Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 91: Không muốn nợ mạng người





“Được thôi! Anh đến đúng lúc lắm!” Vẻ mặt của Phùng Ngọc Chi vô cùng dữ tợn: “Người phụ nữ này hại con tôi phải vào phòng phẫu thuật, rốt cuộc cô ta có mưu đồ gì vậy? Tôi không quan tâm anh như nào, thế nhưng con trai tôi thì sao? Cô ta đã câu dẫn con trai tôi! Tôi sẽ ở đây đợi ông cụ đến! Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy!”

Mặt Trương Tấn Phong vô cùng lạnh lùng: “Đúng không? Vậy thì cứ nói đi, nói là Trương Thiên Định ham muốn thím của anh ta”

Phùng Ngọc Chỉ ngây người: “Anh nói gì cơ?”

“Bà đi hỏi Huỳnh Tố Vân xem, rốt cuộc là do Võ Hạ Uyên cứ bám lấy Trương Thiên Định, hay là Trương Thiên Định cứ quấn lấy.

Võ Hạ Uyên không buông?” Trương Tấn Phong gẵn từng chữ: “Tôi không truy cứu nhà các người là do nể mặt bố thôi, bà ở đây cáu kỉnh gì với tôi vậy?”

“Tố Vân…” Phùng Ngọc Chỉ sợ hãi, bà ta cảm thấy người phụ nữ đê tiện Võ Hạ Uyên này đang dùng thủ đoạn không chính đáng để câu dẫn con trai mình. Thế nhưng bây giờ nghe Trương Tấn Phong nói như vậy, rõ ràng là Trương Thiên Định… Không! Không được!

Phùng Ngọc Chỉ hiểu rõ con trai của mình, nó đã xác định được con đường của mình thì nhất định sẽ đi đến cuối, thế nên không thể nào đặt tâm tư lên Võ Hạ Uyên được.

“Bác gái.” Huỳnh Tố Vân có chút không đành lòng: “Tất cả sẽ tốt hơn thôi Phùng Ngọc Chi nhắm mắt lại, suýt chút nữa không thể đứng vững.

Chuyện lớn thế này nhất định không giấu được bố Trương. Ông cụ vô cùng tức giận, một lần nữa Võ Hạ Uyên thấy được tầm quan trọng của Trương Thiên Định đối với nhà họ Trương. Đương nhiên, Trương Tấn Phong hay.


Phùng Ngọc Chỉ đều giấu nhẹm việc Trương Thiên Định bị thương vì Võ Hạ Uyên, chỉ nói là có người xấu, đã báo cảnh sát rồi.

Thế nhưng Võ Hạ Uyên hiểu rằng, việc báo cảnh sát không có tác dụng răn đe gì đối với những người như Lê Minh Khanh.

“Xin lỗi” Đi từ trong bệnh viên ra, sau khi ngồi lên xe, Trương Tấn Phong không kiềm được mà hôn lên trán Võ Hạ Uyên một cái.

Anh cứ nghĩ đến việc Võ Hạ Uyên có thể là người bị đâm, bây giờ đang nằm trong bệnh viện thì lại cảm thấy sợ hãi: “Anh nên đi cùng em, anh không ngờ Lê Minh Khanh lại…”

“Tấn Phong.” Võ Hạ Uyên cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Em không sao, cho dù Lê Minh Khanh có bắt được em, anh ta cũng không làm hại em đâu.”

“Ai mà biết được tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì’ Trương Tấn Phong lạnh lùng nói.

“Bên phía Trương Thiên Định… Để em chăm sóc nhé?” Võ Hạ Uyên đột nhiên nói Trương Tấn Phong chau mày: “Chăm sóc thế nào?”

“Ít nhất trước khi anh ta khỏi hoàn toàn, chúng ta nên ở đó chăm sóc anh ta.” Võ Hạ Uyên mím môi: “Em không muốn nợ ân tình của ai cả, đặc biệt là mạng người.”

Trương Tấn Phong không có cách nào phản đối. Không phải là anh muốn nghĩ xấu về người khác, thế nhưng trong lòng vẫn suy xét, không phải bây giờ đứa cháu trai kia của anh rất hài lòng rồi sao? Cuối cùng cũng có thể ở gần Võ Hạ Uyên rồi.

Mẹ nó! Trương Tấn Phong không nhịn được mà tức giận. Nếu như anh đi, cho dù anh với Lê Minh Khanh đều cùng bị thương thì cũng không thể để cho Trương Thiên Định làm tới mức này.

Tuần tiếp theo, Trương Tấn Phong bận việc trừng trị Lê Minh Khanh. Võ Hạ Uyên hễ có thời gian là lại đưa những đồ ăn dinh dưỡng như canh gà đến bệnh viện. Mấy ngày đầu cô đều không vào phòng bệnh, chỉ đưa canh rồi rời đi. Thế nhưng mấy ngày sau Phùng Ngọc Chỉ lại đứng ở cửa lạnh lùng nói với cô: “Vào đi Người ta tỉnh dậy lâu như thế mà cô không thèm vào nhìn một lần, còn giả vờ tốt bụng cái gì?”

Võ Hạ Uyên không còn cách nào khác, hôm đầu tiên cô đến thì Phùng Ngọc Chỉ nói cô không được làm phiền con trai bọn họ, bây giờ hay rồi, lời hay lẫn lời dở người phụ nữ này cũng nói cho được.

Võ Hạ Uyên nghĩ một lúc, cô nghĩ vẫn nên tự mình nói một câu cảm ơn với Trương “Thiên Định.

Trương Thiên Định đã gầy đi nhiều so với trước đây, môi cũng thâm lại, anh ta dựa vào giường, nhìn thấy Võ Hạ Uyên liền nở một nụ cười ấm áp: “Đến rồi sao?”

“Ừ’ Võ Hạ Uyên gật đầu: “Vết thương của anh còn đau không?”

“Không đau, chỉ hơi ngứa thôi” Trương Thiên Định trả lời.

“Vậy thì tốt, nó đang lành lại rồi” Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh giường bệnh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”

Ánh mắt của Trương Thiên Định tối lại: “Cô đến đây chỉ để nói ba chữ này thôi sao?”


“Còn để đưa thức ăn đến nữa” Võ Hạ Uyên hơi lắc cái cặp lồng giữ nhiệt trong tay mình: “Chắc là anh sẽ thích canh gà đúng không”

“Chỉ cần là cô làm, tôi đều thích.”

Tay Võ Hạ Uyên đột nhiên ngừng lại, chậm rãi mở miệng: “Trương Thiên Định, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

“Như thế nào gọi là nguy hiểm?” Trương Thiên Định mỉm cười: “Nhìn cô bị thương mới là chuyện nguy hiểm Võ Hạ Uyên chưa bao giờ thấy Trương Thiên Định nói thẳng thản như này, cô còn không biết sau khi chia tay đã xảy ra chuyện gì mà lại làm Trương Thiên Định không thể buông bỏ cô như vậy, thế nhưng họ đã không thể quay lại nữa rồi.

“Cũng tốt, dù sao cũng là người một nhà.” Võ Hạ Uyên nói nhỏ: “Sau này có việc gì cần đến tôi, cứ việc…”

*Võ Hạ Uyên!” Trương Thiên Định tức giận ngắt lời: “Rõ ràng cô biết thứ tôi muốn nghe không phải là những lời này!”

“Anh muốn nghe cái gì?” Võ Hạ Uyên nhìn chăm chằm anh ta: “Tôi là thím của anh, điều này mãi mãi không thay đổi được đâu.”

“Mãi mãi ư?” Trương Thiên Định nở nụ cười ủ rũ: “Nếu như tôi ngồi lên vị trí đứng đầu của nhà họ Trương…”

“Vậy thì tôi vẫn là vợ của Trương Tấn Phong.”

Cuối cùng Trương Thiên Định không có biểu cảm gì, một lúc lâu sau anh ta đột nhiên nói: “Có phải cô đã yêu Trương Tấn Phong rồi không?”

“Tôi tưởng anh đã nhìn ra từ lâu rồi chứ.”

Võ Hạ Uyên trả lời.

Trương Thiên Định uống một ngụm canh gà, sau đó ôm lấy cặp lồng giữ nhiệt, cúi đầu cười. Anh ta đã làm nhiều như vậy, cho dù có bỏ đi nửa cái mạng của mình thì có tác dụng gì chứ? Anh ta đã biết từ lâu, Võ Hạ Uyên không phải là người có thể giữ lại bên cạnh chỉ bằng sự đồng cảm của cô ấy: “Cô thật sự không còn lại cảm giác gì với tôi sao?”

Võ Hạ Uyên hít một hơi: ‘Hãy đối xử tốt với Huỳnh Tố Vân đi, cô ấy thật lòng với anh đấy”

Trương Thiên Định không trả lời, uống một hơi hết sạch chỗ canh gà.

Buổi trưa quay trở về, Trương Tấn Phong nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt trong tay Võ Hạ Uyên thì không nói gì. Võ Hạ Uyên vẫn lo lắng về chuyện của Trương Thiên Định nên không để ý đến tâm trạng của Trương Tấn Phong có sự thay đổi.

Sau đó cuộc xung đột đầu tiên đã xảy ra ở trong phòng bệnh của Trương Thiên Định.

Lúc đó Trương Thiên Định đang vừa ăn cơm vừa cười nói với Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong đến liền nhìn thấy khung cảnh này, không thèm để ý đến sự ngăn cản của Phùng Ngọc Chị, trực tiếp xông lên. Anh đang cảm thấy vô cùng chướng mắt!


“Hồi phục như thế nào rồi?” Trương Tấn Phong lạnh lùng hỏi.

Trương Thiên Định không hề bỏ qua sự tức giận trong ánh mắt của Trương Tấn Phong, anh ta đột nhiên cảm thấy vui vẻ, võ vào cặp lồng giữ nhiệt hai cái rồi nói: “Rất ngon.”

Trương Tấn Phong chau đôi mày rậm rạp của mình lại: “Trương Thiên Định, tôi dạy anh nhiều như vậy, thế nhưng không dạy anh cảm thông với người khác như nào.”

Trương Thiên Định vẫn không động đậy gì, tiếp tục cười nói: “Chú hai, anh nói gì tôi không hiểu.” Chỉ cần mỗi ngày anh ta đều được gặp Võ Hạ Uyên, anh ta không tin rằng quan hệ của họ không thể cải thiện.

Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên: “Về nhà với anh.”

Võ Hạ Uyên cảm thấy Trương Tấn Phong sắp bùng nổ đến nơi rồi, cô vội vàng bước lên cầm lấy tay anh: “Được.”

Hành động này của Võ Hạ Uyên làm Trương Tấn Phong rất hài lòng, sắc mặt của Trương Tấn Phong tốt hơn rất nhiều.

Trương Thiên Định lạnh lùng nhìn, đi xuống giường, đưa cặp lồng giữ nhiệt cho Võ Hạ Uyên, nói với cô bằng một giọng vô cùng thân thiết: “Ngày mai tôi vẫn muốn ăn canh gà được không?”

Trương Tấn Phong nói: “Cháu trai, những thứ mà hai ngày nay anh được hưởng thụ chỉ là cơm thừa canh cạn của nhà chú hai thôi, đừng kén chọn như vậy.”

Trương Thiên Định chau mày: “Vậy thì sao chứ? Chỉ cần là do Hạ Uyên đích thân mang đến, t Trương Thiên Định còn chưa nói xong đã bị Trương Tấn Phong túm lấy cổ áo ấn vào tường.

Trương Thiên Định cười giễu cợt: “Chú hai, dễ bị kích động như vậy hình như không giống với phong cách của anh lắm.”

Giây tiếp theo, Trương Thiên Định đã ấn chặt tay lên bụng của anh ta, bóp thật mạnh, máu tràn ra rất nhanh, anh ta kêu một tiếng đau đớn, yếu ớt nói: “Chú hai, sao anh lại..”

Thế nhưng trong mắt của anh ta lại đầy ý khiêu khích.