Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 335



Chương 335: Có thích món quà tôi tặng không?

Sau khi đoạn video ân ái bị phát tán, người phụ nữ có thể nhìn ra đó là Liên Huyền Trúc, nhưng lại không rõ người đàn ông kia là ai.

Từ khi có tin đồn là Dư Trường Lâm, mọi người càng có vẻ phấn khích hơn, thậm chí có người còn nói rãng bọn họ đã nhìn thấy vai của Dư Trường Lâm có một nốt ruồi, mà người đàn ông trong video cũng có một cái, vậy chắc chăn là anh ta.

Dư Trường Lâm nghe xong tức giận đập phá đồ đạc trong nhà. Nốt ruồi của anh ta ở bên trái. Trong video, nốt ruồi của người đàn ông ở bên phải. Sao có thể là anh ta được?

Bây giờ dù có giải thích thế nào thì một khi chậu nước bẩn này đã hắt xuống sẽ rất khó làm sạch.

Tại thời điểm này, bố của Liên Huyền Trúc dường như đã chấp nhận.

Ông ta biết rằng hai mẹ con thiểu não này đã làm ra một hành động ngu xuẩn, hiển nhiên, Trương Tấn Phong không coi trọng lời hứa với họ, hoặc đó hoàn toàn không phải là lời hứa.

Trương Tấn Phong muốn đuổi cùng giết tận, anh ta không thể ngồi im chờ chết được.

Vì vậy, Dư Trường Lâm đã lợi dụng sự ái mộ của Liên Huyền Trúc đối với Trương Tấn Phong để nói những lời khích bác cay nghiệt.

Bây giờ sự việc bại lộ, cha mẹ Liên Huyền Trúc không hận anh ta sao? Không thể nào, con gái của bọn họ bị như vậy, Dư Trường Lâm chắc chắn không được sống yên ổn.

Thay vì làm rõ người đàn ông trong video có phải là Dư Trường Lâm hay không, tốt hơn hết nên thừa nhận nó.

Dù sao, nhà họ Dư mấy năm nay vẫn thuận buồm xuôi gió, cũng là một trong những gia đình có tiếng. Bọn họ sống không tốt thì kẻ chủ mưu Dư Trường Lâm cũng đừng mong sống tốt.

Vì thế chiều hướng thay đổi, có người nói Liên Huyền Trúc và cậu chủ nhà họ Dư đã yêu nhau từ lâu, khó mà kiềm chế được cảm xúc, ai ngờ bị bắt quả tang.

Tuy nhiên, nước G đối với loại chuyện như vậy đã cởi mở hơn rất nhiều, khả năng chấp nhận tương đối cao. Nhưng sau khi mọi việc lắng xuống, Liên Huyền Trúc khó tránh khỏi sẽ bị người khác nằm được điểm yếu.

Bố mẹ cô ta cũng đã thực sự chấp nhận chuyện này.

Kết hôn với Dư Trường Lâm, thừa hưởng tài sản của nhà họ Dư cũng coi như tìm được chỗ dựa vững chäc khá tốt. Có phúc thì hưởng, có họa thì chịu, đây cũng là đóng góp cuối cùng mà Liên Huyền Trúc có thể làm cho gia đình.

Bố của Liên Huyền Trúc là một người tàn nhãn, ngay khi biết chuyện liền tìm gặp Dư Trường Lâm, hai người không biết đã nói những gì mà sắc mặt anh ta có chút khó coi nhưng chuyện hôn sự đã được ấn định.

Điều này nằm trong dự đoán của Trương Tấn Phong, không phải vô cớ mà bố của Liên Huyền Trúc có thể leo t‹ trí như ngày hôm nay. Bất kể là vì con gái hay dòng họ, cuộc hôn nhân này phải được thực hiện.

Buổi tiệc đính hôn ngược lại diễn ra vô cùng náo nhiệt, ai mà không muốn đến xem trò vui? Nhìn bề ngoài thì có vẻ là một buổi đính hôn, nhưng thực tế nó giống rạp xiếc hơn với lượng người xem từng đợt kéo nhau tới.

Dư Trường Lâm nghiến răng nghiến lợi đem cơn giận nuốt vào. Trương Tấn Phong thờ ơ đứng ngoài cửa, dám đối đầu với anh đều không có kết quả tốt Liên Huyền Trúc một mực đợi ở trên không dám xuống, Ni Huyền San lộ rõ sự tiều tụy, dù đã đánh lớp trang điểm dày cũng không thể nào che giấu được.

Lê Đình Cảnh đã đến từ sớm, anh ta ngồi ở trung tâm, tách biệt khỏi đám đông, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nhìn dòng người như những tên hề đang nhảy múa.

Thoạt đầu, Lê Đình Cảnh không hiểu động cơ của Dư Trường Lâm, nhưng nghĩ đến biểu hiện Trương Tấn Phong lúc đó, liên cẩn thận xem xét lại vấn đề, lập tức đoán ra được tư vị, thật đúng là không biết trời cao đấy dày là gì.

Lê Đình Cảnh lạnh lùng liếc nhìn Dư Trường Lâm, biết người này không thể giao du, đánh trúng chủ đích của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong xử lý anh ta chỉ vấn đề thời gian.

Dư Trường Lâm cười cứng ngắc đứng ở ngoài cửa, bỗng sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng “Chúc mừng, cậu chủ Dư”

Dư Trường Lâm cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong.

Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thảm, nhưng khi nhìn anh ta, rõ ràng là có chút châm biếm.

“Cậu chủ Dư”

Trương Tấn Phong nhẹ giọng nói thích món quà tôi tặng không?”

“Có Trong giây lát, Dư Trường Lâm hận không thể xông lên quyến chiến một phen với Trương.

Tấn Phong, nhưng anh ta đã nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, cắn răng, khóe miệng giật giật, nụ cười ẩn ý có phần dữ tợn, nhưng giọng điệu lại rất chân thành: “Chủ tịch Trương và bà xã trông thật là lộng lẫy”

‘Võ Hạ Uyên nhìn Dư Trường Lâm như vậy, lo lắng cho răng anh ta đã quên chuyện quá khứ.

Nhưng Dư Trường Lâm chịu đựng được, giọng điệu có chút dịu đi, có điều anh ta vẫn không dám nhìn thẳng Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên từ khi ở bên cạnh Trương Tấn Phong thì trở nên rất nhạy cảm, nhưng cô tin mình. Số lần gặp gỡ với Dư Trường Lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy cô không nghĩ đến những phương diện khác.

Sau một hồi quan sát không khí náo nhiệt của buổi, Liên Huyền Trúc vẫn phải gặp gỡ mọi người.

Như đã nói, đây không phải là vấn đề gì to tát, con nhà giàu chơi bời không phải là ít, nhưng nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không giống nhau.

Mọi người ngoài mặt thì chúc mừng, nhưng thực ra trong lòng không khỏi ghen tị với Liên Huyền Trúc.

Cô ta nở một nụ cười gượng gạo, sau một đêm như đã trưởng thành hơn rất nhiều, tuy nhiên cùng một lúc chịu đựng nhiều chuyện như vậy khó tránh khỏi lộ ra một vài khiếm khuyết.

Do Ni Huyền San không nghiêm khắc đã khiến con gái bị lợi dụng.

“Liên Huyền Trúc, không nhìn ra nha”

Một người phụ nữ mỉm cười: “Cô cũng nhanh nhẹn lảm đó.”

Liên Huyền Trúc đôi mắt đỏ hoe, cô ta không khóc hay ngất xỉu, nhưng cũng không nói được lời nào.

Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát.

Người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng giận, đây đúng là châm ngôn mà người trước đã đúc kết ra.

Đột nhiên có người đến gần Liên Huyền Trúc, giọng điệu chế giêu nói: “Cậu chủ Dư có mùi vị như thế nào, được không?”

Liên Huyền Trúc hoảng sợ ngẩng đầu lên, những kỷ niệm đáng lẽ là đáng nhớ đối với cô ta giờ lại trở thành nỗi xấu hổ cả đời. Liên Huyền Trúc biết rất rõ người đó không phải là Dư Trường Lâm, mà chỉ là một tên thuộc hạ nhỏ bé của anh ta mà thôi.

Liên Huyền Trúc chưa từ bỏ việc xem ảnh tư liệu của người khác, sau đó liền chạy vào nhà vệ sinh ói, cô ta không phải là người đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, nhưng cũng không nghĩ mình có thể chấp nhận điều đó.

Dư Trường Lâm thấy vậy đi đến, việc đã đến nước này nhà họ Dư và nhà họ Liên đã bị đẩy lên đỉnh điểm của sóng gió, họ không thể mắc thêm sai lầm nào nữa. Anh ta nắm tay Liên Huyền Trúc, hai người cố tỏ ra thân mật dọc theo đường đi lên phòng.

Trương Tấn Phong khẽ nhấp một ngụm sâm panh: “Bà xã thấy kỹ năng diễn suất của bọn họ so với anh như thế nào?”

Võ Hạ Uyên nở nụ cười: “Không tồi”

Vừa vào phòng, Dư Trường Lâm lập tức buông Liên Huyền Trúc ra, vẻ mặt ủ rũ, cho dù vẻ mặt của cô ta có xinh đẹp đáng yêu thế nào, trong lòng cũng chỉ có lửa giận. Thôi quên đi.

Dư Trường Lâm nhắm mắt thật sâu, cũng do anh ta ngu xuẩn xem nhẹ mấy thứ nước hoa kia, đem niềm tin đặt trên người Liên Huyền Trúc, một con người chỉ biết đến tình yêu, có thể bắt lại được Trương Tấn Phong thì đúng là nực cười.

Là Dư Trường Lâm bị viễn cảnh kia mê hoặc tâm trí, nóng vội muốn đi đường tắt.

“Cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô” Dư Trường Lâm thì thào, lời nói thì dễ nghe, nhưng vẻ mặt lại không cam lòng.

Biết mình không còn đường lui, tương lai sẽ phải phụ thuộc vào anh ta nhiều, cô gật đầu: “Được rồi, tôi…

Chưa nói hết câu, dạ dày bồng trào lên, Liên Huyền Trúc lập tức che miệng chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Ăn phải Liên Huyền Trúc cố gắng kìm chế cơn buồn nôn của mình. Vừa đứng dậy, đập vào mắt là bộ dạng có phần hung dữ của Dư ăn hỏng sao?

Trường Lâm. Liên Huyền Trúc hoảng sợ, sau đó cô ta như sực nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Bỗng Dư Trường Lâm lao tới hung hăng nắm tóc Liên Huyền Trúc, đem người lôi ra từ phòng vệ sinh rồi ném ở trên giường.

Hai tay Dư Trường Lâm run rẩy: “Cô bây giờ đã là bà Dư rồi, xử lý sạch sẽ cho tôi!”

Như cảm thấy chưa đủ, anh ta tiếp tục chửi: “Đồ đê tiện!”

Liên Huyền Trúc nẵm trên giường, lòng lạnh như tro tàn.