Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 297: Chẳng lẽ nhà họ Hàn




Mặc dù Kim Lũ Y và Hàn Anh có mâu thuần, nhưng Kim Lũ Y vẫn tôn trọng Hàn chiến thần.

Hơn nữa, cha nuôi của cô cũng là chiến thần, hai cha vốn là bạn bè thân thiết.

“Đúng vậy.” Hàn Anh nói: “Cha tôi đang ở bệnh viện Trung ương.” "Nếu cô vẫn không chịu thả người, tôi sẽ gọi cho cha tôi!"

Nói xong, Hàn Anh lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ có thể gọi điện bất cứ lúc nào.

Kim Lũ Y cau mày, vẫn còn bối rối. Sao nhà họ Hàn lại quen biết Diệp Lâm, một tù nhân vừa mới ra tù cơ chứ?

Hơn nữa, Kim Lũ Y cũng nhận thấy rằng trong mắt Diệp Lâm cũng đầy vẻ bối rối.

Rõ ràng hai người không hề quen biết nhau.

“Rốt cuộc cô có thả người không?” Hàn Anh thúc giục: “Nếu cô không thả thì tôi sẽ gọi điện đấy!”

Kim Lũ Y do dự một lúc, cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được rồi! Hôm nay tôi sẽ nể mặt chiến thần!

..


"Đi thôi!" Nói xong, Kim Lũ Y lại trừng mắt nhìn Diệp Lâm: “Dù sao thì chỉ cần anh còn ở Yến Kinh thì không thể chạy trốn được! Nếu anh dám phạm tội, tôi sế bắt anh bất cứ lúc nào!"

Hàn Anh thấy vậy thì nhướng mày, mỉm cười với Diệp Lâm: "Được rồi, không phải anh có việc gấp sao? Đi nhanh đi!"

"Nếu như gặp phải phiền toái gì thì cứ nhắc đến nhà họ Hàn ở Thanh Châu, dù là ai ở Đại Hạ thì cũng đều phải nể mặt cả!"

Nghe vậy, Diệp Lâm cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Mặc dù không rõ vì sao người trước mặt lại bảo vệ mình.

Nhưng nếu người ta đã có ý tốt thì Diệp Lâm cũng sẽ không để phụ lòng được.

Anh nói: “Cảm ơn cô Hàn, tôi đang có việc gấp phải làm, hôm khác lại nói tiếp nhé!”

Nói xong, Diệp Lâm chắp tay rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng Diệp Lâm đi xa dần, Kim Lũ Y vừa bất lực, vừa bối rối.

Vì hình như cô đã từng nhìn thấy bóng lưng kia ở đâu đó trước đây. Làm sao có thể?

Ngay lập tức, Kim Lũ Y xua đuổi ý nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu.

Ngoài việc cùng họ ra thì họ không thể có điểm giao nhau nào cả.

Hơn nữa, hai người vừa mới gặp nhau tối qua.

Người đàn ông đó là cao thủ cả về võ đạo và y thuật, là rồng là phượng.

Làm sao có thể giống như tên tù nhân vừa mới ra tù trước mặt được?

"Kim Lũ Y!" Lúc này, lời nói của Hàn Anh đưa Kim Lũ Y từ trong suy nghĩ của cô trở lại hiện thực: “Tôi không quan tâm cô có thù oán cá nhân gì với anh Diệp, nhưng hãy nhớ rằng, anh Diệp là ân nhân của nhà nhà họ Hàn chúng tôi. Từ nay về sau, cô không được phép gây sự với anh ấy nữa!”

Nói xong, Hàn Anh xoay người rời đi.

"Chiến Thần Hàn đang ở bệnh viện Trung ương, chẳng lế đang bị thương sao?"

"Tại sao Hàn Anh vừa nói Diệp Lâm là ân nhân của nhà họ Hàn?”

"Diệp Lâm và nhà họ Hàn có quan hệ như thế nào?”

Nghĩ đến đây, trong đầu Kim Lũ Y lóe lên một ý nghĩ, dường như kết nối mọi thứ lại với nhau.

"Chẳng lẽ nhà họ Hàn có người bị thương tới Yến Kinh chữa bệnh, vừa hay được Diệp Côn Luân cứu giúp."

"Thì ra anh Diệp là ám chỉ Diệp Côn Luân! Nhưng Hàn Anh ngốc kia lại nhận lầm Diệp Lâm với Diệp Côn Luân!"

Ngay cả Kim Lũ Y cũng suýt nhận lầm bóng lưng của hai người, huống chỉ là Hàn Anh, người vừa mới đến Yến Kinh.

Kim Lũ Y âm thầm gật đầu, nghĩ rằng điều này rất có lý.

Chắc hẳn Hàn Anh đã nhận nhầm người rồi.

"Hừt Diệp Lâm, hôm nay anh xem như anh may mắn! Tôi tạm thời tha cho anh!"

"Lần sau anh sẽ không may mắn như vậy đâu!"