Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 871: C871



Sau khi biết Diệp Lâm đi Ung Châu, tuy mọi người đều có chút bất ngờ, nhưng cũng không có phản đối gì lớn.

"Tên Lục Long kia hình như đang ở Ung Châu phải không?" Hắc Long sờ sờ cảm nói:"Tên này đã nhiều năm không có tin tức gì, Long Vương lệnh được đưa ra cũng không trả lời."

"Cũng không biết còn sống hay đã chết.." Bạch Long không khỏi lo lắng, nếu vẫn còn sống, vậy thì lần này Long Vương qua đó, Lục Long e là cũng phải mất mạng.

“Số gã Lục Long này cũng thật là khổ” Tử Long cười nói: "Hẳn lấy ba người vợ, bị cắm sừng cả ba lần, nhưng hắn vẫn có thể làm ra vẻ như không có. tôi cũng phục hân ở điểm này."

Diệp Lâm nói: "Tôi đã ba lăn hạ Long Vương lệnh, nhưng đều không nhận. Nếu anh ta không cho tôi một lý do đủ thuyết phục, thì sẽ giết không tha!"

Đám rồng nghe vậy đều cảm thấy đau lòng và thầm cầu nguyện cho Lục Long, mong rằng anh ta có thể tìm được một lý do thích hợp, nếu không sẽ cận kề cái chết.

“Sư phụ, chuyến đi này có cần tôi đi cùng không?” Hoa Quốc Đống xung phong, muốn đi theo.

"Không cần” Diệp Lâm từ chối mọi người đi cùng, quyết định một mình lên đường.

Bởi vì chuyến đi này, anh không còn là Diệp Lâm, cũng không phải Long Vương, người đứng đầu nhà họ. Diệp.

Diệp Lâm sẽ lình đến Ung Châu với thân phận là Diệp Côn Luân.

Ung Châu là gì: Hắc Thủy Tây Hà, cắt ngang Côn Luân!

Diệp Lâm muốn kế thừa chiếc áo choàng của Tứ sư phụ, để cái tên ôn Luân lại một lăn nữa vang vọng khắp Ung Châu, chấn động thế giới!

Côn Luân không chỉ là một cái tên, một phong hiệu mà còn là một loại tinh thần, một loại di sản!


Tôi, Diệp Côn Luân, đến rồi!!!

Sau khi sắp xếp một chút, Diệp Lâm đáp máy bay và đến thành phố Trường An, Ung Châu.

Vừa xuống máy bay và rời sân bay.

Kết quả là gặp một cô gái trẻ ăn mặc thời trang.

'Trông khoảng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, giống như một con nai sợ hãi, chạy về phía trước, nắm lấy cánh tay Diệp Lâm.

"Cứu tôi với!" Cô gái vẻ mặt rất hoảng sợ nhìn quanh, nắm chặt lấy cánh tay Diệp Lâm, giống như đang nằm một cọng rơm cứu mạng.

"Hả!?" Diệp Lâm giật mình, có chút mơ hồ.

Lẽ nào trước khi trở thành Chiến Thần, lại có thể

mang đến cho người khác cảm giác an toàn?

'Thậm chí sự cầu cứu của người qua đường cũng có thể chính xác tìm đến mình?

"Làm sao cô biết tôi có thể giúp cô?” Diệp Lâm tò mò hỏi, dù sao hai người cũng chưa từng gặp mặt.

"Tôi vừa... gặp một ông lão.." Cô gái thở hổn hển, "Ông ấy chỉ cho tôi con đường này... và nói rằng người đầu tiên tôi gặp khi đến sân bay có thể cứu tôi!”


"Ồ!?"Diệp Lâm nghe xong cảng tò mò hơn.

Rốt cục là người nào đã chỉ cho cô một con đường rõ ràng, còn dẫn cô về phía mình?

"Ông lão!?" Diệp Lâm suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ tới ông lão Thiên Cơ Tử.

Bởi vì trong số những người quen biết anh, dường như chỉ có ông ta mới có thể làm được việc như vậy.

"Ông lão đó là ai?" Diệp Lâm tò mò hỏi.

"Tôi không biết.." Cô gái lắc đầu.

Diệp Lâm mô tả ngắn gọn về ngoại hình của Thiên Cơ Tử cho cô.

Cô gái vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Thì ra anh biết ông lão đó? Vậy là anh thật sự có thể giúp tôi phải không!? Tôi được cứu rồi à?"

Diệp Lâm thấy vậy, bất đắc dĩ nở nụ cười, anh thật sự không hiểu ông lão Thiên Cơ Tử vì cái gì muốn gây phiền toái cho anh như vậy?

Muốn giúp, tại sao ông ta không tự giúp đi?

Diệp Lâm cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ thấy mấy chiếc xe thương vụ đang lao đến.

Cô gái vừa quay đầu lại, sắc mặt thay đổi lớn, lập tức trốn ở phía sau Diệp Phong.

“Gia đình tôi đã cử người đến bắt tôi rồi. Làm ơn - hãy giúp tôi!"

Diệp Lâm nói: "Tôi không có nói là sẽ giúp cô.”

"Ông lão đó nói anh có thể giúp tôi.." Cô gái tủi thân nói.