Đại Việt Chúa Tể

Chương 86: Đá hoa cương




Đá hoa cương, hay còn gọi là đá granit, là một loại đá mác ma xâm nhập phổ biến có thành phần axít. Đá hoa cương có kiến trúc hạt trung tới thô, khi có các tinh thể lớn hơn nằm nổi bật trong đá thì gọi là kiến trúc porphia hay nổi ban. Đá hoa cương có màu hồng đến xám tối hoặc thậm chí màu đen, tùy thuộc vào thành phần hóa học và khoáng vật cấu tạo nên đá.

Do đá granit có độ cứng cao hơn đá thường nên chúng thường được sử dụng để lót nền nhà trang trí, làm móng nhà, móng đường sắt. Vào thời cổ đại, đá granit còn thường được người Ai Cập sử dụng để xây dựng những kim tự tháp, các hầm mộ lớn, ngoài ra chúng còn được sử dụng để làm cột, giá cửa, ngạch cửa, tường và nền lót nhà.

Nhìn thấy một mỏ đá hoa cương lớn trước mặt, Trần Nguyên không khỏi nở lấy một nụ cười. Tuy chúng không có gì quá quý giá, nhưng tầm quan trọng của chúng là không thể phủ nhận được.

“Đây chính là đá hoa cương, có độ cứng lớn hơn nhiều so với đá thông thường. Bức tường thành xây tới đây thì rẽ đi đường vòng cho ta, mỏ đá hoa cương này sau này chúng ta sẽ tiến hành khai thác chúng.

Sau này các ngươi sẽ biết tầm quan trọng của chúng nó là như thế nào. Đại Bảo, còn phía đào móng phía bên kia có vấn đề gì khác không?”, Trần Nguyên vừa nhìn lấy tảng đá hoa cương trên tay vừa không ngừng giảng giải lấy cho đám người Đại Bảo.

Phía đào móng bên kia trong miệng Trần Nguyên nói chính là phần móng lúc trước Trần Nguyên cho đám người Đại Bảo đào ngược từ phía biển lên để tránh đi mỏ đá hoa cương này. Thấy Trần Nguyên hỏi đến chuyện này, Đại Bảo khuôn mặt buồn rầu mà đáp.

“Thưa Đại đế, chúng thần gặp phải hai vấn đề lớn. Thần cũng đang tính báo cáo cho Đại đế biết chuyện này. Chuyện thứ nhất đó chính là thác nước chảy vào trong thành của chúng ta kia, chúng ta không biết nên chuyển dòng chảy của chúng hay là lấp chúng lại luôn.

Nhưng hai cách này cũng không được, vì hiện tại dòng suối này lại chính là nguồn cung cấp nước chính cho đồng bằng Đại Việt của chúng ta. Còn chuyện thứ hai đó chính là cũng gần ngay tại vị trí thác nước kia, chúng ta phát hiện một mỏ lớn không biết khoáng sản hay là thứ gì. Chúng ta đang đợi Đại đế đến kiểm tra ạ”, Đại Bảo cung kính đáp.

“Về phần dòng suối thì vẫn giữ nguyên như vậy, các ngươi xây thành một con kênh lớn rồi cho xây tường thành lên trên dòng suối kia là được. Phía dưới con kênh kia thì phải cho dựng lấy các hàng rào lớn chắc chắn bằng sắt để tránh người khác đột nhập vào thành qua con đường này.

Mặt khác, có thể sau này chúng ta cũng sẽ xây thêm những tường thành lớn bao hết các khu vực xung quanh đây. Nên ngươi cũng có thể yên tâm. Còn về phần mỏ kia, các ngươi không chắc chắn nó có phải là khoáng sản hay không à?”, nói đến đây, Trần Nguyên cũng nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy thưa Đại đế, chúng ta phát hiện được một mỏ vô cùng lớn, bọn chúng đề có dạng hạt nhỏ màu trắng, lúc đầu chúng ta còn tưởng chúng là muốn ăn mà chúng ta thường sử dụng nữa. Nhưng sau khi nếm thử, chúng ta mới phát hiện ra chúng không phải là muối ăn”, Đại Bảo giải thích.

Trần Nguyên nghe Đại Bảo nói thì cũng phân vân, vì hắn chắn chắn chúng không phải là khoáng sản rồi. Nhưng bọn chúng là mỏ lớn, mà lại còn nằm dưới lòng đất. Khoan, Trần Nguyên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, chỗ xung quanh thác nước kia không phải là phần chân của núi lửa hay sao. Nghĩ vậy, Trần Nguyên liền cấp tốc bảo Đại Bảo dẫn đường đến vị trí mà hắn nói kia.

Đứng dưới nền móng vừa được những người công nhân đào lên, Trần Nguyên lấy tay bốc lên một nắm lớn chất trắng kia. Chất có màu trắng kia ở dạng rắn, nhìn chúng hoàn toàn không khác gì mấy so với muối ăn thông thường. Trần Nguyên hiếu kỳ, hắn liền đưa một ngón tay chấm mấy hạt nhỏ đưa lên miệng nếm thử.

Trần Nguyên nhận thấy chất này có vị ngọt, tuy nhiên, chúng cũng không ngọt giống như đường. Trần Nguyên cũng không dám nuốt chúng vì hắn cũng không biết đây là thứ gì. Đường thì hắn chắc chắn là không phải rồi.

Trần Nguyên lúc này gọi Đại Bảo cho người đốt lên một đống lửa nhỏ, Trần Nguyên tiện tay ném luôn đống chất trắng kia vào trong lửa. Khi đống chất trắng kia chạm vào lửa thì lập tức bốc cháy lớn với ngọn lửa màu tím và phát ra những tiểng nổ nhỏ tí tách.

Điều đó chúng tỏ khả năng bắt lửa của chất này là rất lớn, Trần Nguyên liền lấy ra một ít than củi đỏ hồng, hắn bốc một nắm chất trắng khác thả lên trên những than củi đỏ này. Ngay khi tiếp xúc với những than củi đỏ hồng kia thì chất trắng kia cũng lại tập tức bùng cháy lên.

Trần Nguyên thấy vậy liền vô cùng hoảng hốt kêu người nhanh dập cái đống lửa nhỏ vừa đốt kia đi. Chất này bắt lửa với tốc độ quá nhanh, nếu lở may có một miếng than củi đang cháy nào bay vào trong cả khu mỏ lớn kia, thì chẳng phải bọn hắn sẽ bị thổi bay lên trời cả đám.

Trần Nguyên lúc này mới nghiêm túc căn dặn tất cả mọi người tuyệt đối không được đốt lửa trong phạm vi lớn xung quanh khu vực này. Trần Nguyên lúc này trong đầu lờ mờ nghĩ đến một thứ, “chẳng lẽ thứ này là dùng để chế thuốc nổ hay sao?”

“Nhưng thuốc nổ ngày xưa thường được làm kali nitrat, lưu huỳnh và bột than. Chất này chắc chắn không phải là lưu huỳnh và bột than rồi. Nhưng chúng chính xác có phải là kali nitrat hay không mới là vấn đề.

Kali nitrat thường giống với natri nitrat, cũng khó phân biệt đây. Mịa nó, ngày xưa cũng lười học hóa quá nên giờ mới đau đầy đây, chán thiệt, biết thế ngày xưa chăm học hơn chăm học hóa hơn chút nữa thì có phải là hay biết mấy”

Trần Nguyên lúc này vừa tự trách mình ngày xưa không ý thức được tầm quan trọng của môn hóa, vừa cố nhớ lại những kiến thức mà ngày xưa mình học được. Hắn nhớ mang máng hình như có bốn hợp chất nhìn gần giống như nhau đó là kali nitrat, natri nitrat, natri clorua và kali clorua.

Thường thì có một phương pháp tối ưu để kiếm tra phân biệt bốn chất này đó chính là đốt cháy và sau đó là cho phản ứng thử với dung dịch bạc nitrat xem chất nào kết tủa, chất nào không.

Qua phương pháp đốt trong lửa, nếu chất nào cháy với ngọn lửa màu cam thì đó chính là natri nitrat và natri clorua chloride. Còn hợp chất nào cháy với ngọn lửa màu tím thì đó chính là kali nitrat và kali chloride.

Thông qua khi nãy màu của ngọn lửa lúc hắn ném hợp chất kia vào trong lửa, thì Trần Ngyên đã xác nhận được đây chính xác là một mỏ muối của một trong hai hợp chất, đó là muối kali nitrat hoặc là muối kali chloride.

Để có thể phân biệt được hai hợp chất này, thì hắn cần phải tiến hành bước tiếp theo, đó chính là cho chúng phản ứng với dung dịch bạc nitrat. Hợp chất nào tạo kết tủa trắng trong dung dịch bạc nitrat thì đó chính là muối kali chloride, còn hợp chất không tạo kết tủa trắng thì chính là muối kali nitrat.

KNO3 là công thức hóa học của một hợp chất hóa học có tên gọi Kali Nitrat hay còn gọi là Potassium Nitrate. Đây là một loại muối ion của ion kali K+ với ion nitrate NO3-.

Còn muối Kali clorua (KCl) là một muối của kali với ion clorua. Nó không mùi và có tinh thể thủy tinh màu trắng hoặc không màu. Ở dạng chất rắn kali clorua tan trong nước và dung dịch của nó có vị giống muối ăn.

Muốn phân biệt hay chất này thì hắn cần phải có dung dịch bạc nitrat. Nhưng bây giờ, hắn đi đâu để kiếm được dung dịch bạc nitrat bây giờ? Thôi thôi, dù sao chúng là hợp chất nào đi nữa thì ít nhất bọn chúng cũng có một công dụng vô cùng tốt đó chính là dùng làm phân bón.

Còn muốn biết hợp chất này là gì thì đợi tìm ra được lưu huỳnh rồi thử sau cũng thí nghiệm sau cũng không muộn. Sau một hồi suy nghĩ, Trần Nguyên liền đưa ra quyết định,

“Đây là một loại muối, nhưng không phải là muối ăn. Đại Bảo, ngươi báo lại với Trần Vương, cho khoanh lấy vùng này lại, đợi sau này chúng ta sẽ khai thác chúng. Hiện tại tường thành ở khúc này thì ngươi cho thiết kế lại xây đường vòng qua chúng.

Cũng giống như mỏ đá hoa cương kia, mỏ muối này cũng vô cùng quan trọng đối với chúng ta. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là chỉnh sửa lại bản thiết kế, xi măng cũng đang được sản xuất, sau khi xi măng sản xuất ra thì ngươi cho người tập trung xây dựng tường thành trước.

Được đoạn nào sẽ tốt đoạn đó, hiểu chưa? Những vấn đề nào ngươi không hiểu thì ngươi có thể tìm kiếm Trần Vương hoặc trực tiếp tìm ta. Có một vấn đề ta vẫn phải nhắc lại, đó chính là chất lượng. Ưu tiên chất lượng lên hàng đầu cho ta”

“Cẩn tuân Đại đế dạy bảo”, Đại Bảo cùng đám người đằng sau hắn sau khi nghe Trần Nguyên căn dặn thì nghiêm túc cung kính đáp.

Bọn hắn ai nấy trước khi thi công đều đã được Trần Vương dặn đi dặn lại, đó chính là Đại đế của bọn họ làm việc gì cũng phải đặt chất lượng lên hàng đầu. Nên mọi việc của bọn hắn làm phải luôn chú ý, tuyệt đối không được vì lơ là mà có bất kỳ sai sót nào trong việc giám sát thi công.

Mọi sai sót của bọn hắn đều sẽ được trả giá bằng quân lệnh. Đương nhiên, việc làm càng khó thì sẽ nhận được khen thưởng lại càng lớn. Vì lần này Đại Bảo và bọn người của hắn có công lớn trong việc phát hiện ra hai mỏ quan trọng này. Trần Nguyên không tiếc lời mà trực tiếp khen ngợi,

“Lần này các ngươi đã lập được một đại công rất lớn, lần này ta ban cho các ngươi sự khen ngợi cùng khen thưởng chiến công hạng ba. Không kể là do thiết kế lúc ban đầu hay là vì bất kỳ lý do gì, chỉ cần các ngươi phát hiện ra được, thì đó chính là phần thưởng của các ngươi.

Tất cả bất kể người nào, các ngươi lập được đại công thì đều được khen thưởng. Ta khuyến khích các ngươi càng ngày càng lập được nhiều đại công hơn nữa. Ta không thiếu phần thưởng lớn dành cho các ngươi. Hahaha…”

“Tạ ơn Đại đế đã ban thưởng”, Đại Bảo cùng những người còn lại thì không giấu nổi vui mừng trong lòng.


vô địch lưu , hài hước đọc giải trí