Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 32: Đại ca biết được chân tướng án oan nhà họ Xuân



Phong Thiếu An né tránh rồi vội vàng mở cửa chạy sang phòng bên, thấy Nhất Luân Nguyệt vẫn chìm trong giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện hai mẹ con kia đã lén mang đại ca đi như nào mà mình chẳng hề hay biết, chỉ cần đại ca vẫn ổn là tốt rồi.

Không ngờ, người phụ nữ lại xách dao làm bếp lao vào, thiếu nữ cũng sướt mướt bước theo sau, người phụ nữ tức giận nói: "Cậu đã nhìn thấy thân thể con gái ta mà không muốn chịu trách nhiệm?"

"Đâu có." Phong Thiếu An vội vàng giải thích: "Tôi không thấy, cô ta vẫn mặc quần áo..."

Cậu chỉ nhìn thấy mỗi bả vai.

"Ta không quan tâm!" Người phụ nữ đáp: "Cậu ức hiếp con gái ta, cậu phải cưới nó. Nếu cậu không chịu cưới, ta sẽ không nói cho cậu biết đường đến tiên đảo Bồng Lai!"

Phong Thiếu An quay đầu lại nhìn Nhất Luân Nguyệt đang thở thoi thóp, cậu biết rõ mình không thể nào cưới cô gái này được.

"Thím à, ta đã có người trong lòng rồi không thể cưới cô ấy được."

"Vậy thì đã sao, dù cậu đã có vợ thì con gái ta làm vợ lẽ cũng được. Con gái ta xinh đẹp như hoa, nó chịu làm vợ lẽ còn thiệt thòi cho cậu ư?"

"Không thể được." Phong Thiếu An tiếp tục khước từ, "Ta không muốn tam thê tứ thiếp, chỉ trọn đời, trọn kiếp với một người."

Phong Thiếu An ngắm nhìn gương mặt của Nhất Luân Nguyệt rồi không khỏi mỉm cười, sau đó cúi đầu thật sâu trước người phụ nữ, "Thứ cho ta đã phụ lòng của thím."

Sau đó, người phụ nữ quay đầu mỉm cười với con gái và tung một nắm bột thuốc, Phong Thiếu An chưa kịp phản ứng đã ngất lịm đi.

Lúc cậu mở mắt thì phát hiện mình bị cuốn trong màn sương mù trắng xóa, trên lưng còn cõng Nhất Luân Nguyệt nhưng chẳng thể xác định được phương hướng, đột nhiên có vô số oán linh vây quanh, lao tới tấn công cậu.

Oán linh túm chặt hai chân cậu, trong nháy mắt, Nhất Luân Nguyệt bị oán linh kéo xuống, oán khí kéo theo Nhất Luân Nguyệt đã lặn dần xuống vòng xoáy của vực sâu không đáy.

Phong Thiếu An thấy cảnh này thì cố gắng thoát khỏi oán linh rồi chạy như điên về phía vòng xoáy, lúc này Nhất Luân Nguyệt đã biến mất trong vòng xoáy nên cậu chẳng hề do dự mà nhảy theo.

Cậu nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh, trước mắt bừng sáng, Phong Thiếu An vừa mở mắt đã thấy mình ở bến đò phủ đầy sương trắng còn Nhất Luân Nguyệt đang nằm trong lòng cậu.

Phía trước có chiếc thuyền nhỏ neo đậu trong đầm lau sậy, trên mũi thuyền có một ông lão cười hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tính đi đâu vậy?"



Phong Thiếu An vội vàng đáp: "Ta muốn đến tiên đảo Bồng Lai. Lão bá có biết đường đến đó không ạ?"

Ông lão đáp: "Ta quen thuộc với nơi đó, ngươi còn chờ gì nữa? Mau lên thuyền đi, ta sợ bạn ngươi sắp không đợi được nữa rồi."

Phong Thiếu An vui mừng khôn xiết, vội vàng bế Nhất Luân Nguyệt nhảy lên thuyền.

Ông lão chèo thuyền bình yên vượt qua làn sương trắng, trong khi Phong Thiếu An cẩn thận ôm lấy Nhất Luân Nguyệt rồi trấn an.

"Đại ca, Phái Nhi tìm được tiên đảo Bồng Lai rồi, chỗ này có một lão bá sẽ dẫn chúng ta đi, chẳng mấy sẽ được nhìn thấy Tiên Y tiền bối rồi, huynh sẽ sớm tốt lên thôi."

Chiếc thuyền đi chừng nửa giờ thì cuối cùng sương trắng cũng tan đi, trong tầm mắt hiện ra một hòn đảo nhỏ bị mây mù giăng kín, nơi đó điểm xuyết rất nhiều loại hoa cỏ.

"Hòn đảo này đẹp quá ông ơi, đây là Bồng Lai ạ?"

Ông lão mỉm cười đáp: "Đúng thế, tiểu huynh đệ, hoan nghênh ngươi tới đây."

Khi thuyền cập bến, Phong Thiếu An rất ngạc nhiên, người tới đón họ lại chính hai mẹ con nhà kia!

"Sao lại là các người..."

Người phụ nữ nói: "Con gái ta và ta là cung nữ của Bồng Lai. Công tử, xin hãy theo ta đến gặp Tiên Y."

Khi nhìn thấy Tiên Y, Phong Thiếu An lại càng kinh ngạc hơn. Người ngồi trên bảo tọa nơi chính điện đó rõ ràng là cô bé hôm qua đi lạc!

"Ngươi... ngươi..."

Phong Thiếu An sửng sốt đến nỗi không nói nên lời.

Tiên Y bước từ trên ngai xuống rồi cười đáp: "Ta biết ngươi sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, ai cũng ngạc nhiên cả, ngươi cũng chẳng phải người đầu tiên."

Phong Thiếu An gãi đầu, "Ngươi còn trẻ như vậy, sao có thể là Tiên Y tiền bối?"

Tiên Y đáp: "Sinh ra như vậy, chẳng bao giờ lớn lên hay già đi. Như thế chẳng tốt ư?"

Phong Thiếu An chỉ gật đầu, "Liệu Tiên Y tiền bối có thể cứu được đại ta được không? Huynh ấy bị trúng độc rất nặng."

Tiên Y đáp: "Ta đã nhìn thấy tình trạng của hắn. Sao ngươi có thể trì hoãn độc tố của Lưỡi hái sinh tử? Đáng lẽ hắn phải chết từ mấy ngày trước mới phải."

Phong Thiếu An thành thật nói: "Là ma ma đã châm cứu để kiềm chế độc tính cho đại ta. Trên đường đi, ta cũng dùng máu để khống chế chất độc cho đại ta."

"Máu của ngươi?"

"Vãn bối từng ăn nhầm ếch tuyết vạn năm, nghe nói có công hiệu trì hoãn độc tính."

"Điểm này là thật, quả không sai, có thể dùng châm cứu để kiềm chế chất độc của Lưỡi hái sinh tử thì ma ma của ngươi cũng là hàng cao nhân."

Tiên Y cẩn thận kiểm tra mạch của Nhất Luân Nguyệt thêm lần nữa rồi nói: "Ngươi xuống dưới ăn gì trước đi, để hắn lại cho ta. Sau bảy ngày, ta hứa sẽ trả lại cho ngươi một đại ca tung tăng nhảy nhót."

Đợt trị liệu này kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm ở trong phòng Tiên Y. Tại đây, cậu không chỉ thấy hai mẹ con kia mà còn gặp cả ông lão ăn mày đòi lấy quần áo của cậu với bà lão bị trẹo chân.

Theo như họ nói, đó đều là thử thách dành cho Phong Thiếu An, nếu thất bại trong thử thách ấy thì cậu không thể nào tìm được đảo Bồng Lai, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca của mình chết đi.

Lúc Tiên Y bước ra, Phong Thiếu An đã lao tới.

"Tiên Y tiền bối, đại ca của ta thế nào rồi?"



"Độc tố đã giải trừ, ngươi yên tâm, trong chốc lát sẽ khôi phục, ngươi có thể đi gặp hắn, ta phải bế quan một thời gian."

"Đa tạ Tiên Y tiền bối!" Thiếu An cám ơn xong thì chạy vội vào phòng, sắc mặt của Nhất Luân Nguyệt đã khá hơn rất nhiều nhưng vẫn còn hôn mê.

Đêm đó, Nhất Luân Nguyệt đã tỉnh, thấy y mở mắt, Phong Thiếu An không thể kìm nổi tiếng khóc.

Nhất Luân Nguyệt thấy cậu mừng phát khóc thì nói: "Ta còn chưa chết, ngươi khóc to như vậy làm gì?"

Phong Thiếu An ôm y rồi khóc to hơn: "Đại ca hư nhất, đáng ghét nhất, cứ dọa Phái Nhi sợ. Phái Nhi sắp bị đại ca dọa chết rồi huhuhu."

Nhất Luân Nguyệt vỗ lưng an ủi cậu: "Chẳng phải có ngươi ở đây hay sao, ta có thể nhều lần thoát khỏi nguy hiểm. Ngươi là ngôi sao may mắn của ta."

"Huhu, trước kia rõ ràng đại ca còn nói chán ghét đệ."

"Ta sai rồi, không có phát hiện đệ đệ ngốc nhà ta lại đáng yêu như vậy."

Cuối cùng, Phong Thiếu An khóc thỏa thuê mới chịu buông y ra, Nhất Luân Nguyệt thấy hai mắt của thằng nhóc này đã đỏ hoe vì khóc.

"Đã là thanh niên trai tráng rồi mà còn khóc nhiều như vậy chứ? Ngươi được làm từ nước à?"

Phong Thiếu An lau nước mắt, sau đó có người gõ cửa, ông lão ăn mày bưng cơm nước vào: "Hai vị thiếu hiệp, mau ăn chút gì đi. Từ nay về sau, ta sẽ lo cơm nước, sinh hoạt cho các vị."

"Đa tạ lão bá."

Phong Thiếu An bưng bát cháo nhỏ đút cho Nhất Luân Nguyệt, y gầy đi rất nhiều khiến Phong Thiếu An vô cùng đau lòng.

"Đại ca phải ăn nhiều một chút, huynh gầy đi nhiều quá, Phái Nhi thấy đau lòng lắm."

Thực sự, Nhất Luân Nguyệt rất đói, thấy cháo dược liệu cũng thơm đến khó hiểu, tiếc là dạ dày nhỏ nên mới ăn được nửa bát đã no.

"Không ăn nữa."

Phong Thiếu An kiên trì đút cho y: "Không được, đại ca phải ăn nhiều mới mau hồi phục. Bây giờ, đại ca chỉ uống được cháo thôi, đợi đại ca khỏi bệnh, Phái Nhi sẽ bắt thỏ cho ăn nhớ."

Suốt thời gian sống trong thung lũng sâu, Nhất Luân Nguyệt đã phát ngán vì ăn thịt thỏ, giờ nhắc đến là thấy buồn nôn.

"Đừng, giờ ta chỉ muốn ăn gà nướng với rượu ngon."

Cuối cùng, Phong Thiếu An cũng cho xong cho y miếng cháo cuối cùng rồi lau miệng cho y.

"Đại ca có thể nói cho Phái Nhi biết tại sao lại phải giết hoàng đế không?"

Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý trước sự im lặng của đại ca nhưng không ngờ, sau một hồi thinh lặng, Nhất Luân Nguyệt lại lên tiếng: "Năm đó Binh Bộ thị lang Xuân đại nhân bị vu cáo mưu phản, Hoàng đế ra lệnh xử tử cả nhà ông ấy. Hơn tám mươi người trong phủ thị lang đều chết thảm, duy chỉ có đứa con trai nhỏ được lão quản gia giấu vào căn phòng bí mật mới thoát khỏi đại họa, đứa trẻ này chính là ta."

"..." Phong Thiếu An nghe xong thì sửng sốt một lúc, sau đó, cậu hưng phấn nắm lấy bả vai y rồi hỏi: "Huynh! Huynh là Như Nguyệt ca ca ư?!"

Nhất Luân Nguyệt mỉm cười yếu ớt.

Tim Phong Thiếu An đập thình thịch, phụ thân của cậu rất thân với Xuân đại nhân, vì quan hệ của hai vị phụ thân nên con trai của Xuân đại nhân là Xuân Như Nguyệt thường xuyên tới Phủ tướng quân chơi. Nhưng chẳng được bao lâu thì đã Xuân đại nhân đã xảy ra chuyện khiến Phong Thiếu An chẳng bao giờ gặp lại vị ca ca xinh đẹp Như Nguyệt nữa.

Không nghĩ tới, Như Nguyệt ca ca khiến cậu thương nhớ suốt bao năm nay lại ở trước mắt, chính là người mà cậu đã trơ mặt đòi kết nghĩa - đại hiệp Nhất Luân Nguyệt!

"Như Nguyệt ca ca, có phải huynh đã sớm nhận ra đệ rồi đúng không?"



Xuân Như Nguyệt đáp: "Trên đời này, làm sao tìm được cái tên ngốc nào khác ở Phong gia như ngươi cơ chứ."

Hốc mắt Phong Thiếu An nóng bừng như muốn khóc nhưng lại cố nuốt vào trong, cậu xoa xoa hốc mắt rồi lôi kéo Xuân Như Nguyệt tay và nói: "Như Nguyệt ca ca, huynh có biết không, sau khi Xuân bá bá xảy ra chuyện thì mọi người vẫn luôn tìm huynh, tìm suốt bao nhiêu năm rồi. Sau này, bà nội nói huynh chết rồi, Phái Nhi rất đau, rất đau lòng nên khóc mãi. Tới khi Phái Nhi lớn mới vô tình nghe được bà nội nói chuyện cùng ma ma, bảo là lừa đệ chuyện huynh đã chết."

Giờ cậu chẳng thể nào kìm thêm nữa, lại bắt đầu nức nở: "Phái Nhi đã tìm huynh rất nhiều năm, nhưng huynh, huynh chưa bao giờ quay lại tìm Phái Nhi. Phái Nhi rất nhớ huynh huhu..."

Xuân Như Nguyệt lẳng lặng lắng nghe, y nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, lúc y một mình trốn ra cũng từng nghĩ tới Phong gia cầu cứu nhưng y sợ, Phong tướng quân là người công chính nghiêm minh, lại một lòng trung thành với Hoàng đế nên y rất sợ.

"Huynh biết không, Như Nguyệt ca ca, đệ và Hoàng đế thường nhắc về huynh. Hồi nhỏ, ba đứa mình chơi với nhau. Lúc Hoàng đế hay tin nhà huynh xảy ra chuyện cũng đau lòng lắm. Bọn đệ đều tin Xuân bá bá sẽ không mưu phản, còn nói sau này hắn lên ngôi nhất định sẽ minh oan cho Xuân bá bá. "

"Sao cơ?" Nhất Luân Nguyệt vô cùng kinh ngạc, vị Hoàng đế mà y dốc lòng muốn giết lại từng nói những lời như vậy.

"Thật mà, phải rồi, Như Nguyệt ca ca, Hoàng đế điều tra suốt bao năm rốt cuộc cũng tìm ra kẻ đã hãm hại Xuân bá bá nhưng giờ hắn quyền cao chức trọng, Hoàng đế vẫn nghĩ cách đạp đổ hắn, đáng tiếc Hoàng đế còn quá trẻ, chưa đấu lại lão già xấu xa đó được."

Xuân Như Nguyệt kích động, y nắm chặt tay Phong Thiếu An rồi chất vấn: "Là kẻ nào? Kẻ nào đã hại cha ta?"

"Chính là thừa tướng đương triều: Dương Sính."

"Là hắn!" Xuân Như Nguyệt chết sững tại chỗ.

"Đúng vậy, năm đó Xuân bá bá biết được Dương lão tặc cùng một đám giang hồ bại hoại tụ lại với nhau, tu luyện mấy thứ công pháp rất tà ác, giết hại biết bao nhiêu đồng nam đồng nữ nên Xuân bá bá âm thầm thu thập chứng cứ chuẩn bị dâng lên tiên hoàng, đáng tiếc lại bị Dương lão tặc phát giác nên gia tay trước, hắn ngụy tạo bằng chứng tố Xuân bá bá câu kết với địch, hãm hại trung thần. Lúc đó, tiên hoàng đang lâm bệnh nặng nên tin lầm lời gièm pha của Dương lão tặc, đứng trước vây cánh của Dương lão tặc, Xuân bá bá có trăm cái miệng cũng không biện giải được cho mình chưa kể Dương lão tặc thổi gió bên tai, châm ngòi ly gián nên tiên đế nhất thời..."

"Đủ rồi!" Cuối cùng, Xuân Như Nguyệt không nghe nổi nữa, nước mắt đã rơi đầy mặt, "Đủ rồi!"

Lúc đầu, y cười như điên, sau đó lại ôm ngực khóc thảm thiết, tiếng khóc vô cùng thê lương, Phong Thiếu An cố gắng an ủi nhưng y lại tự tát mình mấy cái.

"Đại ca!" Phong Thiếu An vội vàng ngăn lại, "Sao vậy, sao tự nhiên đánh mình, đừng đánh..."

Xuân Như Nguyệt nghẹn ngào đáp: "Nên đánh, ta đáng chết!"