôi cũng không thể ngờ được đó là kẻ giả mạo.”

Chu Thiên Dịch bình tĩnh nói: “Ngón áp út tay trái kẻ đó lệch 0,5cm so với ngài Tổng thống.”

Harrison đưa tay lên, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi lại nhìn người trên tivi… 0,5cm, chênh lệch đó cực kỳ nhỏ bé. Trừ khi lấy thước ra đo, còn không thì không thể phát hiện ra bằng mắt thường.

Ông rất hiếm khi gặp Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường Ludwig, cũng chỉ bắt tay với đối phương bằng tay phải. Có lẽ chính bởi nguyên nhân này nên quái vật ẩn nấp trong cơ thể Ludwig không biết được vấn đề bên tay trái.

Hiển nhiên nó không thể ngờ được hai tay của Tổng thống lại không giống hệt nhau.

Lục Đình Ngự phỏng đoán: “Chắc Tắc Hiên gặp được Tổng thống thật trong lễ tang rồi sau đó gặp kẻ giả mạo kia và phát hiện ra tiểu tiết khác biệt này?”

Chu Thiên Dịch nói: “Chim ưng của Tướng quân Lục có đôi mắt tinh tường hơn nhện của tôi. Tôi thường xuyên tiếp xúc với Tổng thống, hiểu rất rõ về ngài ấy nên mới chú ý tới độ dài ngón tay. Tướng quân Lục chỉ gặp đúng một lần mà đã nhớ kỹ mọi chi tiết, có lẽ đó cũng là mấu chốt để họ phân biệt Tổng thống thật – giả.”

Harrison nhìn tay trái của mình, dở khóc dở cười. Không ngờ chút khác thường này lại cứu mạng ông.

***

Trong phòng nghị sự của trụ sở Quốc hội, sau khi Harrison phát biểu nhậm chức xong, hội nghị Nghị sĩ Quốc hội cũng chính thức kết thúc trong tiếng vỗ tay.

Có rất nhiều dân chúng hành tinh Thủ đô ủng hộ Tổng thống, họ diễu hành trên đường, tạo nên cảnh tượng mừng vui, phấn khởi. Lúc này, không một ai hay biết bên dưới bộ da Tổng thống là một quái vật khổng lồ và đáng sợ đến cỡ nào đang ẩn nấp.

Kết thúc hội nghị, Dụ Nhiên nhận được thông báo đúng như dự kiến: Tổng thống Harrison sẽ tổ chức tiệc chúc mừng vào 8 giờ tối nay tại Văn phòng Tổng thống. Khách tham dự buổi tiệc này hầu hết đều là thành viên tổ chức hắc ám, ngoài ra còn có một số kẻ muốn xu nịnh Tổng thống.

Dụ Nhiên về nhà thay lễ phục, đến giờ cơm chiều thì đưa Lục Tắc Hiên cùng tới dự tiệc.

Tối đó, đèn hoa sáng rực khắp Văn phòng Tổng thống, bầu không khí huyên náo, rộn ràng, nơi tổ chức tiệc được bài trí cực kỳ sang trọng với thảm đỏ được trải dài từ cửa Văn phòng Tổng thống đến tận sảnh tiệc.

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên cùng nhau tham dự tiệc tối, hai người mặc Âu phục được may đo riêng nhưng cũng không quá nổi bật giữa đám đông. Người tới dự bữa tiệc tối nay không giàu thì sang, Lục Tắc Hiên được xem như một tướng quân non trẻ nhất nơi này.

Trong sảnh tiệc, rất nhiều khách tới sớm đang trò chuyện cùng nhau.

Dụ Nhiên đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Ludwig đâu. Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường hiện tại là quý cô Adeline, Ludwig chủ động “từ chức”, đã khá lâu rồi không lộ mặt. Dù sao gã ta cũng phải tập trung sắm vai Tổng thống, để Ludwig biến mất là biện pháp tốt nhất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi trông thấy Dụ Nhiên giữa đám đông, Adeline mỉm cười nâng ly đi tới, khẽ nói: “Dụ Nhiên, lần này Tổng thống có thể thuận lợi đắc cử chắc chắn phải kể đến công lao của cậu. Lại nói, hồi trước ở thiên hà Củ Xích, tôi chính là người cứu cậu, dẫn dắt cậu gia nhập tổ chức, tôi rất tinh mắt đấy chứ.”

Dụ Nhiên thầm nghĩ: Mắt cô thì tinh rồi, dẫn hẳn một tay nằm vùng xuất sắc nhất vào cơ mà.

Ngoài mặt, cậu vẫn khách khí cụng ly với Adeline, nói: “Cha mẹ tôi đều mất, không nơi nương tựa, ít nhiều nhờ cô dẫn dắt. Ân tình này tôi sẽ không quên.”

Nghe cậu nói thế, Adeline rất sung sướng: “Sau này cứ theo thầy học tập cho tốt, chắc chắn cậu không thiệt đâu.”

Đúng lúc này, Kloger cũng đi tới, cười nói: “Dụ Nhiên, lúc trước tôi thẩm vấn cậu kiểu bạo lực thực ra chỉ là muốn thăm dò lai lịch của cậu một chút. Cậu đừng để bụng nhé.”

Hôm nay Kloger mặc một bộ Âu phục trắng tinh trông rất phong độ, nền nã, đàn bướm sặc sỡ vây quanh người. Những con bướm kia chủ động bay vòng quanh cáo của Dụ Nhiên với thái độ thân thiện. Cáo đỏ cũng nể tình quơ quơ cái đuôi với chúng.

Dụ Nhiên thoải mái nói: “Tôi đâu phải người nhỏ nhen thế. Chúc mừng anh trở thành Trưởng phòng mới của Phòng Điều tra.”

Kloger cụng ly với cậu, cười tủm tỉm: “Con nhện đen đáng ghét kia đã bị lỗ sâu nghiền nát rồi. Giờ tôi thành Trưởng phòng, chắc chắn sẽ phối hợp hành động với mọi người. Cậu cứ yên tâm, chuyện bị thẩm vấn sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu.”

Đang tán gẫu, Mạc Duy cũng đã xuất hiện tại bữa tiệc: “Các cô cậu đang nói chuyện gì với học trò của tôi đấy?”

Adeline đùa: “Giáo sư đừng căng thẳng, cậu ấy là học trò của ông, không ai dám cướp đâu.”

Mạc Duy khoái chí cười ha hả, cụng ly với mấy người. Hôm nay tâm trạng lão ta rất tốt, Harrison thuận lợi đắc cử, còn đồng ý sẽ rót tiền từ ngân sách chính phủ để thành lập các căn cứ thí nghiệm chuyên môn tại các thiên hà. Kế hoạch vĩ đại của bọn họ cuối cùng cũng có được bước tiến cực kỳ quan trọng.

Nhìn dáng vẻ hồ hởi của những kẻ kia, Dụ Nhiên không khỏi cười khẩy trong lòng. Các người cứ tranh thủ cười thêm vài phút bây giờ đi, sợ là về sau muốn cười cũng không cười nổi nữa.

Lát sau, nhân vật chính của tối nay, Tổng thống Harrison, tới sảnh tiệc. Harrison cười nói: “Mời mọi người nhập tiệc, tôi đã mời các đầu bếp chuyên nghiệp tới chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn này để chiêu đãi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!”

Tiếng vỗ tay giòn giã và những tiếng hô hào ủng hộ vang lên trong đám đông.

Có kẻ nhân cơ hội ton hót: “Có thể góp sức giúp ngài tái đắc cử chính là vinh hạnh của chúng tôi!” “Đúng vậy, Tổng thống Harrison là anh tài trăm năm hiếm gặp, nhất định sẽ ghi dấu ấn vào sử sách Liên bang.”

Dụ Nhiên bình thản dẫn “con rối Lục Tắc Hiên” tới ngồi cùng bàn với Mạc Duy.

Cùng lúc đó, bên ngoài Văn phòng Tổng thống.

Tạ Thần đích thân suất lĩnh lực lượng tinh nhuệ của Quân đoàn Ánh Sao bao vây toàn bộ Văn phòng Tổng thống bằng tốc độ cực nhanh. Trên bầu trời là đội quân tinh nhuệ của Quân đoàn Liệp Ưng do Tướng quân Lục Đình Ngự dẫn đầu, phong tỏa mọi con đường đào tẩu trên không. Dưới lòng đất, Chu Thiên Dịch chỉ huy Phòng Điều tra trải sẵn thiên la địa võng, tránh việc để lọt lưới bằng đường ngầm như vụ ở chỗ Adeline hồi trước.

Văn phòng Tổng thống đã bị vây kín như bưng.

Đường đi, lòng đất, không trung, bao vây tiêu diệt theo mọi hướng, kể cả một con ruồi cũng không thể thoát.

Trong Văn phòng, tiệc tùng linh đình cực kỳ náo nhiệt.

Harrison mỉm cười, nói: “Tiệc tối chính thức bắt đầu. Đêm nay mọi người cứ uống cho thỏa thuê, chúc mừng thắng lợi cuộc tổng tuyển cử lần này!”

Khách khứa lại vỗ tay rào rào như sấm nổ.

Nhưng tiếng vỗ tay còn chưa dứt, vài người bỗng xuất hiện ngay cửa lớn.

Một người giống hệt Harrison trên bục phát biểu lạnh lùng nói: “Khoan đã. Vở diễn của anh nên hạ màn rồi.”

Ai nấy đều ngoảnh phắt lại, không ít người sững sờ kinh ngạc, một số còn há hốc miệng.

Chuyện gì thế này?! Sao lại có thêm một Tổng thống Harrison nữa?

Không phải Nguyên soái Tần Tiêu bệnh tình nguy kịch nằm liệt giường ư? Sao lại đang đứng bên cạnh Harrison kia?

Không phải Tướng quân Lục Đình Ngự đã hy sinh rồi à? Sao cũng xuất hiện luôn vậy?

Không phải Trưởng phòng Chu của Phòng Điều tra đã chủ động từ chức, giao lại chức Trưởng phòng cho Kloger sao? Rồi cả Tướng quân Tạ Thần, Quân đoàn trưởng Quân đoàn Ánh Sao đang nghỉ ốm tại nhà nữa, quái nào lại có mặt đông đủ tại buổi tiệc chúc mừng này vậy?

Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Ngay sau đó, Nguyên soái Tần Tiêu hạ lệnh dõng dạc: “Hành động!”

Vừa dứt lời, “con rối” Lục Tắc Hiên luôn ngồi đờ đẫn một bên đột ngột bật người nhảy lên. Hắn nhảy thẳng qua bàn tiệc, bóp cổ Giáo sư Mạc Duy bằng một chiêu cầm nã thủ nhanh như chớp.

Cổ Mạc Duy bị bóp chặt đến mức hai con mắt lão sắp rơi luôn ra ngoài.