Cuồng Thám

Chương 1336: Chương 1336MẬT MÃ CỦA TỊCH VĨ





“Ha ha ha...” Nghe Tịch Mộng Na nói xong, Tịch Vĩ cười phá lên, nói: “Vậy cũng coi là tạo hoá trêu ngươi nhỉ! Tôi và Grimm đấu nhau nhiều năm đến vậy, ông ta lại xuống sàn trước! Ông ta vừa đi thì tôi cũng biết được chuyện kim cương. Thế nên tôi cố ý sai con gái đến tham gia cuộc gặp mặt thám tử, mà tôi, chỉ việc ngồi trốn sau lưng chờ ngư ông đắc lợi!”

“Ồ...” Miêu Khôn nheo mắt nói: “Nói cách khác, chỉ cần chúng tôi giải mật mã kim cương xong, ông sẽ đi ra sắm vai chim sẻ núp đằng sau! Cáo già gớm!”

“Xem ra thì việc con gái tôi giết con gái Grimm là lựa chọn sáng suốt!” Tịch Vĩ cười lạnh, nói: “Cái chết của nó rõ ràng còn nhanh hơn việc các ông giải mật mã kim cương! Hơn nữa, còn để cho Scott danh chính ngôn thuận leo lên cái đảo Kỳ Tích này...”

“Ừm... Scott...” Tịch Vĩ quay đầu lại nhìn Scott: “Tôi nghe bảo... Mọi người chơi vui lắm phải không!”

“Chứ sao nữa?” Scott khoát tay nói: “Nếu không có tôi diễn kịch, chắc gì đã làm bọn thám tử tự cho mình là tốt đẹp kia mở miệng?”

“Ông, ông lợi dụng tôi!” Cisse nghiến hàm răng trắng bóc, mắng: “Ông quá ghê tởm!”

“Thế nào?” Yusuf mỉa mai: “Giờ ông còn định thôi miên chúng tôi nữa à?”

“Được rồi...” Tịch Vĩ gõ gõ cây gậy bằng vàng, nói với mọi người: “Không còn sớm nữa! Chúng ta hãy vào vấn đề chính nào!”

Nói xong, Tịch Vĩ làm một động tác mở rộng ngực cực kỳ không tiêu chuẩn, từ động tác gắng sức của ông ta có thể thấy tình hình sức khoẻ của Tịch Vĩ có vấn đề không nhỏ.

Nghe Tịch Vĩ nói vậy, Scott liền lấy khẩu súng lục ổ xoay từ chỗ thuộc hạ, nhìn là biết ông ta thật sự muốn mọi người chơi trò cò quay Nga!

“Không không không...” Tịch Vĩ nhanh chóng ngăn Scott lại, nói: “Ý tôi là lập tức lấy mật mã đến đây, tôi không đợi nổi nữa rồi, xem Grimm để lại cho chúng ta câu đố gì nào!”

Phù...

Thấy Tịch Vĩ không khát khao gì với cái trò cò quay kia, lúc này mọi người mới khẽ thở phào một hơi. Scott nhanh chóng sai người đem tờ giấy trắng ở nhà ăn kia đến, đặt trên bàn trà trong phòng khách.

“Ôi...” Tịch Vĩ hưng phấn xoa xoa bàn tay, nói: “Thật sự nhớ cái trò chơi suy luận trong cái lần gặp mặt trước ghê!”

“Tôi nhớ...” Ông ta giương mắt quét qua mọi người một lượt, hết sức khinh thường quần chúng: “Trong số các ông, không có ai uy hiếp được tôi đâu! Ha ha...”

Thấy Tịch Vĩ kiêu căng ngạo mạn, mọi người đồng loạt quăng ra ánh mắt khinh bỉ, lại chẳng ai dám ra mặt phản bác. Bởi vì Tịch Vĩ chẳng phải khoác lác, biểu hiện của ông ta ngay lúc đó trông vượt trội hết sức.

“Ồ...” Sau khi Tịch Vĩ thấy tờ giấy trắng, ông ta khẽ cảm thán một tiếng, giơ tay lướt qua hàng chữ, thì thầm: “Đây là tổ hợp của mười ba chữ cái và con số, chữ còn phân ra chữ hoa và chữ thường...”

“Aileen cũng nhận được! Mười ba hàng mật mã, chỉ còn lại ba cái, thiếu Rem người Đức, Barkley người Argentina và tôi...”

“Không may lắm là... Rem đã chết trong một vụ tai nạn giao thông lạ lùng, mà Barkley thì bị ám sát trong tù...”

“Phù...”

Tịch Vĩ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, sau đó cầm bút lên, nhẹ nhàng viết một chữ “t” thường phía dưới tên mình...

Ồ...

Mọi người thấy vậy, rốt cuộc mới biết mật mã của Tịch Vĩ...

“Tiếc quá...” Tịch Vĩ nhắm mắt lại lần nữa, hồi tưởng lại quá khứ: “Lúc tôi đánh bài với Rem, từng liếc thẻ phòng của gã một cái, bên trên hẳn là một con số...”

“Lúc ấy tôi tưởng đó là số phòng gã ở nên cũng không buồn để ý... chậc chậc...” Tịch Vĩ cố nhớ cả buổi, có lẽ mãi mà vẫn không nhớ ra nổi số đó là số mấy, ông ta đành phải làm một biểu thị ký tự số dưới tên Rem...

“Có điều... Tôi nhớ được chữ của Amir...” Tịch Vĩ chỉ vào tên Ấn Độ trên tờ giấy, nói: “Đúng, chính xác là một chữ ‘a’ thường! Lão này có tật giơ cánh tay, cứ như thể sợ người ta không thấy...”

Tịch Vĩ nói đến đây, Scott bất giác liếc Triệu Ngọc, còn gật gật đầu với vẻ sâu xa, ý bảo Triệu Ngọc đúng là không nói dối thật.

“Còn của những người khác, tôi không biết...” Tịch Vĩ tiếp tục thì thầm: “Trước đây tôi còn tưởng thẻ phòng của tôi có tác dụng khác gì đó, nhưng không ngờ Grimm thế mà chơi một nước cờ lớn đến vậy!”

“Sắp xếp cả di chúc của ông ta vào, đầu tiên là cho manh mối, sau đó là câu đố, thật là làm người ta không tưởng tượng nổi.”

“Grimm ơi, Grimm à...” Tịch Vĩ giơ tay vuốt ve tờ giấy trắng, khẽ nói: “Rốt cuộc ông để lại thứ gì đây?”

“Dường như có thể cảm nhận được ông là một người đầy mâu thuẫn?”

“Một mặt ông khát khao bắt được tôi bằng cách lợi dụng kim cương, báo thù cho anh em ông!”

“Một mặt khác, ông lại thích khoe khoang tài năng, muốn làm nên một truyền thuyết kim cương khiến người ta cảm thấy dư vị vô tận...”

“Grimm này, ông biết không? Trên thế giới này chỉ có một người hiểu được ông, chính là tôi... Thế nên, người có thể giải được mật mã kim cương, tất nhiên cũng là tôi!”

“Sao? Không tin đúng không?” Tịch Vĩ hệt như đang nói chuyện với ma, lúc vui lúc buồn, nói: “Vậy ông hãy mở to mắt ra mà xem đây này, đừng tưởng thiếu mất hai ký tự mật mã thì tôi không giải được câu đố này!”

“À ừm...” Bất chợt, mặt Tịch Vĩ bỗng đổi sắc, mặt ông ta hầu như áp sát vào tờ giấy, giống như muốn cắm cả đầu vào trong dãy mật mã luôn vậy!

“Không... Không không không... Không thể nào...” Sau đó không bao lâu, cả người Tịch Vĩ run lẩy bẩy, kêu lên với vẻ không tưởng tượng nổi: “Grimm! Ông đang chơi trò gì đây? Không thể nào... Không thể nào...!!!”

Kêu xong, Tịch Vĩ giống như phát điên phát rồ, chẳng những hét to mà còn vươn tay hất hết mấy tờ giấy xuống đất.

Bởi vì quá kích động, tóc ông ta bết hết vào ót, trông hết sức chật vật...

“Tịch Vĩ... Ngài sao vậy?” Scott thấy thế, vội đi đến hỏi thăm.

“Cha ơi, cha ơi...” Còn Tịch Mộng Na tức thì túm chặt lấy Tịch Vĩ, to giọng hỏi: “Cha thấy gì rồi? Rốt cuộc là không thể nào cái gì cơ...?”

“Không thể nào!” Hai người hỏi thăm, lúc này, Tịch Vĩ mới thoáng tỉnh táo lại đôi chút, sau đó ông ta tỏ ra thản nhiên mà nói với mọi người một câu kinh thiên động địa: “Câu đố của Grimm sao có thể đơn giản như vậy được?”

Đệch...

Những người khác nghe câu này mà như sét đánh ngang tai. Dù là ai cũng không ngờ được Tịch Vĩ chỉ vừa mới nhìn vào đã biết đán án, nhưng đáp án lại hết sức đơn giản!

Việc này thực sự quá kích thích những người được gọi là thám tử như bọn họ...

“Cha... cha à...” Lúc này, ngay cả Tịch Mộng Na cũng cố lắm mới giữ được bình tĩnh, cô ta kéo tay Tịch Vĩ, hỏi với vẻ gấp gáp: “Cha nói nhanh đi... Rốt cuộc đáp án là gì? Rốt cuộc thì kim cương đang giấu ở đâu?”

“Khoan, khoan đã...” Nào ngờ, Tịch Vĩ hệt như trúng tà, ông ta bỗng nhiên nhặt tờ giấy lên, trải phẳng lại trên bàn trà.

Tiếp đó, ông ta ghé sát lại lần nữa, cẩn thận loại bỏ hết tất cả các mật mã.

Đúng lúc này, Tịch Vĩ lại làm một hành động khiến người ta kinh ngạc, ông ta thình lình quay người lại cướp lấy khẩu súng ổ xoay trong tay Scott, hơn nữa còn hỏi Scott: “Đã nạp đạn trong này chưa?”

“Hả? Cái gì?” Scott không kịp phản ứng, cuống quýt trả lời: “Nạp rồi! Đạn đầy đủ!”

“Đủ là được!”

Nói xong, ánh mắt Tịch Vĩ ánh lên tia hung dữ.

Một giây sau đó, không một tiếng báo trước, ông ta sải bước về phía vị tác giả người Nhật, Tani Ichiro, sau đó chĩa súng vào cái chân to đùng của Tani Ichiro, lại không một tiếng báo trước mà bóp cò!!