Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 53: 53




"Hợp tác? Hứa Hiểu Anh, cô nghĩ cô lấy tư cách gì để hợp tác với tôi?"
Lưu Quyết Minh sau giây phút sững sờ vì sự tự tin của Hiểu Anh liền cười khẩy, tự cho rằng cô chỉ đang giãy chết hoặc câu kéo thời gian để Tuấn Nguyên sớm tìm thấy mình, nhưng câu nói kế tiếp của cô khiến anh ta khựng lại.
"Tôi lấy tư cách là kẻ thù của Tuấn Nguyên ra để hợp tác với anh đã đủ chưa, Lưu tổng?"
Lưu Quyết Minh ban đầu khá sững sờ, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, anh ta không trả lời cô ngay mà nhìn cô chăm chú như muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra sơ hở.
Hiểu Anh cũng biết chỉ vài câu đơn giản không thể khiến anh ta tin mình ngay được, nhưng cô không thể không diễn tiếp, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô.
"Tôi vốn đang có một cuộc sống tốt đẹp với tương lai rộng mở ở phía trước lại đột nhiên bị anh ta tàn nhẫn cướp hết, khiến tôi có nhà không thể về, còn bị mọi người nói là kẻ ăn cháo đá bát, tệ hơn còn có những người giống như em gái anh, cho rằng tôi tiếp cận anh ta là có mục đích.

Lưu tổng, tôi biết anh muốn trả thù Tuấn Nguyên nên mới bắt tôi, nhưng anh không cảm thấy làm vậy là rất bất công với tôi sao? Tôi đã làm gì sai để bị mấy người đối xử như vậy? Lẽ nào tôi không nên hận anh ta sao?"
Hiểu Anh càng nói càng kích động.
Cô vốn không làm sai điều gì cả, cũng chưa từng gây sự hay đụng chạm tới ai, nhưng những người đó lại hết lần này tới lần khác ép cô, bắt cô phải chịu những lỗi lầm vốn không phải do cô gây ra, muốn khiến cô sống không bằng chết.
Lưu Quyết Minh nói muốn bắt cô phải trải qua những gì mà em gái anh ta đã phải chịu, nhưng anh ta có bao giờ nghĩ tới nếu ngày đó kế hoạch của Lưu Thiên Mỹ thành công, kết cục của cô sẽ như thế nào không? Lúc đó ai là người chịu trách nhiệm cho những hành động nông nổi của cô ta? Hay anh ta sẽ tìm cách ém nhẹ nó xuống, thậm chí là xóa sạch mọi dấu vết phạm tội của em gái mình?
Được Tuấn Nguyên yêu và bảo vệ là lỗi của cô sao?
Bọn họ có biết anh chính là chỗ dựa cuối cùng của cô không? Vì sao cứ luôn muốn cướp hết mọi thứ của cô vậy?
Vẻ mặt của Hiểu Anh lúc này tràn ngập oán hận, nhưng không phải hận Tuấn Nguyên mà hận những kẻ luôn muốn hãm hại cô, muốn cô phải rời xa anh một lần nữa.
Lưu Quyết Minh không phải chưa từng nghĩ tới những điểm này, mặc dù anh ta cảm thấy việc lợi dụng một người như Hiểu Anh để trả thù Tuấn Nguyên khiến anh ta rất mất mặt cũng có cảm giác thua kém.


Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh nửa điên nửa tỉnh của em gái mình hiện giờ là anh ta lại thấy cực kỳ tức giận, chỉ muốn tên Tuấn Nguyên kia phải trả giá vì những hành động của mình, dù cho anh có phải dùng thủ đoạn bỉ ổi nhất.
Thực ra ban đầu anh ta vốn định bắt cóc hai người Hiểu Anh và Lan Vy đến đây, nhưng bên cạnh Lan Vy có người đi theo bảo vệ nên vệ sỹ của anh ta không ra tay được.

Giờ nghe cô nói vậy, trong lòng anh ta đột nhiên rất khó chịu, cuối cùng cũng không thể không lên tiếng đáp trả cô.
"Vậy bây giờ cô muốn trả thù hắn như thế nào?"
Tuy đôi mắt Hiểu Anh hiện tại hơi đỏ lên vì uất ức, nhưng sự kiên định trong ánh mắt lại chưa từng thay đổi, cô lạnh giọng nói từng chữ.
"Tự mình giết chết anh ta, khiến anh ta đau đến sống không bằng chết khi bị người mình yêu nhất phản bội."
Quyết Minh không ngờ cô lại có suy nghĩ tàn độc như vậy, quả nhiên đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với phụ nữ được.
Chỉ là tuy cái người cô nhắc đến là Tuấn Nguyên nhưng anh có cảm giác đối tượng mà cô đang nói vốn không phải tên đó mà là người khác.

Vì vậy anh hơi ngả người tựa lưng lên ghế sô pha, ánh mắt nhìn cô hơi nheo lại như có điều nghiền ngẫm.
"Hứa Hiểu Anh, Tuấn Nguyên quả thật quá xui xẻo khi yêu phải người máu lạnh như cô, nhưng tôi cảm thấy giết anh ta luôn thì lại hời cho anh ta quá."
Hiểu Anh cảm thấy trong lời nói của anh ta có ẩn ý, nhưng cô chưa kịp lên tiếng dò hỏi, một giọng nói trong trẻo đã vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Tôi lấy tư cách là kẻ thù của Tuấn Nguyên ra để hợp tác với anh đã đủ chưa, Lưu tổng?"

"Tôi vốn đang có một cuộc sống tốt đẹp với tương lai rộng mở ở phía trước lại đột nhiên bị anh ta tàn nhẫn cướp hết…"
Hiểu Anh tái mặt nhìn Quyết Minh, cô ngàn lần không nghĩ tới anh ta sẽ lấy điện thoại ra ghi âm lại cuộc hội thoại ban nãy của hai người.
"Hứa tiểu thư, mặc dù cô diễn rất đạt, nhưng cô đừng quên tôi là ai, mấy trò vặt vãnh này của cô chỉ có thể dùng để lừa mấy kẻ ngu ngốc như trong quán bar kia thôi."
Lưu Quyết Minh có một thói quen làm việc lâu năm rất khó đổi, đó chính là mỗi lần muốn ra tay với ai đó anh đều cho người tìm hiểu kỹ càng từ thân phận tới tính cách, tác phong làm việc của người đó, cho dù hắn ta chỉ là một con tốt thí nhỏ nhoi trong kế hoạch của anh ta.
Bởi thực tế đã nhiều lần chứng minh người nhìn có vẻ vô hại chưa chắc đã thật sự vô dụng như họ thể hiện.
Lúc này anh càng cảm thấy thói quen đó của mình vô cùng có ích.
Mặc dù trong lòng Hiểu Anh giật mình thon thót, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ vô tội nói.
"Lưu tổng, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, tại sao tôi phải diễn kịch với anh chứ?"
"Để tôi tin tưởng cô, mủi lòng thương thả cô đi rồi sau đó cô sẽ chạy đi tìm Tuấn Nguyên muốn anh ta giúp cô trả thù tôi chẳng hạn.

Mà cho dù cô có thật sự hận Tuấn Nguyên đến mức muốn giết chết anh ta đi chăng nữa thì cô nghĩ với bản lĩnh của cô có thể chạm nổi vào một cọng tóc trên người anh ta chắc."
"..."
Hiểu Anh quả thật không còn gì để phản bác, Lưu Quyết Minh nhìn vẻ mặt buông xuôi lẫn tuyệt vọng của cô lúc này liền bình tĩnh di dời ánh mắt.
"Nhưng dù vậy ý tưởng của cô cũng không phải vô ích, chí ít chỉ với đoạn ghi âm này, tôi có thể khiến cho tên Tuấn Nguyên đó mất ăn mất ngủ vài hôm đấy."

"..."
Lưu Quyết Minh thấy cô từ lúc bị mình lột mặt nạ thì yên tĩnh hẳn liền nhướn mày nhìn cô.
"Hứa tiểu thư không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hiểu Anh lạnh mặt nhìn anh ta.
"Nói với anh thì có ích gì? Dù sao anh cũng đâu có bị tôi lừa đâu."
Nếu không phải vì diễn kịch, cô còn lâu mới lải nhải với anh ta lâu như vậy.
Lưu Quyết Minh nhìn vẻ mặt oán hận không chút che giấu của cô, ý cười trong ánh mắt càng sâu.
"Hứa tiểu thư cũng thẳng thắn thật, không lẽ cô không định cầu xin tôi tha cho cô sao?"
Hiểu Anh cảm thấy đằng nào mình cũng chết lại thêm cái tính hiếu thắng không chịu thua người khác dù chỉ một chút khiến cô không nhịn được mà xỉa xói lại Lưu Quyết Minh vài câu.
"Thay vì cầu xin anh tha thứ để rồi vẫn bị anh bán đi cho bọn buôn người thì tôi thà đợi anh đưa tôi cho bọn buôn người rồi mới tìm cách lừa bọn họ để thoát thân còn hay hơn, dù sao như anh nói đám người đó vốn không thông minh bằng anh mà, mà tôi nghĩ trên đời này chẳng ai thông minh hơn Lưu tổng anh nữa đâu."
Lưu Quyết Minh: "..."
Mặc dù lời cô nói đều là đang khen anh nhưng vì sao anh lại vô cớ cảm thấy cô thực ra đang chửi mình?
"Cô biết vậy là tốt."
Anh nói xong liền đi ra ngoài nói với người vệ sỹ đang canh chừng ngoài cửa phòng.
"Chăm sóc cô ta thật tốt."
Vệ sỹ thấy khóe miệng Lưu Quyết Minh thấp thoáng nụ cười liền nghệt mặt ra.
Ý của thiếu gia là chăm sóc theo nghĩa đen hay nghĩa bóng vậy?

Vệ sỹ gãi đầu gãi tai một hồi, sau cùng nghiêng về lựa chọn đầu tiên, vì thế mấy ngày sau đó đều chăm sóc Hiểu Anh rất tốt khiến cô sợ hãi không thôi.
Có phải cái tên họ Lưu kia muốn vỗ béo cô để bán được giá cao không?
Nếu vậy đồ ăn này cô tuyệt đối không thể ăn.
Hiểu Anh miệng nói không cần nhưng tay chân lại rất thành thực, dù sao cũng không thoát ngay được vậy cô cũng không cần tự làm khổ mình làm gì, quan trọng nhất nhỡ đâu chỗ ở mới sau này của cô lại không còn được ăn ngon như thế nữa thì sao, vì vậy Hiểu Anh mới ở nhà họ Lưu ba ngày đã tăng được một cân.
Nhưng đó là chuyện của ba ngày sau, còn bây giờ Lưu Quyết Minh vừa ra khỏi phòng liền nhận được điện thoại của Tuấn Nguyên.
Có vẻ như anh đã nhận được đoạn ghi âm anh ta vừa gửi cho mình rồi.
Lưu Quyết Minh không bắt máy nhưng cũng không tắt đi, cứ để màn hình điện thoại sáng như vậy cho đến khi nó tự tắt mới thôi.
Ở bên này Tuấn Nguyên thấy Lưu Quyết Minh không nghe điện thoại cũng không gọi nữa, chỉ yên lặng hỏi vệ sỹ bên cạnh mình.
"Vẫn chưa tìm ra nơi nhốt Hiểu Anh sao?"
"Vẫn chưa, ông chủ, có khi nào Lưu Quyết Minh đã đưa bà chủ rời khỏi thành phố A rồi hay không?"
Vệ sỹ nói xong liền âm thầm quan sát sắc mặt của anh, thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng trầm tĩnh liền im lặng lùi ra sau, không dám nhiều lời nữa.
Anh ta vẫn chưa quên vẻ mặt rét lạnh như muốn giết người của ông chủ khi nghe thấy đoạn ghi âm mà ban nãy Lưu Quyết Minh gửi cho anh đâu.
Mặc dù vẫn chưa tìm được bà chủ nhưng tên vệ sỹ kia vẫn âm thầm mặc niệm cho cô mấy giây, hy vọng sau khi trở về, cô vẫn sống sót dưới móng vuốt của lão đại nhà mình.
"Tiếp tục tìm đi."
"Vâng, ông chủ."
Người vệ sỹ nghe vậy liền giật mình, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, sau khi nhận lệnh xong lại tiếp tục cho người đi tìm tung tích của cô.