Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 909: C909



"Cậu..."

Tầng Kiếm thượng nhân lại đối mặt với Diệp Lâm, trong lòng hoảng sợ không biết nên xưng hô thế nào với anh.

Không biết đẳng sau gương mặt này có còn linh hồn của cao nhân kia không?

Mọi thứ về cao nhân lớn đó đều trở thành điều cấm kỵ đối, ông ta không thể nói ra được, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim ông ta đột ngột ngừng đập, khí huyết dâng trào khắp cơ thế, như thể đang chạm vào cái chết vậy.

Đây chính là sức mạnh của thuật cấm kỵ!

Theo lời dặn của vị cao nhân đó, sau này nếu gặp lại khuôn mặt này thì nhất định phải nghe theo, không được trái lời!

Tàng Kiếm thượng nhân đứng sững lại, ông ta chỉ muốn chạy thật nhanh, không muốn đối mặt với khuôn mặt khiến mình sợ hãi nữa.

"Chúng tôi muốn ăn cơm ở chỗ này” Diệp Lâm nói.

Tầng Kiếm thượng nhân nhân nghe được lời này, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Đây có phải là mệnh lệnh cho ông ta không?

Lúc này, Đường Y Y trợn mắt nhìn Diệp Lâm, dường như đang trách anh nhiều lời.

Anh có tiếng nói gì ở đây cơ chứ?

Hàn Mộc Xuân một lần nữa tiết lộ danh tính của anh họ mình.


"Mau..." Tàng Kiếm thượng nhân không nghe được gì nữa, chỉ biết lời nói của Diệp Lâm chính là thánh chị, bắt buộc phải tuân theo.

Đây cũng là sức mạnh của thuật cấm kỵ.

“Tất cả lui xuống!"

"Hãy để họ dùng bữa ở đây như ý họ muốn!"

Tầng Kiếm thượng nhân nói, liên tục lùi lại vì sợ. hãi.

Các đệ tử xung quanh thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên, không ngờ Tàng Kiếm trưởng lão lại nhượng bộ một tên linh quèn?

Chuyện này là sao?

"Các cậu đều điếc hết rồi sao?"

"Tôi bảo tất cả lui xuống!”

Tầng Kiếm thượng nhân lại mắng, đẩy mấy đệ tử trẻ tuổi ở cửa ra.

Sau đó, do vẫn không quen đối mặt Diệp Lâm, Tàng Kiếm thượng nhân chỉ gật đầu. Trong lúc nhất thời không biết nên gọi anh như thế nào, ông ta quay đầu như bỏ chạy, trở về tăng hai của khách sạn.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Lâm nữa, Tàng Kiếm thượng nhân mới có thể thả lỏng đôi chút.

"Sư đệ, sao lại hoảng hốt như vậy?” Lúc này, trong phòng riêng trên tầng hai, mấy ông già có râu đang nhắm mắt thiền định.

Nhưng tất cả đều có chút bất ngờ khi thấy Tàng Kiếm thượng nhân tỏ ra hoảng sợ như thể đang trốn tránh một kẻ thù hùng mạnh nào đó.

“Không... không có việc gì...” Tàng Kiếm thượng nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng cảm thấy thật thống khổ.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó đã trở thành điều cấm kỵ, ông ta không thể nói gì về chuyện đó, cũng không thể giải thích với ai.

Ông ta chỉ sợ mình sẽ phải sống trong cái bóng của người đó suốt đời, không thể sống yên bình được.

"Là bởi vì thanh niên kia sao?" Lúc này, một ông lão đầu trọc khác cúi đầu nhìn xuống.

Như thể mở ra con mắt thánh, có thể nhìn ra toàn bộ khách sạn mà không bị cần trở.

Xuyên qua sàn nhà, ánh mắt ông ta rơi vào người Diệp Lâm.

Lúc này, ở đại sảnh tầng một.


Đám đệ tử Hoa Sơn chặn cửa cũng rút lui.

Nhóm bốn người cuối cùng cũng có thể vào khách sạn nghỉ ngơi

“Wow, anh yêu, anh thật tuyệt vời!” Nhìn thấy điều này, Đường Y Y càng ngưỡng mộ bạn trai mình hơn, nghĩ rằng bạn trai mình đúng là toàn năng.

Các võ cổ giả phải nể mặt anh, ngay cả trưởng lão uy nghiêm của Hoa Sơn cũng phải cho anh thể diện.

Đặc biệt là vừa rồi Hàn Mộc Xuân công bố thân phận và tên của anh họ mình, ông lão lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy, khiến mọi người nhìn thấy đều ngạc nhiên.

Ngay cả Tân Tịch Dao cũng không ngờ rằng Bát Kỵ của quân đội Ung Châu lại có danh tiếng lớn như vậy?

Chỉ cần nói đến tên, từ võ cổ đến Hoa Sơn đều sẽ nhượng bộ ba phần?

Nếu đây là chiến thần của quân đội Ung Châu thì chẳng phải càng tuyệt vời hơn sao?

Có vẻ như việc bạn thân bảo cô ấy đến tìm chiến thần hỗ trợ thực sự có hiệu quả.

“Ha ha, cũng bình thường thôi!" Hàn Mộc Xuân cũng có chút đắc ý, không ngờ lăn này danh hiệu của anh họ anh ta lại đột nhiên hữu dụng như vậy.

Lần trước vào quán bar, anh ta muốn ghi nợ nên báo tên anh họ của mình ra nhưng không được.

Xem ra những người luyện võ như võ cổ và Hoa Sơn vẫn có mắt nhìn hơn.

"Quý khách, đây là những món ăn đặc biệt của quán chúng tôi, mời dùng bữa"

“Mọi thứ các vị dùng hôm nay đều miễn phí”

"Nếu cần bất cứ điều gì, xin hãy gọi cho tôi!"

Lúc này, chủ quán cũng đích thân phục vụ đồ ăn, rượu và chiêu đãi họ một cách chu đáo.


Bởi vì chính ông ta cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Không ngờ ngay cả những đạo sĩ đó cũng phải tỏ ra lịch sự, vậy thì thân phận và lai lịch của nhóm người này không hề đơn giản.

"Được rồi, cảm ơn ông chủ!" Hàn Mộc Xuân không khách khí chút nào, tận hưởng cảm giác được người ta bợ đỡ.

"Anh Hàn, chuyến đi này, tôi thật sự rất biết ơn anh” Tăn Tịch Dao cũng đích thân rót một ly rượu cho Hàn Mộc Xuân bày tỏ lòng biết ơn.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi!" Hàn Mộc Xuân uống hết một ly, cười nói: "Nếu anh trai của tôi ở đây, không khéo mấy ông già đạo sĩ kia còn phải đích thân xuống mời rượu ấy chứ!"

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên nghe thấy một giọng. nói già nua từ phía trên truyền đến.

"Anh bạn nhỏ này, cậu có thể lên lầu nói chuyện được không?”

Âm thanh tuy không lớn nhưng lại truyền đến tai mọi người có mặt.

Ánh mắt Tân Tịch Dao và Đường Y Y rơi vào người Hàn Mộc Xuân.

Tự động mặc định “anh bạn nhở trong miệng đối phương được chính là Hàn Mộc Xuân.

"Khụ khụ... Tôi đã nói rồi mà!"Hàn Mộc Xuân mỉm cười, đứng lên, rót một ly rượu, nói: 'Nếu là đạo trưởng Hoa Sơn đã mời, vậy tôi cung kính không bằng... "

Anh ta còn chưa nói xong, Diệp Lâm ngồi ở một bên đã tiếp lời: "Không cần đâu!”