Cùng Trời Với Thú

Chương 487: Thiếu





Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Trong nháy mắt trái tim rơi xuống, Phong Chiếu nhảy lên.

Ở trong sự chăm chú của mọi người, chỉ thấy màu trắng bóng dáng chợt lóe, nam tử áo trắng tuấn mỹ đã đi đến trước trái tim, trái tim rơi xuống nhất thời treo ở giữa không trung, bị một luồng lực lượng vô hình nâng lên. Trái tim khổng lồ máu chảy đầm đìa làm nổi bậc áo trắng thuần khiết như tuyết của hắn, không nhiễm bụi bặm, hắn liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, liền xé mở không gian, quăng trái tim vào trong đường hầm không gian, rồi cũng cùng nhau biến mất theo nó.

Vi Phong nhìn xem mà trợn tròn mắt, nam nhân áo trắng kia, chính là con tiểu yêu thú đó sao?

Theo sau đó hắn chợt phản ứng lại, có thể xé rách không gian —— chẳng phải là tu vi Thần Hoàng cảnh sao?

Nhóm người này rốt cuộc là lai lịch gì?

Bởi vì trái tim biến mất, thần mộ chấn động càng thêm mãnh liệt, giống như thần tức giận, Sở Chước bị luồng lực lượng vô hình đó chấn động đến thân hình không vững, rơi xuống từ giữa không trung.

Băng tơ hiện lên, Bích Tầm Châu nhảy lên đón tiếp được.

Chung quanh rễ cây bắt đầu mấp máy lên, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, cùng với chấn động không gian, tiếp theo là đỉnh rễ cây đều gãy, biến thành từng khối từng khối gỗ vụn cực đại nện xuống.

"Không tốt, không gian muốn sụp!"

Khúc Sơn Hà, Huyền Ảnh che chở mọi người nhanh chóng chạy đi ra khỏi phiến không gian này.

Sở Chước tiêu hao linh lực có chút nghiêm trọng, vừa nhét Hồi Linh đan vào miệng, vừa lao đi ra ngoài theo bọn họ, tránh đi rễ cây thần mộc rơi đập từ đỉnh đầu.

Nhưng mà tốc độ của bọn họ mặc dù mau, vẫn không nhanh hơn được tốc độ không gian sụp đổ, một khối rễ cây nặng nề bất ngờ không kịp phòng bị nện xuống, Sở Chước phốc phun ra búng máu, bất chấp nội phủ bị thương, cắn răng cùng nhau chạy ra bên ngoài với mọi người.

Khúc Sơn Hà dùng Sơn Hà Ấn vung ra đập rơi rễ cây, xuyên thấu qua khe hở rễ cây rơi xuống, phát hiện đường phía trước đã bị ngăn chặn, vội la lên: "Không tốt, phía trước không có đường."

Sở Chước khẽ cắn môi: "Mọi người tiến vào vạn pháp đỉnh."

Nàng tung vạn pháp đỉnh ra, thu tất cả mọi người vào trong vạn pháp đỉnh, chỉ có thể dựa vào vạn pháp đỉnh có thể chống đỡ được, không để cho tất cả mọi người bọn họ bị đập chết ở chỗ này.

Vạn pháp đỉnh giống như một người khổng lồ sừng sững, nhanh chóng biến lớn ở trong không gian, rễ cây rơi xuống từ trên đỉnh đầu nện ầm ầm ở trên thân đỉnh, vạn pháp đỉnh không phụ uy danh bán thần khí của nó, rất ương ngạnh đứng vững trong áp lực không gian, lù lù bất động.

Sở Chước quỳ rạp trên mặt đất, phun ra miệng ứ máu, vừa coi tình huống bên ngoài, phát hiện vạn pháp đỉnh đứng vững rồi, thì không khỏi thở phào.

Những người khác cũng tê liệt trên mặt đất.

Bọn họ đều bị thương không nhẹ, đều là thần mộc bị biến thành khúc gỗ đập thương, vết thương này bị cũng quá qua oan uổng.

Đi đến nơi an toàn, mọi người vội bò dậy, chữa thương thì chữa thương, đả tọa thì đả tọa, trước tiên khôi phục thân thể trạng thái tốt nhất đã. Chỉ có Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyễn Ngu cùng bé rùa được Huyền Ảnh che chở thì không sao.

Sở Chước nuốt một viên linh đan trị liệu nội tạng, đả tọa hai canh giờ, thương thế mới tốt lên bảy tám phần.

Nàng mở mắt, nhìn đến Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh đã khôi phục, những người khác còn có chút suy yếu. Huyễn Ngu cùng bé rùa ngồi xổm ở trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt, thấy nàng mở mắt, thì cao hứng cọ tới.

Sở Chước sờ sờ đầu cùng mai rùa mỗi đứa, cười cười với bọn họ.

"Chủ nhân, tỷ không sao chứ?" Huyền Ảnh hỏi, thông qua khế ước, hắn biết Sở Chước bị thương không nhẹ.

Sở Chước mỉm cười nói: "Đã không sao rồi, bên ngoài sụp đổ, chúng ta đợi lát nữa rồi đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút."

Nói xong, thì thấy Bích Tầm Châu và Hỏa Lân, Vi Phong đều mở mắt, trải qua điều tức trong khoảng thời gian này, đã khôi phục lại.

Thấy bọn họ không có việc gì, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng hỏi: "Sở tỷ, vừa rồi sao lại thế này? Lão đại đâu?"

Sở Chước nói: "Trái tim đó là lực lượng chống đỡ của thần mộ, ở khi trái tim bị ta lấy xuống dưới, chủ nhân thần mộ hẳn là đã muốn thức tỉnh, may mắn A Chiếu kịp lúc mang nó cách xa nơi đây, chủ nhân thần mộ lại không hài lòng, sau khi mất đi trái tim, đã hoàn toàn không có cách nào sử dụng ra toàn bộ lực lượng. Còn sụp đổ vừa rồi, hẳn là chủ nhân thần mộ gây nên."

"Chủ nhân thần mộ... hiện tại chỉ còn lại có nguyên thần đi?" Khúc Sơn Hà đoán. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)[email protected]#@

Sở Chước gật đầu: "Lẽ ra như thế, trái tim là sinh cơ duy nhất của chủ nhân thần mộ, có thể dựa vào nó sống lại. Hiện tại trái tim bị mang đi, hắn mất đi cơ hội sống lại, chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng mà cho dù là như thế, thì hiện tại hắn có lẽ cũng không thể làm gì được chúng ta."

"Vì sao?" Một đám người đều hỏi, nghĩ không ra.

Sở Chước mỉm cười: "Bởi vì, nguyên thần của chủ nhân thần mộ hiện tại hẳn là

chapter content