Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 320



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 320: Cùng một kịch bản

Võ Hạ Uyên nghe được câu này thì cô cười lạnh trong lòng.

‘Ừ nhỉ, anh dán cho chúng tôi cái mác là người người lương thiện, sau đó lại lợi dụng người khác tới xử lý chúng tôi?

Cô chỉ hy vọng sau chuyện này thì Kỷ Thần Nam có thể có có chút lương tâm mà đừng lấy oán đền ơn nữa.

Tuy nhiên, sau khi cẩn thận nghĩ lại, Võ Hạ Uyên lại khẽ lắc đầu. Quên đi, hy vọng lương tâm của Kỷ Thần Nam sống dậy thì chả khác nào “đàn gảy tai trâu”.

Lượng cơm Kỷ Thuần Nam ăn có thể sánh ngang với Lê Đình Cảnh, không hề kém cạnh!

Lúc gần đi, Kỷ Thần Nam nhìn về phía ấm trà sứ đặt trên bàn, bên trong ấm trà đó chứa trà ngon do Võ Hạ Uyên pha ‘Võ Hạ Uyên hiểu ý nên lấy cho Kỷ Thần Nam một phần mà giả bộ không thấy Trương Tấn Phong đột nhiên đen mặt, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Mong anh Nam đây nhớ rõ phần ân tình này”

Kỷ Thần Nam nhận lấy trà nói: “Tất nhiên rồi”

Chờ Kỷ Thần Nam đi rồi, Trương Tấn Phong lập tức ôm lấy vai Võ Hạ Uyên nhỏ giọng oán trách: “Trước đây đồ tốt em làm đều là của anh”

“Vẫn là của anh mà” Võ Hạ Uyên dở khóc dở cười: “Thỉnh thoảng phải biết cho người khác một chút ân huệ nho nhỏ, không phải là lời dạy bảo của tổng giám đốc Phong dành cho cấp dưới sao?”

Mặt mày Trương Tấn Phong lập tức giãn ra. Nói đến cũng có chút buồn cười, khắp thế gian cũng chỉ có mấy lời làm nũng của Võ Hạ Uyên mới khiến anh có thể đồng ý ngay từ những lời đầu tiên.

Ba ngày sau, khi máy bay vừa cất cánh thì Lê Đình Cảnh lập tức tới tìm Trương Tấn Phong, bầu không khí quanh anh ấy cực kỳ lạnh lẽo: “Xảy ra chuyện rồi”

Theo như miêu tả của Lê Đình Cảnh, trong mấy ngày anh ta bị nhốt ở nước Nga, mấy tên vẫn thường nịnh nọt xưng anh gọi em với anh ấy đã làm ầm ï mọi chuyện lên.

Bên ngoài thì chặt đứt liên hệ của Lê Đình Cảnh và người nhà, bên trong thì nói anh ấy đã gặp nạn. Sau đó lại âm mưu trước khi Lê Đình Cảnh trở về trước để giành bằng được vị trí chủ gia đình.

Mẹ của Lê Đình Cảnh, cũng chính là Anna đang tạm thời nằm giữ phía kia, nhưng bọn họ không hề nghĩ đến chuyện mấy vị người lớn trong nhà thế mà cũng tham gia vào lần tranh giành này, hai bên cứ thế giằng co mãi vẫn chưa xong.

Anna hy vọng Lê Đình Cảnh có thể nhanh chóng về nước bởi vì bà ấy đã bị ám sát hụt một lần, may mà tránh thoát được.

Lê Đình Cảnh tìm đến là muốn Trương Tấn Phong cùng đi với anh ấy về nước. Một khi vị trí chủ nhà bị mất đi thì tập đoàn ET vừa mới phát triển ở nước G cũng sẽ bị hất cảng, cả hai bên đều sẽ bị tổn thất trầm trọng.

Đồng thời Võ Hạ Uyên cũng nhìn ra được tình huống thật sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Lê Đình Cảnh nói. Nếu không phải vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ không tìm tới Trương Tấn Phong để nhờ giúp đỡ.

Sau đó Trương Tấn Phong mới bàn bạc với ‘Võ Hạ Uyên, anh nói: “Tình huống thật sự nguy cấp, nhưng Lê Đình Cảnh không sợ chết cũng là sự thật”

Võ Hạ Uyên: “Hả?”

“Cậu ta biết rõ việc không thể liên lạc được với người trong nhà là không bình thường, nhưng vẫn cố gắng dung túng hết lần này đến lần khác, chính là vì muốn nhổ tận gốc”

Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Nếu như anh không qua đó thì Lê Đình Cảnh sẽ chết, hoặc những người anh em kia của cậu ta sẽ chết: Võ Hạ Uyên vội vã hỏi: “Vậy anh đi đi, em sẽ ở đây chờ anh quay trở lại”

Trương Tấn Phong nhíu mày hỏi cô: “Em không đi chung với anh sao?”

“Không được.” Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Em còn phải theo sát Kỷ Thần Nam, còn có cả Khương Minh bên kia nữa”

Việc này bọn họ không dính đến thì thôi, một khi đã cưỡi lên lưng hổ rồi thì chắc chắn sẽ khó xuống. Cả hai bên đều không phải người bình thường, cũng không phải là những người có thể tùy tiện làm qua loa cho xong việc.

Ánh mắt Trương Tấn Phong thay đổi nhiều lần, cuối cùng anh bình tĩnh lại hỏi cô: “Em chắc chẩn bản thân mình sẽ ổn chứ?”

“Ừ Võ Hạ Uyên gật đầu: “Em đã nói rồi, phía sau lưng anh cứ giao cho em là được.”

Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên, lúc lâu sau mới đồng ý: ‘Được”

Nếu không phải là Kỷ Thần Nam muốn Võ Hạ Uyên giúp đỡ, dù có nói thế nào thì Trương Tấn Phong cũng sẽ quyết đem cô theo, anh không muốn để cô ở lại chỗ này một mình.

Ngày ấy, khi Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh chuẩn bị bay tới nước G, không biết Kỷ.

‘Thần Nam nghe được tin tức từ đâu còn vội vã chạy tới sân bay đưa tiễn.

Đứng trong gió lạnh, Trương Tấn Phong lạnh lùng nói: “Chưa chắc anh đã có thể làm tổn thương Hạ Uyên, nhưng tôi có giết chết Kỷ Thuần bất cứ lúc nào. Hãy nhớ lấy câu này”

Vẻ mặt của Kỷ Thần Nam không hề thay đổi, anh ta dịu dàng cười yếu ớt nói: “Tổng giám đốc Phong yên tâm, bây giờ vợ anh rất có ý nghĩa với tôi. Tôi không những không làm tốn thương cô ấy mà còn có thể dốc hết toàn lực để bảo vệ cô ấy nữa”

Trương Tấn Phong nghe được anh ta đảm bảo như vậy thì lập tức đi về phía Võ Hạ Uyên, hai người không ngần ngại ôm hôn đối phương trước mặt mọi người.

“Chờ anh trở lại” Trương Tấn Phong thấp giọng nói bên tai cô.

‘Võ Hạ Uyên mỉm cười đồng ý: “Vâng”

Từ lúc máy bay cất cánh cho đến tận khi không còn nhìn thấy gì nữa, Kỷ Thần Nam mới hằng giọng nói: “Tôi đưa cô về nhé?”

‘Võ Hạ Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh sẫm chứa đầy ma lực của anh ta, trong lòng cô cực kỳ bình tĩnh, cô nói: “Không cần.

Nếu như anh Nam đây có chuyện muốn tìm tôi thì cứ nói trước một tiếng là được. Phùng Bảo Đạt, chúng ta đi thôi.”

Đừng như lần trước, cưỡng bức dụ dỗ như thế là không được.

Kỷ Thần Nam gật đầu: “Tất nhiên”

Phùng Bảo Đạt vẫn đi bên cạnh Võ Hạ Uyên.

Đêm đó máy bay an toàn đến nước G, quyền lợi của Trương Tấn Phong ở nơi đó so với nơi này lớn hơn rất nhiều.

Ngoại trừ gia tộc Djar mọi thứ đều do anh định đoạt nên Võ Hạ Uyên rất yên tâm. Sau khi nói đôi câu với Trương Tấn Phongthì cô cứ vậy mà an tâm ngủ.

Hai người luôn duy trì thói quen gọi cho nhau một cuộc điện thoại hoặc video call mỗi ngày một lần Sáng sớm hôm nay cũng vậy, Võ Hạ Uyên mới vừa dụ dỗ Trương Tấn Phong đi ngủ thì Phùng Bảo Đạt lập tức đến gõ cửa đi vào thông báo với cô: “Bà chủ, Kỷ Thuần lại tới nữa rồi: “Không phải cậu ta vẫn luôn thế sao?” Võ Hạ Uyên cười nói: “Không phiền gì cậu chứ?”

“Không” Vẻ mặt Phùng Bảo Đạt có chút kỳ quái: “Cậu ta vừa nhìn thấy tôi là đã khóc rồi”

Võ Hạ Uyên đột nhiên dừng lại động tác của mình.

Đúng là Kỷ Thuần khóc thật, một thanh niên mét bảy mét tám vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì lập tức lấy tay xoa xoa mắt, vừa lôi kéo cô vừa khóc nức nở: “Xin cô, xin cô cứu ông chủ nhà tôi đi mà”

Đây là lần thứ hai Kỷ Thuần nói câu nói như thế này, Võ Hạ Uyên do dự vài giây, sau đó dẫn theo Phùng Bảo Đạt tới nhà họ Kỷ.

Ít ra thì Trương Tấn Phong và Kỷ Thần Nam đã bàn bạc qua, thế nên tạm thời Võ Hạ Uyên sẽ an toàn. Tuy nhiên, bây giờ gia tộc đang thay đổi nên sợ là Kỷ Thần Nam đã đắc tội không ít người rồi. Chẳng may anh ta thực sự xảy ra chuyện gì đó thì chắc chắn không thể thoát khỏi rắc rối.

Võ Hạ Uyên thở dài, dù có nói thế nào thì cô vẫn còn khá lương thiện.

Kỷ Thần Nam không có chút sức sống nào, anh ấy cứ thế nắm ở trên giường, rèm cửa số kéo kín lại, bốn phía tối tăm, nguồn sáng duy nhất trong phòng được tỏa ra từ chiếc đèn đặt ở đầu giường.

Võ Hạ Uyên nhìn lướt qua một chút rồi quay đầu lại hỏi Kỷ Thuần: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Cơ thể đã được chữa trị xong, nhưng thương tích trong lòng khó có thể khép lại” Kỷ Thuần chậm rãi nói: “Bệnh này của ông chủ là do bị dẫn vặt quá lâu mà tạo thành, phương pháp gây bệnh vô cùng quen thuộc” Kỷ Thuần nói từng chữ từng chữ một: “Điều chế hương liệu để khống chế tâm tình người khác.”

“Ai làm?” Võ Hạ Uyên híp mắt hỏi tiếp.

“Mẹ đẻ của ông chủ Nam”

Sau khi người phụ nữ này tìm được người kế nghiệp, bà ấy nhanh chóng dựa vào kỹ thuật điều chế hương liệu cao siêu để tiết nơi lấy việc điều chế nước hoa làm kế sinh nhai là chủ yếu như nhà họ Nguyễn.

Ở đây, tình cờ bà ấy gặp được cha của Kỷ Thần Nam là Kỷ Văn Dũng. Họ vốn là một đôi trai tài gái sắc, đáng tiếc Kỷ Văn Dũng là người nhu nhược, không chịu được áp lực trong nhà nên đã cưới một người con gái môn đăng hộ đối khác.

Từ đó, người phụ nữ kia sống trong sự hận thù. Thế nhưng lúc bấy giờ bà ấy lại mang thai Kỷ Thần Nam, làm sao bây giờ?

Bà ấy vẫn quyết định sinh đứa con ra, sau đó đem toàn bộ thống hận đối với Kỷ Văn Dũng trút lên trên người Kỷ Thần Nam Từ nhỏ Kỷ Thần Nam đã sống trong bóng tối mà lớn lên. Không phải bóng tối trên mặt chữ, mà là căn phòng nhỏ tăm tối thực sự.

Người phụ nữ kia đốt hương bốn phía quanh phòng khiến anh ấy từ đó sinh bệnh. Đương nhiên khó có thể dùng y học để giải thích hiện tượng này, nhưng nếu cần thì có thể nói tâm lý anh ấy có vấn đề.

Sau đó Kỷ Văn Dũng biết đến sự tồn tại của Kỷ Thần Nam, thừa dịp vợ chính không có ở nhà, ông ta đã đón con về nhà họ Kỷ.

Ai biết người phụ nữ kia tính tình cứng rần, thà chết chứ không chịu khuất phục, cứ thế đâm đầu xuống hồ chết Lại sau đó, không ai có thể giải được hương liệu dùng để khống chế Kỷ Thần Nam, thứ hương ấy cứ thế theo Kỷ Thần Nam ròng rã mười lăm năm trời .

‘Võ Hạ Uyên nghe xong chỉ còn biết lắc đầu biểu hiện bất đắc dĩ, người phụ nữ này làm thế thì không khác Hạ Lam là mấy.

Cùng một kịch bản, trình độ tàn nhẫn của cả hai người quả là không phân cao thấp. Chỉ khác ở chỗ một người vừa bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước, một người không chết, nhưng cũng bị hành hạ đến mức đang cách cái chết cũng không xa vào.