Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 337: Tiêu Huyễn Chi



"Cửu ca, ta tới là muốn cầu xin ngươi một việc." sắc mặt Tiêu Huyễn Chi hơi đỏ lên.


Tiêu Tụng quỳ ngồi ở trên chủ tọa, trầm mặc một lát, nói: "Là vì Xuân Lai đi."


Mặt Tiêu Huyễn Chi quẫn bách, Tiêu Tụng thấy thế cười nói: "Có cái gì phải e lệ, tuổi tác của ngươi và ta không kém nhau bao nhiêu, lại cũng chưa từng đón dâu, huynh trưởng hiểu ngươi."


Tiêu Huyễn Chi đã từng có một vị hôn thê, là từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, nhưng trải qua đại loạn cuối đời Tùy, đã mất tin tức của đối phương, nhưng vì đã có hôn ước, Tiêu thị từ trước đến nay lại thủ tín, cho nên cũng chưa làm mai cho hắn. Lần này đảo mắt đã là hai mươi mấy năm, hai năm trước trong tộc mới cảm thấy đợi nhiều năm như vậy đã nhân nghĩa tới tận cùng, cũng không thể đợi cả đời, mới thỉnh người ta làm mai mối, nhưng Tiêu Huyễn Chi lại là nhi tử của Tây Lương hậu chủ, mặc dù Lương Quốc đã mất, huyết thống của hắn vẫn thập phần tôn quý, bất quá cũng chỉ có huyết thống mà thôi, đích trưởng phòng đã rơi vào thế nhược, chân chính tôn quý môn phiệt lại không quá nguyện ý gả đích nữ đến đây, nữ tử xuất thân sĩ tộc bình thường, thì trong tộc lại chướng mắt, cho nên mới luôn trì hoãn đến tận bây giờ.


Sắc mặt Tiêu Huyễn Chi hơi dịu xuống một chút, cười thẹn thùng, chợt nghiêm mặt lại thi lễ với Tiêu Tụng, "Đêm nay xử trí Xuân Lai, khẩn cầu Cửu ca nói vài câu giúp nàng ấy."


Tiêu Huyễn Chi cung cung kính kính mà lạy một lạy rất dài, Tiêu Tụng thoáng suy xét, rồi sảng khoái đáp ứng, "Huynh đệ trong nhà, nói vài câu thì có gì khó, chẳng qua, Xuân Lai phạm phải việc này, mặc dù không chết cũng sẽ bị trục xuất gia môn, ngươi và nàng ấy, chung quy..."


Thần sắc Tiêu Huyễn Chi hơi ảm đạm, "Chỉ cần nàng ấy sống sót là được."


"Ừm." Tiêu Tụng nghĩ sơ một chút, ra vẻ tùy ý nói: "Chuyện này cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Xuân Lai có thể chờ, sau một năm hiếu kỳ, hoặc tham gia khoa cử, hoặc tìm một chức quan bên ngoài kinh thành, cũng có thể bên nhau."


Tiêu Huyễn Chi trước đó chỉ muốn Xuân Lai có thể sống, còn chưa nghĩ lâu dài đến như vậy, giờ phút này nghe Tiêu Tụng nói như thế, cảm thấy quả thực chỉ có con đường này, "Đa tạ Cửu ca chỉ điểm."


"A..." Tiêu Tụng vội vàng ngắt lời hắn: "Ngươi đừng có đẩy công lao lên người ta, ta bất quá cũng là thuận miệng nói thôi, nếu ngươi ở Trường An có thể có được chức vị cao, sau một thời gian chuyện này phai nhạt đi, trong tộc cũng sẽ không đến mức cả chuyện nạp thiếp cũng nhúng tay vào quản."


"Cửu ca...nếu..." nói chuyện phiếm một lúc, Tiêu Huyễn Chi cảm thấy Tiêu Tụng làm người rất không tồi, những câu vừa rồi đều đúng trọng điểm, hơn nữa cũng không có lý do gì để bán đứng hắn, liền khiêm tốn thỉnh giáo, "Ta không muốn đón dâu, có biện pháp nào không? Ta cũng biết, muốn hạ sính cưới Xuân Lai là không có khả năng, nhưng tính tình này của nàng ấy, nếu bên trên có vợ cả, chắc chắn sẽ chịu khổ."


Tiêu Tụng không hề che giấu kinh ngạc, nhưng nháy mắt cũng liền suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có quan hệ với tính cách của Tiêu Huyễn Chi, hắn đương nhiên cũng thích Xuân Lai, nhưng chủ yếu vẫn là tính tình hắn rất khó chấp nhận chuyện thân mật với người xa lạ chỉ trong một thời gian ngắn.


Bất quá trước khác giờ khác, ai biết hắn tương lai sẽ nghĩ như thế nào, Tiêu Tụng lại không tính toán đi xen vào chuyện này, "Lúc này mà đi nói cái này thì hơi sớm, ngươi trước hết nghĩ biện pháp cứu Xuân Lai ra mới là đúng đắn. Nếu một năm về sau ngươi tính toán muốn làm chức gì hay là muốn đi đâu, có chuyện gì khó xử, thông báo ta một tiếng là được."


Khoa cử nguyên bản là dùng để tuyển chọn nhân tài xuất thân nhà nghèo, phòng ngừa thế gia đại tộc lũng đoạn triều chính, mà cũng không phải là con đường nhập sĩ duy nhất ở Đường triều, xuất thân môn phiệt đại tộc giống Tiêu thị, có thể trực tiếp nộp cho Lễ Bộ tác phẩm của mình, gọi là 'đầu công quyển', cũng có thể 'đầu hành quyển' với các bậc danh nhân, đạt được cơ hội nhập sĩ, chuyện này có nghĩa là có nhiều người chạy chọt kiếm cơ hội thông qua ơn nghĩa. Cần gì phải chen chúc với đám sĩ tử nhà nghèo chứ?


*đầu = đầu nhập, nộp vào; công quyển và hành quyển cũng giống như những bài luận, tác phẩm...


Rất nhiều con cháu quý tộc đi tham gia khoa cử hơn phân nửa cũng là để chứng minh tài năng của bản thân, mà không phải thượng vị chỉ bằng vào thế lực của gia tộc, lúc trước Tiêu Tụng là do đối nghịch với Tống Quốc Công, mới đi tham gia khoa cử.


"Đa tạ Cửu ca!" Tiêu Huyễn Chi cũng có lý tưởng có khát vọng, nhưng đến nay vẫn không làm gì, tự cảm thấy kém cỏi nhiều so với Tiêu Tụng, nên liền cung kính đáp ứng.


Tiêu Tụng chấp nhận thỉnh cầu của hắn, trong lòng hắn liền có chút tự tin, vì thế đứng dậy cáo từ, đi qua chỗ tộc trưởng.


Nhiễm Nhan đang lựa hoa trên hành lang, thấy Tiêu Huyễn Chi bước ra, hơi thi lễ với hắn, Tiêu Huyễn Chi vội vàng đáp lễ rời đi.


"Thì ra Thập đệ là một tên ngốc." Tiêu Tụng từ phòng trong bước ra, nhìn theo bóng dáng Tiêu Huyễn Chi nói.


Bị dăm ba câu của Tiêu Tụng mê hoặc, cả suy nghĩ kì cục như không muốn cưới vợ cũng nói ra, có thể thấy được bộ dáng cao thâm lạnh nhạt kia đều mặt ngoài, xét đến cùng Tiêu Huyễn Chi là người thành thật.


Nhiễm Nhan ở ngay bên ngoài, khi bọn họ nói chuyện cũng không cố tình hạ giọng, nàng đương nhiên nghe thấy, nghe Tiêu Tụng nói như vậy, liếc hắn một cái nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi."


"Ha." Tiêu Tụng cười một tiếng, nói tiếp: "Nghe nói đại bá của ta cũng là một khiêm khiêm quân tử nhân nghĩa hữu lễ, Thập đệ tuy chưa bao giờ gặp qua ông, nhưng thật ra lại kế thừa tính tình của ông."


Nhiễm Nhan biết, Tiêu Tụng tỏ thiện ý với Tiêu Huyễn Chi, không nhất định là thật sự muốn giúp hắn. Mục đích lớn nhất của Tiêu Tụng vẫn là đẩy Tiêu Huyễn Chi đi, phá hỏng kế hoạch của Đông Dương phu nhân, để khi trả thù thì dễ hạ thủ, không đến mức làm cho huynh đệ phản bội.


"Ai nói đại phu nhân không để bụng nhi tử, tất cả những gì bà ta làm, không phải đều là vì nhi tử sao?" Nhiễm Nhan nhẹ nhàng nói.


Tiêu Tụng chỉ cười không nói, Đông Dương phu nhân là vì nhi tử hay là vì nguyên nhân khác, còn rất khó nói, "Đại phu nhân nhỏ hơn đại bá 20 tuổi, lúc trước đại bá bị nghi ngờ, là Tùy Dương Đế cứng rắn ép ông cưới thê tử, đại phu nhân là tông nữ của Dương thị."


Nhiễm Nhan là lần đầu tiên nghe về thân thế của Đông Dương phu nhân. Tuy không phải công chúa, nhưng lấy một nữ nhi trong hoàng tộc tôn thất, đậu khấu niên hoa, gả cho một nam nhân còn lớn tuổi hơn mình, hơn nữa sau khi thành hôn thì vong phu, còn mất nước, bà thân mang lục giáp, lang bạc kỳ hồ, rồi sau đó lại đem những năm tuổi hoa tốt đẹp nhất chôn vùi trong cô tịch. Thoạt nhìn một nữ nhân đạm bạc như thế, lại làm chuyện mưu cầu quyền lợi, trong lòng bà suy nghĩ cái gì, đích xác không phải để cho người bình thường có thể suy đoán.


Buổi tối, Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan cùng nhau đi từ đường.


Chuyện xử trí Xuân Lai chỉ thông tri cho những người tương đối quan trọng, bởi vậy hôm nay trong từ đường cũng không có bao nhiêu người, lúc Tiêu Tụng đến, Xuân Lai đã bị trói ở giữa sảnh, tịch hai bên có đám người Tống Quốc Công, Độc Cô thị, vẫn chưa đặc biệt xếp chỗ, Tiêu Tụng liền cùng Nhiễm Nhan chọn một vị trí tương đối thích hợp ở phía dưới ngồi xuống.


"Người đều đã tới đủ." Trên chủ tọa, Tiêu Cảnh chậm rãi nói.


Nhiễm Nhan chưa quá để ý động tĩnh khác, ánh mắt nàng dừng trên một nam tử đang quỳ ngồi bên cạnh Xuân Lai, nàng rốt cuộc đã thấy Tiêu Thập Nhất Lang trong truyền thuyết.