Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

Chương 16



Tiểu hồ ly bước ra khỏi kết giới, một nữ nhân cũng từ trong đám binh lính bước ra: "Biến, đừng chọc giận ta."

Đó là một nhân rất xinh đẹp, vóc dáng dong dỏng cao, tóc suôn dài gợn sóng, dáng đi yểu điệu thướt tha, chỉ là khóe miệng có vương lại giọt máu, ánh mắt ánh lên tia nhìn tham lam đầy sát khí.

Nàng ta xoa xoa cái bụng, nở nụ cười lẳng lơ: "Ngươi không hỏi Nhị ca ngươi đang ở nơi nào sao?"

"Hắn với ta có liên quan sao?" Tiểu hồ ly cười lạnh.

"Ồ.." Nữ nhân kia bật cười ha hả: "Ta quên mất, ngươi là hồ ly tinh."

Tiểu hồ ly không hề phản bác, chỉ lạnh lùng nhìn ả.

"Tâm địa và dục vọng của hắn làm cho đạo hành của ta tăng cao, nhưng mà, ta lại thích nội đan của ngươi hơn." Ả ta nói xong phi thân hướng đến tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly phản kích, bọn họ kẻ tiến người lùi, đánh đến loạn cào cào.

Ta nhìn một cái đã biết, con rắn tinh đánh không lại tiểu hồ ly. Nội thể ả có năm, sáu viên nội đan, nhưng lại không hề có sự tương thông với thân thể của ả, chỉ có thể tăng cường một chút yêu lực; ả đã ăn không biết bao nhiêu dương khí của con người, nhưng cũng chỉ là tạm thời gia tăng yêu lực. Bây giờ ả chỉ kém hơn tiểu hồ ly một chút, đợi qua vài hiệp nữa là tiểu hồ ly có thể dễ dàng đánh bại ả rồi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, qua mười hiệp tiểu hồ ly bắt thóp được, đánh bay ả ta. Ả văng ra một đoạn khá xa mới rơi xuống đất, hô ra ngụm máu lớn, rất lâu cũng chưa gượng dậy được.

Tiểu hồ ly đến bên ả, ả cố gượng dậy nửa người, nặn ra vài giọt nước mắt, bộ dạng đáng thương khổ sở: "Cầu xin Vương gia tha cho tiểu thiếp, tiểu thiếp nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân huệ của Vương gia."

"Biến!" Tiểu hồ ly khuôn mặt vô cảm quát.

Ả cảm ơn rối rít, loạng choạng bò dậy, phất tay một cái, cổ tay áo lập tức bay vài tia đen. Tiểu hồ ly sớm đã liệu ả ta phản kháng, một đường kiếm nhanh như chớp đánh tan tia đen. Ta nhìn kĩ, một đám rắn con màu xanh lục bị chặt đứt thành hai đoạn, giãy giụa trên nền đất.

Một luồng khói đen tự vệ từ thân thể rắn yêu tỏa ra, làn khói càng ngày càng dày đặc, rắn yêu cũng biến mất dạng, tiểu hồ ly chầm chậm lùi về bên cạnh ta, trong làn khói đen bất ngờ truyền đến tiếng kêu thê lương của một tên binh sĩ, ta chỉ nhìn thấy hai cái đèn lồng màu xanh to bằng cái chén bay lên.

Tiểu hồ ly không biết làm thế nào đã đốt lên một ngọn lửa với ánh sáng thật đẹp xua tan đi làn khói đen. Ta dụi dụi mắt có chút đau, nhìn thấy một con rắn to lớn thô kệch, dài vài trượng đang quấn quanh tiểu hồ ly.

"Tiểu Cửu, cẩn thận!" Ta lo lắng hô lên, không ngờ lại thu hút sự chú ý của rắn tinh, còn làm tiểu hồ ly phân tâm.

Tiểu hồ ly vừa phân tâm, rắn tinh lập tức nắm lấy cơ hội quấn chặt lấy tiểu hồ ly, đồng thời dùng đuôi quất về phía ta, ta giống như quả bóng da bay lên.

Đúng vậy, giống hệt quả bóng da bay lên. Tiểu hồ ly bọc ta trong hai tầng kết giới, công kích bình thường như vậy ta không hề hấn gì, nhưng kết giới tròn thì không cố định trên mặt đất, một cái quất đuôi của con rắn, cả người cả kết giới đều bay đi.

Trên mặt đất nảy lên mấy lần, lăn đi một đoạn xa rồi dừng lại, ta ngồi bệt xuống đất, trước mắt toàn là sao trời.

"Ngươi sao rồi?" Tiểu hồ ly lo lắng hỏi.

"Vẫn ổn." Ta choáng váng ậm ừ trả lời.

Bên kia tiểu hồ ly với rắn tinh vẫn đang giao đấu, bị con rắn to tướng tập kích, lại còn giống như quả bóng bị đá đi, lần sau nhất định phải nói với tiểu hồ ly, tạo kết giới nhất định phải cố định nó một chỗ, nếu không ta không chết vì bị đánh thì cũng chết vì choáng.

Cuối cùng cũng không còn yêu lực, cũng không bị đuôi rắn đánh lén, ta ngồi bệt xuống đất, mắt hoa lên mà quan sát trận đấu. Tiểu hồ ly bị rắn tinh quấn chặt, rút kiếm vòng ra sau lưng rắn tinh chém. Rắn tinh đã hấp thụ một lượng lớn dương khí của đám binh lính, yêu lực gia tăng, hiện nguyên hình là một con rắn khổng lồ, da thô thịt dày, kiếm đâm không thủng. Tiểu hồ ly vô thức liếc ta, hắn sợ phóng yêu lực, lại biến ta thành quả bóng bay đi, vì vậy không dám vận yêu lực, chỉ có thể ra sức mà đâm.

Trước mắt toàn là sao, nhưng tai thì vẫn còn thính, ta nghe thấy tiếng bước chân bước tới bên ta.

"Là ngươi sao?" người đó ngồi xổm xuống hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Ta lắc nhẹ đầu, để cho cơn choáng váng đi qua mới nhìn rõ người trước mặt là ai, là Đại ca của tiểu hồ ly, ta nói: "Ta không sao."

"Nào, ta dìu ngươi dậy." Đại hoàng từ giơ tay ra, nhưng lại bị kết giới chặn lại.

"Chuyện này là sao?" Hắn hết nhìn ta, rồi lại nhìn tay của mình.

Trên trời có tiếng sấm nổ cái đùng.

"Cái này.." Ta vò đầu, không biết phải giải thích với hắn như thế nào.

Không đợi ta tìm ra một cái cớ hợp lý, sự chú ý của Đại hoàng tử bị tiểu hồ ly và con rắn tinh thu hút. Hắn nhíu mày nhìn, từ sau lưng rút cung tên ra.

Mũi tên mang theo một luồng yêu khí thuần khiết cùng với bá khí đế vương mờ nhạt bắn về phía rắn tinh.

Bá khí đế vương vừa hay là khắc tinh của yêu quái, rắn tinh bị trúng tên, đau đớn phải buông tiểu hồ ly ra.

Nhìn tiểu hồ ly an toàn rồi, ta thở phào nhẹ nhõm, toàn thân đột nhiên lại cảm thấy gai gai người, nhìn kĩ một chút, mặt đât lan ra một lớp ánh sáng màu lam mờ nhạt. Ánh sáng màu lam.. sấm.. ngẩng đầu nhìn trời, một tia sét rạch ngang phía chân trời, ta phải chăng đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.

Một luồng chính khí lạnh thấu xương làm ta lảo đảo, cúi xuống nhìn, Đại hoàng tử lại giương cung lên. Ta ngây người, không biết lấy sức mạnh ở đâu ngay lập tức nhảy ra bắt lấy mũi tên.