Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 52: Tổ Đặc công số 1



Sau khi đưa Dụ Nhiên về Tháp Trắng, Lục Tắc Hiên lấy cớ đi gặp bạn rồi ra ngoài một mình. Dụ Nhiên không tiện đi theo, chỉ có thể ở lại ký túc xá chờ hắn.

Đêm dần về khuya, xe bay của Lục Tắc Hiên lượn vài vòng trên đường phố của hành tinh Thủ đô. Hắn dùng thính giác nhạy bén của Lính gác cấp S cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đồng thời để chim ưng trắng tuần tra trên cao. Sau khi đảm bảo không có ai theo dõi mới lặng lẽ chạy về phía ngoại thành.

Lục Tắc Hiên dừng xe trước một căn biệt thự bỏ hoang, bước vào trong, lấy lệnh bài đặc biệt được cha giao cho ra, nhập mật mã mười ký tự phức tạp, ấn nút triệu tập.

Gần đây, Phòng Điều tra đã phong tỏa mạng lưới tin tức của hành tinh Thủ đô, gửi tin đi rất dễ bị chặn lại. Vậy nên Lục Tắc Hiên quyết định đích thân triệu tập các đặc công tới, bố trí nhiệm vụ trực tiếp, đồng thời làm quen với lực lượng tinh nhuệ này.

Tổ Đặc công số 1 của Quân đoàn Liệp Ưng là lực lượng bí mật do cụ cố của Lục Tắc Hiên tạo dựng sau khi bình định Lính gác phản loạn hồi mấy trăm năm trước. Toàn bộ thành viên trong tổ đều mang họ Lục, truyền thừa từ đời này sang đời khác, là thân tín dòng chính của gia tộc. Những người này được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ, sự trung thành chắc chắn không gì lay động được.

Sau khi khởi động hình thức triệu tập, vị trí sẽ được báo về thiết bị truyền tin của các đặc công.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lục Tắc Hiên kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên có người tới.

Người đầu tiên xuất hiện là một nữ Dẫn đường rất xinh đẹp lái xe tới. Thực thể tinh thần của cô là chuồn chuồn trong suốt, cô có vẻ ngoài rất dễ đánh lừa người khác với mái tóc dài đến eo, chiếc đầm liền màu trắng mặc trên người và nụ cười dịu dàng, là “Dẫn đường loại hình chữa trị dịu dàng” được các Lính gác thích nhất.

Sau khi vào cửa, cô mỉm cười, hỏi: “Tướng quân triệu tập bất ngờ vì có nhiệm vụ quan trọng gì ạ?” Thấy rõ đối phương là Lục Tắc Hiên rồi, cô giật mình, lập tức sửa lời: “Thiếu tướng?”

Cô năm nay 27 tuổi, là Phó phòng Thông tin tình báo Liên bang.

Lục Tắc Hiên gật đầu với cô: “Đủ người rồi nói.”

Người vào kế tiếp là một Lính gác với thực thể tinh thần thuộc họ sói. Sói là họ thực thể tinh thần rất thường gặp, nhưng con sói của Lính gác này lại khác hẳn: Toàn thân nó trắng muốt, đôi mắt thì xanh biếc, sức chiến đấu cực kỳ đáng gờm. Người này hiện đang làm việc tại Phòng Điều tra, là cấp dưới của Chu Thiên Dịch.

Không bao lâu sau, một nữ Lính gác với thực thể tinh thần thạch sùng nhanh nhẹn đáp xuống từ trên nóc nhà. Vóc dáng cô không tính là cao so với các nữ Lính gác khác nhưng hành động cực kỳ linh hoạt, nhẹ nhàng, khả năng leo trèo đã tiến hóa tới mức cao nhất, hiện đang công tác tại Ban Bảo vệ Quốc hội Liên bang.

Từng Lính gác và Dẫn đường lần lượt xuất hiện bằng nhiều cách thức khác nhau, có người lái xe bay, có người phóng mô tô bay, có người nhảy nhót, leo trèo suốt đường đi. Chưa đầy nửa tiếng, trước mặt hắn đã tập trung mười mấy người, đều là quân tinh nhuệ với thực thể tinh thần cấp A+.

Thấy người triệu tập mình là Lục Tắc Hiên trẻ tuổi, ai cũng khó hiểu.

Lục Tắc Hiên lướt mắt nhìn mọi người, bình thản nói: “Tướng quân Lục đã giao quyền quản lý Tổ Đặc công số 1 cho tôi. Tuy tôi chưa trở thành Quân đoàn trưởng, nhưng nếu cha tôi đã giao quyền, tôi chính là đại diện cho mệnh lệnh tối cao của Quân đoàn Liệp Ưng. Từ giờ trở đi, các anh chị cần phục tùng lệnh của tôi, nghe rõ cả chưa?”

Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”

Phục tùng mệnh lệnh chính là trách nhiệm của quân nhân. Bọn họ là lực lượng thân tín được Quân đoàn Liệp Ưng bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ cần Quân đoàn trưởng là người nhà họ Lục, bọn họ nhất định phải thề chết bảo vệ đối phương.

Lục Tắc Hiên nói tiếp: “Tôi đã nắm được thông tin của các anh chị, cũng biết các anh chị hiện đang công tác tại đâu. Cứ tiếp tục ẩn nấp, đừng để ai phát hiện ra thân phận. Trong tình huống khẩn cấp, tôi sẽ phát lệnh triệu tập, trừ trường hợp đang thực hiện nhiệm vụ không thể đi, những người còn lại phải tập hợp tại địa điểm tôi chỉ định bằng tốc độ nhanh nhất.”

Mọi người gật đầu tỏ ý đã rõ.

Lục Tắc Hiên ngừng một lát, lại nói: “Lần này triệu tập các anh chị, ngoại trừ làm quen, tôi còn có một nhiệm vụ cần giao.”

Hắn nhìn người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng: “Chuồn Chuồn, chị phụ trách điều tra toàn bộ thông tin các thành viên trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, từ bối cảnh gia đình cho đến những chuyện đã trải qua từ nhỏ tới giờ, gửi báo cáo chi tiết cho tôi trong vòng hai ngày.”

Chuồn Chuồn kinh ngạc: “Anh muốn điều tra chính đội của mình?”

Lục Tắc Hiên nói: “Đúng vậy. Tôi nghi ngờ cái chết của Thiếu tướng Lục Thành An năm đó có nguyên nhân khác.”

Hắn tìm một cái cớ nghe rất hợp lý, tiếp đó lại đưa cho Thạch Sùng đứng đối diện mình một bản danh sách: “Đây là ảnh chụp các thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng có thể sẽ ra ngoài. 7 giờ sáng mai, sau khi Tháp Trắng mở cửa, mỗi anh chị theo dõi một người. Nhớ là theo dõi từ khoảng cách xa, đừng để bị đối phương phát hiện. 10 giờ tối ngày kia trở lại chỗ này, báo cáo toàn bộ thông tin quan sát được cho tôi.”

Mọi người nhanh chóng phân chia đối tượng mình sẽ theo dõi.

Lục Tắc Hiên quay người: “Được rồi, về đi, chú ý giữ bí mật.”

Nhìn bóng dáng Lục Tắc Hiên lái xe rời đi, vài đặc công liếc nhau, tâm trạng phức tạp.

Không ngờ hắn còn trẻ vậy mà bố trí nhiệm vụ rất dứt khoát, đâu ra đấy. Mọi người không rõ vì sao Lục Tắc Hiên bỗng nhiên lại nghi ngờ cái chết của anh trai, nhưng nếu hắn đã phân công, mọi người phải phục tùng mệnh lệnh.

Lục Tắc Hiên là đội trưởng, tự đi điều tra rất khó. Thành viên trong đội đều biết hắn, chắc chắn sẽ có sự đề phòng.

Phái đặc công thân phận bí mật đi điều tra đội của mình sẽ dễ tìm ra vấn đề hơn.

Chưa đầy 5 phút sau, căn biệt thự bỏ hoang ở vùng ngoại thành này đã trống huơ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lục Tắc Hiên lái xe quay về Tháp Trắng.

Cái chết của anh trai có vấn đề hay không, hắn chỉ đang nghi ngờ. Quan trọng hơn là hắn muốn tóm được nội gián trong Đội đặc chiến Liệp Ưng. Đương nhiên, chi tiết kế hoạch không cần phải cho các đặc công đó biết. Càng nhiều người biết thông tin, Dụ Nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.

Sau khi về tới Tháp Trắng, Lục Tắc Hiên triệu tập thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng tới họp, nói: “Nhiệm vụ này, mọi người phải tìm đường sống giữa cái chết. Tôi biết tâm trạng mọi người đều đang không thoải mái, vậy nên tôi đã xin cấp trên hai ngày nghỉ để mọi người có thời gian nghỉ ngơi, chỉnh đốn thật tốt.”

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cả đội ai cũng vui mừng, có người hỏi: “Tôi về nhà thăm cha mẹ được không?”

Lục Tắc Hiên nói: “Đương nhiên là được. Đúng 8 giờ sáng thứ Hai quay lại tập hợp, Tháp Trắng sẽ tiếp tục bố trí nhiệm vụ mới cho chúng ta. Hai ngày cuối tuần này, muốn về thăm gia đình hay ra ngoài chơi cho khuây khỏa, mọi người có thể tự do sắp xếp.”

Mọi người sôi nổi hò reo: “Tuyệt vời!” “Chẳng mấy khi được nghỉ, tôi sẽ tranh thủ đi chơi đây đó chút.” “Tôi định đi ăn lẩu, ai đi chung không?”

Chim Ruồi tích cực hỏi thăm: “Đội trưởng Lục, cuối tuần này anh định làm gì?”

Lục Tắc Hiên liếc nhìn Dụ Nhiên, nói: “Mọi người không cần để tâ m đến tôi. Tôi dẫn Dụ Nhiên đi chơi.”

Mọi người tỏ vẻ “Biết ngay mà”.

Sau khi tan họp đã là 11 giờ đêm, Tháp Trắng khóa cổng, không có chuyện đặc biệt sẽ không được ra ngoài. Mọi người về phòng nghỉ ngơi, sắp xếp lịch trình hai ngày nghỉ kế tiếp.

Dụ Nhiên theo Lục Tắc Hiên về ký túc, hỏi bằng khẩu hình: “Cố tình cho mọi người nghỉ?”

Lục Tắc Hiên gật đầu: “Tôi có sắp xếp cả rồi.”

Hai người nhìn nhau, Dụ Nhiên không nói gì thêm, vào phòng đi ngủ, Lục Tắc Hiên tiếp tục ngủ sô pha.

Hôm sau, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên ra ngoài từ sáng sớm như thể đi công viên “hẹn hò”. Hắn phải rời đi thì nội gián mới có thể buông lỏng cảnh giác.

Quá trình thực hiện nhiệm vụ lần này khá mạo hiểm, Lục Tắc Hiên suýt chút nữa đã hy sinh, chắc hẳn nội gián phải tìm cách báo tin về cho cấp trên chứ nhỉ?

Lục Tắc Hiên nói với mọi người rằng thứ Hai sẽ phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ, hai ngày cuối tuần này chính là “cơ hội” hắn cố tình tạo ra cho đối phương.

Xung quanh quảng trường trung ương Tháp Trắng có lính tuần tra thường xuyên qua lại.

9 giờ sáng, Hùng Khải lái xe bay rời đi. Hắn không biết rằng có một nữ Lính gác với thực thể tinh thần thạch sùng đã lẳng lặng bám theo.

10 giờ, Moore cũng ra ngoài. Anh không nhận ra có một Lính gác cao lớn đi theo phía xa sau lưng, di chuyển cùng hướng với anh.

Lúc rời khỏi Tháp Trắng, Lâm Phong Dao đụng phải một chị gái có mái tóc dài. Đối phương ngã ra đất, Lâm Phong Dao sửng sốt, vội hỏi: “Chị không sao chứ? Ngại quá, vừa nãy thất thần không chú ý người qua lại.”

Người phụ nữ đứng dậy, nói: “Không sao, đừng bận tâm.”

Giọng cô rất dịu dàng, chắc hẳn là một Dẫn đường?

Hai người tình cờ gặp nhau, Lâm Phong Dao hoàn toàn không phát hiện có một con chuồn chuồn trong suốt đã bám lên lưng mình từ lúc nào.



Từng thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng ra ngoài lại có một người xa lạ đi theo sau.

Đặc công tình báo do nhà họ Lục bồi dưỡng được rèn luyện năng lực chống trinh sát xuất sắc từ khi còn nhỏ. Khi theo dõi người khác, bọn họ có thể khiến đối phương không hề nhận ra.

Huống hồ, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng vốn không quen những người này, tình cờ trông thấy cũng chỉ nghĩ là người qua đường mà thôi.

Lục Tắc Hiên giao các thành viên trong đội cho Tổ Đặc công điều tra còn hắn lại đưa Dụ Nhiên tới công viên vịnh biển.

Tháng Năm, hoa mai đã tàn từ lâu nhưng công viên lại có rất nhiều mẫu đơn nở rộ. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thu hút ong bướm bay tới.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người tới công viên vịnh biển. Lục Tắc Hiên và Dụ Nhiên sóng vai dạo bước.

Đi được một đoạn, Dụ Nhiên bỗng nắm tay Lục Tắc Hiên.

Sống lưng Lục Tắc Hiên cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nắm tay người khác. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy khiến hắn hơi hoảng hốt.

Ngón tay Dụ Nhiên thon nhỏ, đẹp đẽ, lúc nắm lấy tay hắn, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền sang qua đầu ngón tay như đang cào nhẹ lên trái tim.

Tim Lục Tắc Hiên hẫng mất nửa nhịp. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nắm tay Dụ Nhiên, thuận đà đan mười ngón vào với nhau.

Nhất định Dụ Nhiên đã phát hiện ra gì đó.

Trước mặt bao nhiêu người thế này, Dụ Nhiên không thể kết nối tua ý thức để nói chuyện với Lục Tắc Hiên, như vậy rất dễ gây nghi ngờ. Thế nên cậu thông minh dùng động tác “nắm tay” này nhắc nhở Lục Tắc Hiên.

Lục Tắc Hiên lập tức nhập vai, cầm tay Dụ Nhiên vừa đi dạo công viên, vừa nói: “Lần trước được ngắm hoa mai nở, lần này lại là mẫu đơn. Chúng ta may mắn đấy chứ, lần nào tới công viên vịnh biển cũng đều được ngắm cảnh đẹp.”

Dụ Nhiên cười nói: “Hoa nở hay không đâu quan trọng, quan trọng là ai ở bên cạnh mình.”

Hai người nhìn nhau cười.

Vừa đi qua ngã rẽ, một cô gái tươi cười vẫy chào Dụ Nhiên: “Nhiên Nhiên! Trùng hợp quá, em cũng đến đây à?”

Đồng tử trong mắt Lục Tắc Hiên co lại.

Vinh Oánh Oánh, cô “chị họ” bị mất chân của Dụ Nhiên ở hành tinh B-73.

Nếu là trước kia, trông thấy cô, có lẽ Lục Tắc Hiên sẽ nghĩ đây là trùng hợp, chị họ cậu vừa khéo ghé tới hành tinh Thủ đô.

Nhưng giờ đã biết bí mật của tổ chức hắc ám, nhìn nụ cười tươi rói trên khuôn mặt cô gái, Lục Tắc Hiên càng trông càng thấy quái dị.

Chắc hẳn cô ta đã bị khống chế, não bộ vận hành chương trình tự động nhận dạng khi thấy Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên buông tay Lục Tắc Hiên, bước nhanh tới: “Chị? Sao chị lại ở đây?”

Vinh Oánh Oánh nói: “Nghe nói hoa mẫu đơn ở đây nở rồi nên chị đến ngắm. Phải rồi, vị này là…?

Dụ Nhiên ngượng ngùng gãi đầu, giới thiệu: “Đây là bạn trai em, Lục Tắc Hiên.”

Lục Tắc Hiên tiến tới, lịch sự chào hỏi: “Xin chào, chúng ta đã gặp nhau ở hành tinh B-73.”

Vinh Oánh Oánh hồ hởi đáp: “Tôi nhớ ra rồi, anh chính là Tướng quân Lục đã cho dùng khoang điều trị để cứu tôi khi đó! Cảm ơn anh, giờ chân tôi hoàn toàn bình phục rồi. Nếu hôm nay đã gặp nhau, vậy để tôi mời hai người bữa cơm nhé?”

Lục Tắc Hiên nhìn sang phía Dụ Nhiên, Dụ Nhiên gật đầu: “Được đó. Lâu lắm rồi em chưa được gặp chị, cùng đi ăn một bữa nhé.”

Vinh Oánh Oánh dẫn hai người tới bãi đỗ xe.

Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên đi theo sau cô, giả vờ nắm tay rất thân mật. Lục Tắc Hiên viết vội trong lòng bàn tay Dụ Nhiên: “Cô ta muốn dẫn cậu đi đâu?”

Dụ Nhiên viết trả lời: “Đi gặp người đeo mặt nạ. Cô ta sẽ đánh thuốc mê chúng ta, anh cứ vờ như không biết gì nhé.”

Lục Tắc Hiên nhìn Dụ Nhiên đầy lo lắng. Lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được nỗi gian nan khi làm gián điệp của cậu.

Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Dụ Nhiên gặp “cấp trên”. Mỗi lần như thế, cậu đều bị người ta gây mê rồi đưa đi sao?

Một thân một mình ở trên xe của đối phương, bị gây mê, ngay đến sống chết của bản thân cũng không thể nắm chắc. Chưa biết chừng một cơn mê đó sẽ không thể tỉnh lại được nữa, thế nhưng cậu không được phép phản kháng.

Nếu không nhờ tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng, sợ rằng Dụ Nhiên đã bại lộ từ lâu rồi.

Nhìn Dụ Nhiên vẫn có thể bình tĩnh đóng kịch trong tình huống như thế, đáy lòng Lục Tắc Hiên vô cùng kính nể, đồng thời càng kiên định sẽ sát cánh bên cậu.

Nhiên Nhiên, về sau cậu sẽ không còn đơn độc nữa.

Con đường gian nan này, có tôi đồng hành cùng cậu.