Đa Thiên Địa

Chương 47: Tiên Dực Thánh Phong



Trong phòng hiệu trưởng.

Hiện tại trong phòng trừ Vương Đông Thu ra đầy đủ 5 người, gồm 3 nam 3 nữ...

"Thật hết nói nổi, mới sáng ra đã làm ầm lên!" Vương Đông Thu sờ sờ trán lắc đầu nói.

"Là do tên này đánh bất tỉnh muội muội của ta!" Nữ nhân thành thục chỉ vào Lam Bảo méc.

"Hừ, cô biết chân tướng vụ việc chưa mà nói?" Lam Bảo hừ một tiếng.

"Ngươi... Nhưng ta thấy ngươi đánh bất tỉnh muội muội của ta!"

"Đã nói rồi, muội muội của cô chọc ta trước, cô phải có trách nhiệm quản muội muội mà đúng không?" Lam Bảo phản bác.

"Ta... Hừ!" Nữ nhân thành thục cứng họng, lời của Lam Bảo đúng a!

"Thôi, cứ như này thì làm gì mà đoàn kết được nữa!" Một thanh niên anh tuấn lãng tử lên tiếng giảng hoà.

"Được rồi, 2 tháng nữa là Liên Học Phủ Đấu diễn ra rồi, học phủ ta đứng bét 5 lần rồi, muốn đứng bét nữa sao?" Một thanh niên lực lưỡng khác lên tiếng.

"Haizz, do cái tên này đập Phong Chấn liệt giường rồi, nên đội hình có sự thay đổi!" Vương Đông Thu thở dài lên tiếng.

Nghe vậy cả đám vểnh tai lên...

"Mỗi người một lợi thế, Lan Yên thiên về thống ngự linh lực, Quỳnh Tiên thiên về tốc độ, Đô Hải thiên về phòng ngự, Kim Phong thiên về sức mạnh, còn Lam Bảo thiên về tất cả!" Vương Đông Thu chỉ ra đội hình.

"Hiệu trưởng, ai sẽ làm đội trưởng đây?" Nữ nhân thành thục tên Lan Yên lên tiếng.

"Các ngươi tự bầu đi!" Vương Đông Thu đáp nhẹ một câu.

Cả đám bắt đầu xúm lại bàn bạc, ngay cả Lam Bảo cũng bị Quỳnh Tiên bạo lực kéo vào.

"Bây giờ như nào?" Liễu Quỳnh Tiên mở đầu.

Thanh niên lực lưỡng tên Đô Hải suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta cảm thấy tiểu tử đeo mặt nạ tên Lam Bảo này và Lan Yên hợp với chức đội trưởng nhất!"

"Ta cũng cảm thấy vậy!" Liễu Quỳnh Tiên gật đầu nói.

"Ta..." Lan Yên suy nghĩ.

"Thôi, đệ làm dở lắm, cứ để Yên tỷ làm đội trưởng đi!" Lam Bảo lười biếng nói.

"Lam Bảo đã nói vậy thì ta tán thành!" Liễu Quỳnh Tiên gật đầu, Đô Hải cũng gật đầu, Kim Phong cũng gật đầu, còn Lan Yên thì vui vẻ gật đầu theo.

"Vậy Lan Yên sẽ làm đội trưởng!" Vương Đông Thu nghe lỏm lên tiếng.

...

Vài tiếng sau.

Lam Bảo đi về phòng, cả người hắn chật vật te tua đến cực điểm...

Hắn ngồi trên giường, bỏ mặt nạ ra xoa xoa một bên má sưng phù, hiển nhiên buổi đầu đi huấn luyện.

"Mặt ngươi bị sao vậy?" Thiên Phương Ảnh đang tu luyện nhìn thấy mặt Lam Bảo sưng phù thì phì cười nói.

"Bị đánh!"

"Ai đánh?" Thiên Phương Ảnh thắc mắc.

"Sư phụ!"

"Sư phụ nào?"

"Hiệu trưởng!"

"Hả!!!" Thiên Phương Ảnh cực kỳ bất ngờ trước lời đáp của Lam Bảo.

Cơ Hùng và Lam Vĩnh bỗng nhiên chạy vào nói:

"Đi chơi tý không?"

"Thôi!" Lam Bảo đáng thương đáp.

Lam Vĩnh sau khi thấy Lam Bảo sưng một bên mặt thì chạy đến nói:

"Ai đánh ngươi, nói cho ta!"

"Không nói được a!" Lam Bảo lắc đầu.

"Ngươi cứ nói, là bằng hữu với nhau không giấu chuyện gì!" Cơ Hùng lên tiếng.

"Là hiệu trưởng đó!" Lam Bảo thở dài rồi xoa xoa bên mặt sưng phù.

"Tại sao?" Cả ba người đều thắc mắc.

"Vì ta bị bắt đi Liên Học Phủ Đấu a..." Lam Bảo cười khổ.

"Cũng được ấy chứ, ngươi dưỡng thương đi, ta cùng Cơ Hùng đi chơi!" Lam Vĩnh có hơi tiếc nói.

"Hai tên này sao thân nhau quá vậy?" Lam Bảo cười khổ nghĩ, rồi nói:

"Khi nào rảnh ta đi cùng các ngươi!"

"Cứ thế nhé."

...

Đêm...

"Này!" Thiên Phương Ảnh tiến đến khều Lam Bảo khi hắn đang trùm chăn trên giường.

"Gì vậy?" Lam Bảo quay mặt lại đáp.

"Quay lưng lại, ta bôi thuốc cho!" Thiên Phương Ảnh hơi đỏ mặt nói.

Lam Bảo có lấy đan dược loại trị thương ra uống, nhưng được người đẹp xoa thuốc cho thì hắn không thể từ chối.

Hắn cởi y phục ra, nằm sấp lại.

Thiên Phương Ảnh nhìn thấy từng múi cơ của Lam Bảo thì đỏ mặt như đào chín, bất quá nàng đã phóng lao thì phải theo lao.

Bàn tay trắng nõn nà đặt nhẹ lên lưng của Lam Bảo, cho thuốc vào tay rồi xoa xoa vài lần.

"Ừ... Dễ chịu quá...!" Lam Bảo rên rỉ nói khiến Thiên Phương Ảnh càng thêm đỏ mặt.

Nàng vẫn tiếp tục bôi thuốc...

"Ưm... Sướng quá Phương Ảnh ơi!" Lam Bảo vô sỉ rên rỉ.

"Ngươi im đi!" Thiên Phương Ảnh cực kỳ đỏ mặt quát khẽ, nếu có ai mà ở ngoài nghe được thì tưởng còn làm chuyện mờ ám.

Sau khi bôi thuốc xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, tên này rên rỉ liên tục làm nàng ngại muốn chết...

Nàng đứng dậy, chuẩn bị về giường...

"Á."

Thiên Phương Ảnh bị Lam Bảo kéo tay lại, người nàng đang đè lên cơ thể hắn, ngực nàng nằm trên ngực hắn, môi nàng gần đến môi hắn...

Lam Bảo không chút do dự kéo nàng xuống hôn môi...

Chùn chụt...

"Ưm."

Lưỡi của Lam Bảo tiến sâu vào, miệng nàng rất ẩm ướt, ấm áp và ngọt ngào. Lưỡi hắn quét khắp các ngõ ngách, bắt lấy cái lưỡi đang rụt rè kia mà cuốn thật chặt.

Thiên Phương Ảnh thì ánh mắt thất thần nhìn Lam Bảo đang chiếm đi nụ hôn đầu của nàng...

Chẳng biết qua bao lâu, khi nàng bị hút sạch chất mật, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại, đẩy hắn ra thẹn thùng lí nhí:

"Đủ rồi, không làm thế nữa!"

Lam Bảo chỉ cười hề hề rồi đi ngủ nhưng thực chất hắn đang mua đồ trên Shop Như Ys thì bất ngờ:

6.Dị thuộc tính - Tiên Dực Thánh Phong, giá quy đổi là 10 vạn xu.

"Đổi luôn!" Lam Bảo gật đầu cái rụp, gì chứ dị thuộc tính không thể bỏ qua.

"Ngươi hôm nay may mắn đó, Tiên Dực Thánh Phong là loại dị phong có khả năng hoá thành một đôi cánh sau lưng người sở hữu nhằm gia tăng tốc độ đến mức tối đa. Đôi cánh này giống với đôi cánh của Tiên Tộc nha!" Vy Phương Nhi bất ngờ hiện lên giải thích công dụng của Tiên Dực Thánh Phong.

"Tiên Tộc?" Lam Bảo nói lại.

"Khi nào lên Tiên Giới ta sẽ cho ngươi biết, lo thu phục Tiên Dực Thánh Phong đi!"

Lam Bảo gật đầu, lấy ra Tiên Dực Thánh Phong rồi luyện hoá...

...

"Sảng khoái!" Lam Bảo vui vẻ kêu 1 tiếng, tu vi của hắn sau khi thu phục Tiên Dực Thánh Phong thì đạt Nguyên Anh Hậu Kỳ gần Nguyên Anh Viên Mãn.

Hắn đứng dậy đi đến trong một góc rộng rãi trong phòng, phóng ra Tiên Dực Thánh Phong...

Phần phật...

Tiên Dực Thánh Phong hóa thành một đôi cánh màu trắng sau lưng Lam Bảo, mỗi cánh dài 2 mét...

"Oa, ngươi có cánh... À không, là dị phong!" Thiên Phương Ảnh sau khi dụi mắt liền kinh ngạc nói.

"Ừm!" Lam Bảo gật đầu, liền lao đi luyện tập cùng các học tỷ, học huynh đứng đầu.