Cửu Đỉnh Ký

Chương 452: Thẳng Thắn Thành Khẩn



"Làm cho ta trong vòng một năm có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên sao?" Tiết Tân nhìn nhìn người thần bí áo bào trắng trước mắt hắn, trong lòng đại chấn "Tiên thiên cường giả rất rất hiếm, cho dù bây giờ là đệ nhị tông phái ở Dương Châu là Quy Nguyên Tông, nghe nói cũng chỉ có ba bốn tiên thiên cường giả thôi. Vạn người trong đám vũ giả không tới một người đạt tới tiên thiên. Người này nói, có thể trong một năm làm ta đạt tới tiên thiên à?" Tiết Tân nuốt nước bọt khan, nhìn chằm chằm vào người trước mắt.

Theo hắn người áo bào trắng trước mắt có thực lực rất đáng sợ.

- "Trước hết đừng có nằm mơ, muốn đi đường tắt để ta giúp ngươi đạt tới tiên thiên thì điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đả thương ta."

Đằng Thanh Sơn cười nhạt:

- "Ta đứng ở nguyên trong cái vòng ba thước này."

Nói rồi, Đằng Thanh Sơn chĩa chân phải ra, mũi chân xuất hiện một cái kim lửa. Mũi chân Đằng Thanh Sơn quay một vòng tròn chung quanh.

- "Tiên thiên chân nguyên?" - Trái tim Tiết Tân đập thình thịch.

- "Ngươi cứ việc xuất kiếm, nếu ra khỏi vòng tròn thì coi như ta thua." - Đằng Thanh Sơn cười nhìn Tiết Tân.

- "Tiền bối chính là tiên thiên cường giả, có tiên thiên chân nguyên hộ thể thì ta không thể làm tiền bối bị thương được." - Tiết Tân nói.

- "Ta không cần tiên thiên chân nguyên hộ thể."

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nói:

- "Ra tay đi!"

Tiết Tân nghe xong không khỏi thầm bất bình:

"Chỉ trong một cái vòng nhỏ hẹp như vậy mà không cần chân nguyên hộ thể sao? Còn bảo không đi khỏi vòng tròn nữa? Trong vòng tròn căn bản không thể né tránh. Nếu hắn làm như vậy, đao của ta mà không gây thương tổn được hắn thì đao pháp ba năm qua ta đã luyện đến quả cho chó ăn rồi."

Tiết Tân lúc này cung kính thưa:

- "Tiền bối cẩn thận nhé!"

Nói xong, cầm trảm mã đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Trong lúc nhất thời trong thiên địa như chỉ có hắn và đối thủ, Đằng Thanh Sơn.

- "Hơi có ý."

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát Tiết Tân.

- Veo!

Trảm mã đao trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng lạnh, giống như một làn sóng thần ập vào người Đằng Thanh Sơn, nhưng thân ảnh mơ hồ của Đằng Thanh Sơn chợt tiêu tán một cách quỷ dị. Trong vòng tròn bán kính ba thước thoáng cái xuất hiện bốn năm cái bóng Đằng Thanh Sơn mơ hồ, rồi sau đó những cái bóng này lại ngưng tụ hợp nhất, hóa thành Đằng Thanh Sơn.

- "Việc này..."

Tiết Tân chớp mắt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh dị.

- "Dùng tuyệt chiêu của ngươi đi."

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

- "Tiền bối, đây là đao pháp do ta ngộ xuất ra - Cuồng Phong Đao."

Tiết Tân hít sâu một hơi, vọt mạnh tới trước, khi vọt tới phía trước cách một trượng Đằng Thanh Sơn, cả người Tiết Tân như hóa thành một vòng tròn ảo ảnh, cả người đều bắt đầu xoay tròn, đồng thời trảm mã đao ở eo lưng hắn cũng hóa thành một ánh sáng hình cung!

Vù! Vù! Vù!

Mười tám đao sắc bén vờn quanh vòng tròn nơi Đằng Thanh Sơn đứng, điên cuồng chém xuống.

- Phù... phù...

Tiết Tân đứng lại, không khỏi thở hào hển, trán đẫm mồ hôi.

- "Đao pháp không tệ."

Đằng Thanh Sơn vẫn đứng trong vòng tròn, áo bào trắng vẫn rất sạch sẽ, chẳng ảnh hưởng gì.

- "Điều này, điều này sao..."

Tiết Tân cúi đầu nhìn trảm mã đao trong tay. Ba năm qua, dựa vào thanh trảm mã đao này hắn tránh được bao nhiêu kiếp nạn, giết chết bao nhiêu địch nhân. Hắn tin tưởng nhất chính là thanh trảm mã đao này của hắn.

Theo Tiết Tân, mười tám đao của hắn đã chém tất cả phạm vi vòng tròn nơi Đằng Thanh Sơn đứng, tuyệt đối có thể đả thương được đối phương.

Nhưng khi hắn thi triển đao pháp, hắn cũng cảm giác được tất cả đao đều thất bại, không chém trúng thật thể nào.

- "Tiền bối."

Tiết Tân cung kính chắp tay

- "Là vãn bối quá tự đại, tiền bối ở trong vòng ba thước mà vãn bối lại không thể đánh trúng được tiền bối. Những gì vãn bối vừa rồi, xin tiền bối thứ lỗi cho."

Đằng Thanh Sơn cười.

Một cường giả hư cảnh khảo nghiệm một vũ giả hậu thiên! Nếu cảnh này bị cường giả hư cảnh khác, ví dụ như bị tông chủ kiếm tông thấy, e rằng sẽ cười Đằng Thanh Sơn quá khinh người.

Đao pháp của vũ giả hậu thiên, trong mắt cường giả hư cảnh thì rất chậm. Một đao vũ giả hậu thiên bổ ra, cường giả hư cảnh hoàn toàn có thể ra ngoài mấy trượng, giết một người xong, rồi phản hồi chỗ cũ ngăn trở đao này! Bởi vậy, có thể thấy tốc độ chênh lệch giữa vũ giả hậu thiên và cường giả hư cảnh như thế nào.

Biết làm sao được, cường giả hư cảnh lắc mình một cái đã ra ngoài một hai dặm.

- "Đao pháp của ngươi tạm được. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói."

Tiết Tân thầm run lên.

Cường giả thần bí sẽ thu hắn làm đệ tử chứ? Ba năm qua, hắn đã chịu bao nhiêu khổ sở, rất muốn có một sư phụ lợi hại dạy bảo.

- "Nói xem, sức mạnh của ngươi luyện như thế nào?"

Đằng Thanh Sơn xem ra rất có hứng thú.

- "Theo ta quan sát, ngươi cũng không có nội kình, ngươi dùng sức mạnh thân thể."

Đã một cường giả đỉnh cao của nội gia quyền nhất mạch, Đằng Thanh Sơn rất thích vũ giả sử dụng sức mạnh.

- "Tiền bối."

Tiết Tân cười khổ nói:

- "Vãn bối không có sư phụ, năm đó lúc lưu lạc bên ngoài, tự mình luyện ra sức mạnh."

- "Luyện ra sao?"

Đằng Thanh Sơn tò mò hỏi.

Mấy ngàn cân khí lực không phải dễ luyện.

Như Đằng gia trang có biết bao nhiêu hảo hán, nhưng chỉ dựa vào chính mình khổ luyện thì rất ít ai có thể khổ luyện tới mấy ngàn cân khí lực.

- "Vãn bối ngay từ đầu chỉ luyện chơi, nhưng tác dụng không lớn, thân thể còn vì luyện tập mà bị thương."

Tiết Tân lắc đầu bất lực nói:

- "Sau này, vãn bối bắt đầu động não. Ta nghĩ là ta dụng binh khí dựa vào sức mạnh cánh tay. Làm sao để sức mạnh cánh tay mạnh hơn? Ta quan sát đám dã thú như ngựa và dã lang, ta phát hiện ra, trong bốn chân dã thú, thậm chí chân trước còn mạnh hơn."

Trong mắt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ vui mừng.

- "Ta suy nghĩ, nếu người cũng đi hai tay hai chân, đi lại trên mặt đất, biết đâu có thể tăng cường khí lực cánh tay?"

Tiết Tân kinh hỉ nói.

- "Không ngờ hiệu quả thật sự rất tốt, mỗi ngày tối thiểu ta bò trên đất bảy tám canh giờ, sức mạnh song chưởng ta không ngừng gia tăng!"

- "Ta ở một vùng sơn mạch, ăn quả dại cây dại, mỗi ngày đều bò. Có một ngày, ta ăn được một quả trám. Sau đó rất đau bụng, nhưng sau khi hết đau, ta phát hiện ra sức mạnh của ta đã kịch tăng."

Tiết Tân nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nghe thế khẽ mỉm cười.

Bò trên mặt đất, thật ra là phương pháp rất đơn giản nhưng hữu hiệu. Nếu nhân loại từ khi sinh ra bắt đầu bò trên đất như động vật, thì mười hai mươi năm sau, sức mạnh hai tay cũng không thua nhiều hai chân. Nhưng loại "phương pháp" luyện này cũng không thể gia tăng mấy ngàn cân khí lực được. Tiết Tân đích xác có gặp được kỳ ngộ.

- "Ta luyện một bộ quyền pháp, ngươi nhìn kỹ nhé."

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.

- "Dạ."

Tiết Tân lập tức mở to mắt, sợ bỏ qua một chiêu một thức của Đằng Thanh Sơn.

Hai tay Đằng Thanh Sơn đột nhiên biến thành một thức hổ trảo, hai mắt trợn lên, nhất thời tựa như một con cọp trừng mắt, chỉ thấy Hổ Quyền trong Hình Ý Thập Nhị hình đã được Đằng Thanh Sơn hoàn toàn thi triển. Tới cảnh giới của Đằng Thanh Sơn mỗi một quyền đều tựa như một con cọp chính thức, thậm chí chỉ một ánh mắt của Đằng Thanh Sơn cũng đã làm cho người ta hoảng sợ.

Bùng!

Hai tay hai chân Đằng Thanh Sơn đẩy mạnh, nhảy ra xa hơn mười trượng, nhanh như chớp mãnh liệt như mãnh hổ xuống núi!

- Xoẹt...

Kình khí như vuốt sắc xé toang không, làm cho không khí chung quanh rung lên.

- Hống...

Mờ ảo có thể nghe một tiếng cọp gầm.

Một con cọp quật đuôi, cùng làm không khí như bị cắt ra thành hai nửa.

Tiết Tân đứng bên cạnh nhìn không dám nháy mắt chút nào.

- "Thấy rõ rồi chứ?" - Đằng Thanh Sơn thu dừng lại.

- "Dạ."

Tiết Tân gật đầu lia lịa.

- "Đem những gì ngươi thấy diễn lại cho ta xem."

Đằng Thanh Sơn nhìn hắn chăm chú. Tiết Tân từ bé đã rất giỏi thi từ, đầu óc rất tốt, Hổ Hình quyền vốn không phức tạp. Tiết Tân nhớ lại rất dễ dàng... Nhưng chỉ nhớ không cũng vô dụng. Nội gia quyền tuyệt không phải đơn giản như Tiết Tân tưởng tượng.

Tiết Tân đứng trên bãi đất trống, cũng một chiêu một thức diễn luyện lại Hổ Hình quyền.

Trong lúc luyện, Tiết Tân thỉnh thoảng dừng lại ngẫm nghĩ, sau đó lại tiếp tục luyện, không ngừng sửa lại chiêu thức của mình. Lần lượt sửa lại, Hổ Hình quyền của Tiết Tân cũng dần dần có nét. Chỉ nửa canh giờ, Tiết Tân chỉ dựa vào quan khán một lần mà đã đánh ra Hổ Hình quyền rất có nét.

"Hả?" Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. "Không ngờ vận khí ta tốt như vậy, ha ha... một niềm vui bất ngờ, thật bất ngờ."

Vốn chỉ muốn đi đối phó với Thanh Hồ Đảo, tùy tiện chọn một người, không ngờ lại tìm được một thiên tài nội gia quyền.

Kỳ thật cũng không lạ. Tiết Tân từng ở trong núi leo trèo, tìm hiểu dã thú động vật leo trèo bay lượn, nên đã có chút lĩnh ngộ về 'Ý' trong 'Hình Ý rồi, do đó bây giờ học Hổ Hình quyền lại là làm ít hưởng nhiều.

- "Tiền bối."

Tiết Tân xấu hổ chắp tay:

- "Vãn bối chỉ có thể diễn quyền pháp của tiền bối như thế thôi, còn thua xa so với tiền bối thi triển vừa rồi."

Đằng Thanh Sơn cười ha ha.

"Thua quá xa?"

Mình là cường giả hư cảnh, đã nhập Đạo rồi. Còn mạnh hơn tông sư nội gia quyền rất nhiều. Nếu quyền pháp của Tiết Tân có thể vượt qua một phần mười của Đằng Thanh Sơn, cũng đã đủ để so được với "Đằng Thú" vốn tương đương với tiên thiên rồi

- "Ngươi rất khá."

Đằng Thanh Sơn cười nhìn Tiết Tân.

- "Vũ Nghị, từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử thứ ba của ta, được không?"

Tiết Tân mừng rỡ.

Quỳ xuống "phịch" một tiếng. Khi chuẩn bị dập đầu, hắn đột nhiên giật mình.

Vẻ mặt Tiết Tân rất phức tạp.

Trên Cửu Châu Đại địa, địa vị của sư phụ có thể nói cũng tương đương với cha! Một ngày làm sư cả đời làm cha! Việc này cũng không phải hư ngôn. Dù sao lang bạt trong thiên hạ phải dựa vào thực lực, còn sư phụ chính là truyền thụ thực lực cho mình.

- "Tiền bối."

Trong lòng Tiết Tân mâu thuẫn hồi lâu, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, rồi nghiến răng nói

- "Tên vãn bối vốn tuyệt không phải là Vũ Nghị, mà là Tiết Tân!"

- "Tiết Tân?"

Đằng Thanh Sơn làm ra vẻ kinh ngạc, giật mình nói.

- "Tiết Tân mà Thanh Hồ Đảo truy nã à?"

Tiết Tân bị cả Thanh Hồ Đảo truy nã, sớm đã là một đại sự ở Cửu Châu, phàm là người có tin tức linh thông đều biết cả.

- "Dạ."

Tiết Tân cúi đầu, thầm than.

Có lẽ...

Mình phải bỏ qua một lần cơ hội bái sư rồi. Nhưng hắn không hối hận. Dù sao nếu tương lai vì mình mà gây tai họa cho sư phụ, hắn sẽ cả đời áy náy. Thân nhân của hắn đều đã chết, hắn không muốn... một người đối xử với hắn rất tốt lại chết nữa.

- "Ha ha..."

Đằng Thanh Sơn cười nhìn Tiết Tân, trong lòng hoàn toàn nhận Tiết Tân rồi.

Nếu nói ngay từ đầu trong lòng còn tồn tại việc lợi dụng, thì bây giờ, hắn thật sự đã coi Tiết Tân trở thành đồ đệ như Đằng Thú và Dương Đông rồi.

- "Tiết Tân, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của ta." - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói

Tiết Tân trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.

- "Việc này, việc này... Tiền bối, ta đắc tội với Thanh Hồ Đảo đó!"

Tiết Tân liền nói.

Thanh Hồ Đảo chính là một trong tám đại tông phái trong thiên hạ. Trong mắt Tiết Tân, ngay cả tiên thiên cường giả lợi hại cũng không dám đắc tội với Thanh Hồ Đảo khổng lồ.

- "Thanh Hồ Đảo hả?"

Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên một ánh sáng lạnh

- "Cho dù là đảo chủ Thanh Hồ Đảo đích thân tới đây, ta cũng một kiếm giết hắn ngay."

Tiết Tân giật mình, lập tức thân thể hơi run lên, hắn biết... hắn gặp được sư phụ vô cùng tài ba rồi!

- "Còn không bái sư?"

Đằng Thanh Sơn cười nhìn đệ tử.

Tiết Tân đang quì trên mặt đất chợt bừng tỉnh, lộ vẻ vui mừng, vội dập đầu ba lần liên tục.

Tiết Tân ngẩng đầu lên, trong hai mắt có một hưng phấn không kìm được:

- "Đồ nhi Tiết Tân, bái kiến sư phụ!"