Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 389



Chương 389:

 

“Người này, nhất định anh cũng không thê ngờ được… Em còn chưa có kịp hỏi…”

 

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

 

Lúc này Hứa Thanh vừa từ bên ngoài đi vào.

 

“Tiểu thư, Lâm tiên sinh đã tỉnh thật là tốt, bên này tôi đã đưa cơm sáng tới cho hai người, đã thức trắng cả một đêm, mệt chết tôi rôi.’ Tô Thính Ngôn vuốt vuốt tóc, ngồi thẳng, nhìn Hứa Thanh một cái thật sâu.

 

“Không có việc gì đâu, dì, để xuống đi, sớm như: vậy đã nấu cơm cho chúng tôi, vất vả rồi.

 

“Không vất vả không vắt vả, Lâm tiên sinh có thê tỉnh lại, tôi cũng vô cùng vui mừng.” Hứa Thanh mang từng chương 289: Là ai phần cơm sáng đặt lên bàn, từng bước từng bước bày thật tốt thì lập tức đi ra ngoài.

 

Lâm Nhứ nói: “Tiếp tục nói đi, ai vậy?”

 

Tô Thính Ngôn nhìn Hứa Thanh đã đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Việc này, em cũng rât muôn biết…”

 

Buồi sáng Hứa Thanh vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc, Lâm Nhứ ngòi xe lăn, Tô Thính Ngôn đầy anh đi ra ngoài đi dạo một chút.

 

Bên ngoài ánh mặt trời rât dễ chịu, Tô Thính Ngôn bảo Hứa Thạnh đi mua một giữ đồ ăn mình muốn ăn, Hứa Thanh đi ra ngoài, Tô Thính Ngôn nói: “Không phải anh muốn biết người đó là ai sản”

 

“Đi qua nhìn xem thử xem.” Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà!

 

Hai người lặng yên đi sát theo phía sau.

 

Máy người Lâm Khuynh thật ra cũng ở bệnh viện trông mây ngày, nh ung mà đương nhiên không phải muôn đợi Lâm Nhứ tỉnh lại, mà là muốn xem tại sao Lâm Nhứ còn chưa chết.

 

Không nghĩ tới, Lâm Nhứ khỏe lại nhanh như vậy.

 

Đám người Lâm Khuynh cũng hiệu được là Tô Thính Ngôn đã làm cái gì đó ở bên trong, mới giúp Lâm Nhứ lần này có thê khởi tử hôi sinh.

 

Lúc Hứa Thanh đi ra ngoài, người của Lâm Khuynh canh tại chỗ này.

 

thấy được, nhớ đến đây là bảo mẫu TÔ Thính Ngôn mang đến, nhìn Hứa Thanh đang vứt rác, đi qua, ném tản thuốc xuống đắt.

 

Hứa Thanh ngắng đầu lên.

 

Người kia nhướng mày nói: “Nhìn cái gì, bà già xâu xí, còn nhìn nữa thì tôi móc mất bà ra đấy.”

 

Hứa Thanh đứng thẳng no lên: “Ném rác bừa bãi là không tốt.”

 

*“A, bà đang muốn dạy bảo tôi? Láy cái thân phận gì? Bảo mẫu của Tổ Thính Ngôn à? Bà già, cho dù là chủ của bà tới, cũng chưa chắc dám làm gì tôi đâu.”

 

Hứa Thanh hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ muốn cậu nhặt lên thôi.”

 

“Cái bà già này, đầu cũng cứng đầy nhỉ, hừ, quả nhiên, chủ nhà có cái đức hạnh gì, thì người làm sẽ có cái đức hạnh nấy.”

 

Hứa Thanh khẽ nhíu mày một chút, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện.

 

“Cậu nói cái gì?”