Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 45



Ngày tàn, hoàng hôn buông, bóng tối bao trùm hết căn phòng thành một màu đen ghê rợn, trong bóng tối ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Kết quả?

- Bọn chúng có tất cả khoảng 50 người chia làm 3 nhóm, có vũ khí.

- Ở đâu?

- Tôi gửi qua mail rồi.

- Ok!

Nếu ai có đôi mắt mèo, có thể nhìn xuyên bóng đêm thì họ sẽ nhìn thấy được một gương mặt lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt hằn lên những tia lửa thù hận, đó chính là gương mặt của quỷ.

Lặng lẽ bước ra khỏi căn biệt thự rồi sau đó mất hút trong màu đen vô hình, bước chân thoăn thoắt nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng nó lướt qua từng hẻm vắng như những con mèo hoang. Gió thổi xào xạc cuốn theo những chiếc lá rời cành,lá đã ko còn chỗ dựa nào cả, chỉ biết cuốn theo những cơn gió bay phất phơ trên mặt đường, số phận ko biết sẽ đi về đâu. Cuối cùng nó cũng đứng trước sào huyệt của kẻ thù. Khuôn mặt trở nên co rúm ko cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm sắc như dao cùng với bộ đồ da màu đen đang mặt trên người, nó trở thành một sát thủ thực sự.

Theo thông tin từ người trợ lý đặc biệt kia, bọn buôn ma túy này ít khi tập trung lại với nhau, chỉ khi nào bọn chúng có những cuộc ăn chơi hoặc cần tụ tập lại để bàn công việc thì mới có mặt đông đủ và hôm nay chính là ngày bọn chúng tụ lại ăn mừng vì vừa thực hiện được một phi vụ béo bở.

Hiện tại nó đang đứng trước một ngôi biệt thự 3 tầng, cửa đóng im ỉm nhưng nếu cố gắn lắng nghe sẽ thấy tiếng nhạc xập xình vọng ra từ trên lầu 3. “ngụy trang cũng giỏi lắm” cánh môi đỏ thắm kẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, vậy là hiện tại bọn chúng đang tập trung chủ yếu trên lầu ba.

Nếu ai đã xem bộ phim “người mèo” của Mỹ thì sẽ dễ dàng tưởng tượng được nó leo vào cánh cổng cao trước mặt như thế nào, và việc này được thực hiện trong vòng 5 giây. Sau khi đã vào được bên trong nó đi một vòng quanh sân để khám thính tình hình, bỗng chiếc phone được gắn ở tai phát ra âm thanh: “phía sau có người”. Nhanh như chớp nó quay lại dùng tay kẹp cổ tên bợm trợn phía sau cho đến khi hắn tắt thở, lúc này nó phát hiện bên dưới có người canh an toàn cho bọn chúng và cũng có cả hệ thống camera theo dõi, nhưng chưa muốn đánh động lũ người bên trong, nó chưa vội phá đi hệ thống camera mà chỉ cố né ra theo hướng dẫn từ chiếc phone. “bên dưới có tất cả 3 tên gác cửa” vậy là nó đã diệt được một tên rồi, còn 2 tên nữa. Cảm thấy dùng cách lúc nãy hơi tốn sức nên nó lặng lẽ rút con dao găm được dấu trong đôi bốt đang mang, lặng lẽ áp sát vô bức tường, đôi mắt chuyển động liên tục và liên tiếp 2 tiếng RẸT ….RẸT phát ra một cách nhẹ nhàng êm tai kéo theo đó là 2 nhát dao cứa vào cổ của 2 tên xã hội đen làm chúng chết ngay tại chỗ.

Bước đầu tiên đã hoàn thành.

“ phòng theo dõi camera ở lầu 1” chiếc phone bên tai lại phát ra âm thanh.

Gió đầu mùa cứ thốc lên từng đợt liên tục làm mái tóc mây bay lòa xòa,đây là lấn đầu tiên nó giết người, nhưng ko vì điều đó mà làm cho nàng mèo nao núng bằng chứng là nàng đã thực hiện xong bước đầu tiên một cách dễ dàng. Rút trong túi ra một sợi dây cáp chuyên dụng, bặt một đầu cho nó dính chắc chắn vào thành lan can, nó nhẹ nhàng đu lên lầu một như những diễn viên trong phim kiếm hiệp vẫn hay làm.

“ phòng thứ 2 từ cửa ban công vào”.

Cửa khóa? việc này mà làm khó nữ sát thủ xinh đẹp của chúng ta ư? Nó lại lấy ra một chùm chìa khóa lớn, và nhanh chóng sau đó cánh cửa đã mở ra, nhẹ nhàng bước lại cánh cửa phòng thứ hai.

“ có 5 người” – trợ lý đẹp trai kia vẫn liên tục cung cấp thông tin cho nó.

Giờ thì ko chơi bằng dao nữa mà nhẹ nhàng rút súng ra, gắn dụng cụ cản thanh vào, qua khe cửa mới được nó khoét một lỗ, 5 viên đạn đã ra khỏi nòng và cắm ngay vào tim của kẻ thù, chuẩn ko cần chỉnh.



Nó lặng lẽ bước vào căn phòng xóa hết dữ liệu đã được lưu, tắt luôn hệ thống camera, tiện tay phá luôn thứ gì có thể làm bằng chứng gây bất lợi cho nó.

Bước thứ hai đã hoàn thành,chỉ còn lại bước cuối cùng, bước khó khăn nhất: tiêu diệt những kẻ có mặt trên lầu 3.

“ hơn 40 người” – số người trên lầu 3 vừa được người trợ lý kia xác nhận.

Không cần suy nghĩ xem phải làm thế nào, trong đầu nó chỉ hiện ra đúng một câu: “ tấn công chính diện”.

Nép vào góc cầu thang, nó lên đạn đầy cho 2 khẩu súng trên tay. Nhẹ nhàng đu người ra ban công, nhìn vào khung cửa kính tất cả bọn họ đều đang chìm trong men rượu cùng những trò ăn chơi trác và tất nhiên là ko thiếu gái. Một âm thanh rùng rợn vang lên, tiếng vỡ của thủy tinh làm tiếng nhạc sập xình kia bắn ra tứ phía ko còn bị giam kìm trong bốn bức tường nữa. Đằng sau âm thanh đó, ko dưới 10 tên đã ngã gục dưới nòng súng của nó, tất nhiên là viên đạn được gắm ngay ngắn tại 1 vị trí: tim. Nó đu người vào trong phòng, bọn chúng lúc này còn chưa hoàn hồn thì ngay lập tức bị ăn đợt đạn tiếp theo, hơn một nửa trong số đó đã ngã xuống. Nó đứng hiên ngang trước bọn chúng, ko lên tiếng nửa câu, vứt 2 cái súng đã hết đạn xuống đất,lấy 2 cái khác đã nạp đầy đạn ra, chỉa thẳng vào những tên còn lại, bọn chúng cũng đã rút súng, cũng đang chỉa thẳng vào nó. Nó bình tĩnh nhếch môi, khi những ngón tay kia đã đặt vào cò chuẩn bị nhả đạn vào người nó, thời gian lúc này như ngừng lại, chỉ thấy những tên sống xót cuối cùng đã ngã xuống. Lý do tại sao ư? các bạn có cần phải đi hỏi ông thần tốc độ xem giữa cuộc đấu súng mà 1 chọi 10 kia ai đã nhanh hơn ko khi bằng chứng đã hiện rõ dưới đất.

Quay lại nhìn đám đàn bà đang lõa lỗ dưới ánh điện, nó buông tia chớp lạnh người,ngay từ đầu nó ko có ý định giết bọn người này nên trước khi công phá lầu 3 nó mang trên mặt một chiếc mặt nạ thiên thần tóc được dấu kỹ vào trong áo nên ko ai phát hiện ra nó cả. đang định quay lưng bước đi thì một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng súng phát ra từ phía sau lưng nó, ko biết vì trình độ của tên bắn lén kém hay tại hắn run hay vì bất kỳ lý do nào đó mà viên đạn bay ra cắm vào tay nó,là tay trái. Ông bà ta có câu “ trong rủi có may” là vào lúc này sao. Bị ăn một phát đạn nhưng ko làm nó sợ hay mất đi phong độ, quay lại chưa tới 1/ 1000 giây sau đó,đám đàn bà kia lại hét lên khi thấy từ tim hắn máu phun ko ngừng

“ đó là tên cuối cùng – kẻ đứng sau mọi việc”, nãy giờ hắn núp sau cái sô pha bự chảng nên anh chàng trợ lý kia cũng ko phát hiện ra làm nó phải ăn một viên đạn vô duyên, máu từ cánh tay ko ngừng phun ra dữ dội. Nó nhanh chóng rời khỏi căn nhà, phải nhanh chóng lấy viên đạn ra nếu ko chắc phải cưa bỏ cánh tay vì mất máu.

Ôm cánh tay rời khỏi nơi chết chóc đó, lặng lẽ trở về căn biệt thự, nhẹ nhàng ko một ai biết như lúc nó rời đi.

Trong bóng đêm lạnh lẽo,in trên vách tường là bóng một người đang cầm con dao trên tay lăm lăm nhìn vào cánh tay trái của mình, nó cắn chặt răng để ko phát ra tiếng la nào khi lưỡi dao cắm vào thịt, con dao trên tay phải của nó kẽ động đậy sau đó viên đạn được hất ra khỏi lớp da trắng ngần, máu vẫn ko ngừng chảy, nhưng đã lấy được viên đạn ra là an toàn rồi, nó lặng lẽ lấy thuốc bôi vào, rồi băng vết thương lại, sau đó xóa hết mọi vết tích đáng nghi trong căn phòng ấm cúng của mình. Nó quay trở lại giường, đánh một giấc cho tới sáng như ko có chuyện gì xảy ra.