Đại Náo Từ 1960

Chương 174




Giang Bình An cứ ngỡ mỹ nhân bị hù có rắn, sẽ sợ hãi bỏ vào nhà, ai dè nàng trả lời làm hắn lại càng hốt hoảng...

- Nếu bị rắn cắn, ta sẽ ngã gục xuống cạnh thánh hồ Bình An. Vừa giống trong cổ tích của thánh liên Jessica của ngài lại vừa giống hệt vị Hoàng Tử Bé trong truyện cùng tên của một nhà văn người Pháp.

Vị Hoàng Tử Bé này muốn quay về hành tinh để tiếp tục thương yêu chăm sóc cho hoa hồng của chàng ta, nên đã nhờ con rắn độc trên sa mạc cắn chàng.

Giang thủ tướng, ngài có biết tác phẩm Hoàng Tử Bé đó không?


Giang Bình An sởn cả gai ốc, hắn đã nghe được quá rõ tử chí trong câu nói của mỹ nhân, nào là gục chết, nào là rắn cắn... Hắn đành cố gắng trò chuyện giúp nàng nguôi ngoai bớt tâm tình.

- Ta có biết, Hoàng tử bé được xuất bản năm 1943, là một tiểu thuyết rất nổi tiếng của một nhà văn người Pháp, nhưng ta không giỏi ngoại ngữ nên không nhớ được tên của ông ta.

- Là "Antoine de Saint - Exupéry", vậy ngài có biết con rắn cắn Hoàng Tử Bé trên sa mạc nào không?

- Ta không nhớ.

- Là trên sa mạc Sahara này, người kể chuyện là tác giả, bị rơi máy bay trên sa mạc Sahara, gặp gỡ Hoàng Tử Bé.

Trên thực tế ngoài đời, tác giả viết truyện này dựa trên việc rơi máy bay thực sự ở Sahara này, khi thực hiện chuyến bay phá kỷ lục từ Paris qua Sài Gòn của S quốc năm 1935, để lãnh giải thưởng 20.000 France.

Trong truyện, người kể chuyện sửa chữa xong máy bay, Hoàng Tử Bé nhờ rắn cắn chết, người kể chuyện lại dùng máy bay bay đi Sài Gòn của S quốc...

Hoàng Tử Bé này có mái tóc vàng giống ta, ngài lại chuẩn bị bay qua Sài Gòn giống tác giả từ sa mạc Sahara, vậy thì thêm một con rắn độc sa mạc và ta một thiếu nữ tóc vàng không phải thật phù hợp sao?


Nghe đến đây Giang Bình An lại tiếp tục tê dại da đầu, da gà nổi lên tầng tầng lớp lớp, ai cũng đã biết trong buổi liên hoan chia tay, Giang Bình An cùng gia đình sẽ bay đi S quốc về phía Sài Gòn xa xôi để định cư.

Giờ lại lòi ra vụ Hoàng Tử Bé, rồi sa mạc, rồi rắn độc... Jessica Alba nếu nghĩ quẩn làm chuyện ngu ngốc thì thần tiên thật cũng hết cứu chứ đừng nói thần tiên giả như hắn.

- Nàng muốn chết ư?

- Sống có gì vui? Chết có gì khổ?

- Vậy còn lý tưởng của nàng thì sao? Người dân Niger, người dân châu Phi thì sao?

- Không có ta thì trái đất vẫn quay, dự án của ngài đã rất hoàn thiện, tính khả thi cực cao, ngài lại có tài lực và quyền phép vô biên trợ giúp, làm sao không thành công cho được!

Giang Bình An nghe vậy liền bực bội la lớn:

- Nàng hay quá ha tiểu thư Jessica, là ai kêu ta giúp đỡ cho tốt? Là ai giám sát bắt ta phải làm cho nhanh? Rồi ai cầu mong ta nghiên cứu làm ra tài liệu tốt xây dựng các tòa nhà cao tầng? Giờ lại chính nàng nói là không cần nàng nữa là sao?

Jessica Alba bị la lớn, nàng cũng bức xúc la to:

- Nhưng ta cũng là người, ta cũng là con gái, ta cũng có tình cảm. Hiện giờ ta không chịu nổi nữa rồi...

- Vậy sao lúc trước nàng muốn hy sinh tuổi thanh xuân để giúp đỡ châu Phi? Giờ lý tưởng của nàng đâu?

- Lý tưởng của ta vẫn còn trong đầu, nhưng con tim của ta giờ đã khác rồi, nó bị ngài chiếm mất rồi!

- Nhưng ta và nàng quá khác biệt, ta và gia đình chuẩn bị đi thật xa để vui thú điền viên, còn nàng thì muốn ở đây để giúp đỡ mọi người! Thậm chí cách sống, văn hóa cũng rất khác nhau. Ta không mang lại được hạnh phúc cho nàng.

Câu chuyện đến đây tạm dừng, không gian lại rơi vào im lặng, cả hai đều theo đuổi những ý nghĩ riêng.

Qua hồi lâu, Giang Bình An thở dài, hắn không lên tiếng mà dắt lấy tay Jessica Alba để kéo nàng đi vào nhà, bóng đêm ở sa mạc hoang dã rất nguy hiểm, không thích hợp cho một thiếu nữ ở lâu.

Nào ngờ nàng đứng như chôn chân tại chỗ không đi theo. Lần này Giang Bình An không dám bá đạo như lần trước ôm ngang Lương Lạp Đệ để cướp giai nhân về làm áp trại phu nhân.

Hắn đi đến trước mặt mỹ nhân, dùng tay nhẹ nâng cằm của nàng, nhìn thật kỹ để hỏi:

- Nàng muốn làm gì ở đây?

Nghe câu này Jessica Alba lại muốn khóc, nhưng thật sự nước mắt đã cạn, nàng không khóc được nữa, chỉ cất giọng khàn khàn:

- Hold me!

Jessica Alba nói bằng tiếng Anh, thật chậm và thật chuẩn, nàng tin rằng câu nói đơn giản này vị Giang thủ tướng không thể không biết.

Giang Bình An nghe nàng nói tiếng Anh, hắn than thầm, không phải than vì không biết mà than vì hắn biết câu này, ở kiếp trước hắn rất thích một bài hát có câu này:

"Hold me! Just hold me please! Don't ask me why..."

Giờ ôm hay không ôm?

Giang Bình An tự hỏi bản tâm, cuối cùng hắn thở dài xa cả cây số, hắn giang tay ôm người con gái tội nghiệp đứng trước mặt.

Jessica Alba thấy được ôm, nàng mừng rỡ ôm chầm lại đối phương, nàng cảm nhận thật kỹ mọi thứ: độ ấm, hơi thở, mùi hương nam tính, cơ thể rắn chắc chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng.

Giang Bình An cũng cảm nhận được Jessica Alba, nàng mềm như một đoàn bông gòn, có cảm giác như không hề có xương, nàng cả người như được làm bằng bông gòn cộng với rất nhiều hương thơm nồng nàn quyến rũ, cộng với sự nhu mì như nước, cương liệt nồng cháy như lửa...

Jessica Alba sau giây phút cảm nhận lòng ngực rắn chắc, nàng không thỏa mãn, ngước mặt lên theo bản năng lần tìm đôi môi của Giang Bình An.

Nhưng mà trời ơi, Jessica Alba không hề có kinh nghiệm gì trong chuyện hôn hít, nàng cứ gặm cắn nhắm nuốt môi, cằm, gò má của Giang Bình An loạn cả lên.

Mãi một lúc sau Giang Bình An bực bội quá, đành phải dạy dỗ cho nàng một khóa để biết thế nào là nâng niu dịu dàng, biết thế nào là môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi, hơi thở trao đổi cho nhau...

Sau 6 phút, học trò Jessica Alba mới ngộp thở chịu không nổi buông tha thầy giáo.

Dù trong bóng tối u ám, Giang Bình An vẫn tinh ý nhìn thấy gương mặt của mỹ nhân đã vui tươi có sinh khí trở lại, nàng đã không còn tử chí như nãy giờ, thật không uổng công hắn dùng mỹ nam kế dụ dỗ đối phương.

- Đi... đi vào nhà thôi...

- Ngài vẫn ra đi bỏ ta lại ư?

- Jessica, nếu nàng muốn, có thể từ bỏ lý tưởng cùng ta đi S quốc ẩn cư!

Giang Bình An dùng chiêu thuốc đắng dã tật, hắn muốn dùng lý tưởng của nàng để khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, đừng bị say mê nam sắc mà bỏ bê lý tưởng. Còn chuyện lỡ nàng thật sự say mê nam sắc của hắn, đeo hắn như sam theo tới S quốc, thì Giang Bình An đành chịu, tới lúc đó tính sao, dù cho trời có sập thì vẫn có hắn dùng cửa hàng ảo để chống đỡ.

Không ngờ may mắn là hắn đánh cược đúng. Jessica Alba trong đôi mắt cháy lên hừng hực ngọn lửa nhiệt tình:

- Không... ta không muốn theo ngài đi S quốc lúc này, ta muốn phấn đấu vì mọi người nghèo khó của châu Phi, của thế giới.

- Tốt, rất tốt! Đây mới là Jessica Alba mà ta biết, khi nãy nàng làm ta sợ quá!

- Ngài sợ ta chết ư?

- Phải, khi nãy nàng có tử chí phải không?

- Phải!

- Vậy bây giờ?

- Ngài đã ôm ta, hôn ta, cho ta hy vọng... Mà một người khi đã có hy vọng thì làm sao có được tử chí của kẻ tuyệt vọng!

- Vậy sao Hoàng Tử Bé lại muốn chết?

- Hoàng Tử Bé muốn chết không phải là vì tuyệt vọng, mà lại là vì hy vọng trở lại hành tinh nhỏ bé của mình, để tiếp tục yêu thương bông hoa hồng đặc biệt của cậu ta.

- ???

Thấy gương mặt ngu ngu không hiểu của Giang thủ tướng, Jessica Alba cười hắc hắc giải thích thêm:

- Ta khi nãy cũng vậy, tuy có tử chí muốn chết, nhưng sâu thẳm trong tim ta, ta muốn chết đi lúc này để được sống trong trái tim của ngài mãi mãi...

Cốp! Cốp!

- Ai da... đau quá!

- Hừ... ký đầu hai cái là để trừng phạt! Giờ nhớ chưa, phải bỏ ý định điên rồ đó nghe chưa?

- Ây da... ký nhẹ thôi, đau quá! Ta nhớ rồi, bỏ rồi!

Giang Bình An dắt tay Jessica Alba về vương cung, cô nàng lém lỉnh này lại muốn tận hưởng không khí hiếm hoi của hai người, nên bước đi thật chậm, thật chậm.

Giang Bình An hiểu quá rõ, nhưng không nỡ lòng từ chối sự hưởng thụ ít ỏi này của mỹ nhân, hắn cũng đi chậm rãi chờ nàng...

...

Cả hai anh chị không biết rằng ở phía xa kia trên tầng 10 của vương cung, có năm cặp mắt đang dùng năm cặp ống nhòm ban đêm siêu cấp, theo dõi rõ ràng tất cả, cả năm người theo dõi cuồng ma này vừa xem vừa chép miệng lầu bầu:

- Xong rồi, xong thật rồi... ôm luôn... hôn môi nữa... Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà... chuyến này trong nhà lại đông vui sao?

...

- Giang thủ tướng... lúc này ngài đi, ta không đi theo...

-Ừ!

- Nhưng ta muốn có một món quà chia tay!

- Giang hồ có câu: chia tay không cho đòi quà nha!

- Ơ... nhưng mà ta muốn quà!

Giang Bình An nhìn khuôn mặt trở lại hoạt bát như xưa của Jessica Alba, hắn mừng lắm vì vừa giúp một cô gái quay trở lại đường ngay, hắn trìu mến dùng tay vuốt ve mái tóc vàng óng ả của nàng rồi nói:

- Nếu nàng đã chọn ở lại đây để phấn đấu vì lý tưởng, ta cũng sẽ không keo kiệt, giờ nàng nói đi, muốn quà gì?

- Giang thủ tướng, ngài không có tâm, ta muốn ngài phải nghĩ ra một điều gì đó thật đặc biệt để làm quà riêng cho ta mà không ai có được, kể cả... các cô vợ của ngài.

Giang Bình An nghe đến đây, hắn nhìn ra hồ nước mênh mông thoáng đãng, một ý tưởng vô cùng tinh nghịch nổi lên trong lòng hắn, hắn cười tà tà, đôi mắt nheo nheo lóe sáng như một tiểu ác ma vừa bò ra từ thâm uyên địa ngục:

- Quà đặc biệt thì có đấy, nhưng nàng có bị bệnh tim không?

- Không, ta không mắc bệnh về tim, ta rất gan dạ, chưa từng ai làm cho ta sợ được cả. Nhưng tặng quà mà ngài hỏi chuyện này làm gì?

Jessica Alba nhìn thấy gương mặt đột nhiên trở nên rất nham hiểm của Giang Bình An, nàng chột dạ thắc mắc, nhưng đối phương chưa trả lời gì, mà cảnh vật trước mắt nàng đã chợt biến đổi to lớn chỉ trong tíc tắc...





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại