Cực Độ Mê Luyến

Chương 73: Nắm tay



Editor: lemonade

=====

Nỗi kinh hoàng diễn ra quá muộn, vừa nhắm mắt lại ngủ chẳng bao lâu thì đã đến sáng rồi.

Đồng hồ sinh học của Hoa Minh rất sớm, "tên tội phạm" lại một lần nữa có cơ hội được tuỳ ý thưởng thức người thầm thương.

Khang Vạn Lý đang ngủ không được sâu giấc cho lắm, không biết có gặp hắn trong mơ hay không mà lông mày thỉnh thoáng cứ nhíu lại, dáng vẻ không được yên ổn.

Cố tình dáng vẻ không được yên ổn này nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, cứ khiến cho người ta không kìm nén nổi mãi thôi.

Từ góc độ này, Hoa Minh có thể thấy rõ làn da mỏng manh trên gương mặt của Khang Vạn Lý, cùng với những đường nét trên môi của cậu.

Hoa Minh liền ôm Khang Vạn Lý vào sát lòng ngực mình một tí.

Trong chăn, chân của cả hai đang kề sát lên nhau, Hoa Minh lộ ra biểu cảm hưởng thụ, suýt chút nữa đã nhịn không được mà cọ xát vào rồi.

Ngày lành cùng sắc đẹp.

Mà hắn ngẫm lại chuyện mình đã làm đêm qua, dường như hắn đã không còn suy nghĩ tiếp tục nhẫn nhịn nữa rồi, thế là hắn bèn thẳng thắn làm những gì mà mình muốn.

Lại nói, tối hôm qua, sau khi tìm kiếm Khang Vạn Lý trong vô vọng thì cuối cùng hắn cũng tìm thấy được Khang Vạn Lý trong ký túc xá. Ý định của Hoa Minh lúc đó thật sự là muốn chiếm Khang Vạn Lý làm của riêng.

Không ngờ bản thân hắn vẫn có thể nhịn xuống được, đến cả chính hắn cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đứng ở phía Khang Vạn Lý thì Hoa Minh chỉ được xem như là nhường nhịn một chút thôi. Nhưng đối với Hoa Minh mà nói thì sự kiên nhẫn mà hắn đã bỏ ra chẳng khác nào một con sông vĩ đại cả.

Quả nhiên là hắn đã thích Khang Vạn Lý đến chết đi sống lại rồi.

Hắn vì cậu mà mê muội, Khang Vạn Lý muốn cái gì hắn cũng đều sẽ đồng ý, bao gồm cả việc lùi về sau một bước.

Hoa Minh thầm rê.n rỉ một tiếng, đôi chân của Khang Vạn Lý mang đến sự k/ích thích quá lớn đối với hắn.

Chỉ cần nghĩ bản thân đã chạm vào da thịt của đôi chân trong lòng thì khoái cảm từ sinh lý và tâm lý của hắn đều sẽ không ngừng rục rịch dâng lên.

Hắn nhịn không được muốn biết nếu bây giờ Khang Vạn Lý mở to mắt ra thì sẽ thế nào?

Khiếp sợ, kinh hoảng, tức giận, ngượng ngùng sau đó khóc ư? Dáng vẻ thất thố đến khóc lóc của Khang Vạn Lý bất tri bất giác hiện lên trong đầu hắn, Hoa Minh dần dần hết chịu nổi nữa rồi.

Hắn sai rồi, hắn đã bị Khang Vạn Lý nói trúng thật rồi. Hoa Minh hối hận rồi, hắn không nên thừa dịp uống say xỉn mà làm ra loại chuyện này.

Nếu hắn còn tỉnh táo một chút, cho dù là một chút thôi thì hắn chắc chắn sẽ nhớ mang theo camera, vừa làm vừa quay video lại!

....... Tiếc quá đi.

Thật là tiếc quá đi mất, Hoa Minh rất muốn thấy lại đôi mắt kia.

Có lẽ là do động tĩnh của Hoa Minh quá lớn, Khang Vạn Lý đang ngủ đã rất nhanh nhíu mày lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Khoảnh khắc một giây trước khi Khang Vạn Lý mở mắt, trong đầu Hoa Minh chợt loé, hắn đi trước một bước nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Đột nhiên hắn muốn biết nếu Khang Vạn Lý thức dậy trước thì sẽ có phản ứng như thế nào đây.

Trên mặt Hoa Minh ngủ rất ngon lành, thân thể lại như ở trong mơ vô thức tạo thành, động tác vẫn không thay đổi.

Hắn nghe Khang Vạn Lý ê a một tiếng, rồi đột nhiên hắn cảm thấy đau điếng người ---- Khang Vạn Lý vừa đạp hắn một cái rất mạnh.

Dọng ngay hạ bộ.

.... Tốt lắm, đúng là style của Khang Vạn Lý đây mà.

Hoa Minh giả bộ không nổi nữa, bèn khom lưng "tỉnh lại", đáng thương nói: "Đau quá đi."

Giọng của Khang Vạn Lý trông hung ác: "Đau cho vừa cậu, cậu là cái đồ biế/n thái chết tiệt!"

Hoa Minh mang theo ý cười mở mắt ra, mới vừa mở mắt đã nghe bên tai vang lên một tiếng phụt.

Bình xịt phòng sói chứa đầy nước phun thẳng vào mặt hắn, hắn không né được nên mặt dính mấy giọt nước.

Hoa Minh: "....."?

Hoa Minh gọi: "Vạn Lý....?"

Khang Vạn Lý nhấn bình xịt phòng sói: Phụt.

Hoa Minh có hơi khó hiểu: "Anh làm gì thế?"

Khang Vạn Lý: Phụt!

Bị xịt liên tục hai lần, Hoa Minh: "Chắc là anh biết đống trong đây là nước mà nhỉ."

Khang Vạn Lý như không nghe thấy, điên cuồng nhấn: Phụt phụt phụt!

Nhìn biểu cảm của Khang Vạn Lý, hiển nhiên là lại vừa thẹn vừa giận rồi, tức giận như thế nhưng cũng chỉ "phun sương" để rửa mặt cho hắn mà thôi.

Hoa Minh sửng sốt sau đó liền cười ha ha ha ha ha ha.

Hắn vốn đang lo rằng sau đêm qua, Khang Vạn Lý ắt hẳn là sẽ sợ hắn mà nhát đi. Kết quả là sau một đêm, Khang Vạn Lý lại khôi phục nguyên trạng.

Sống lại ngay tại chỗ.

Thật là tốt quá đi, Khang Vạn Lý quả thật là hoàn hảo nhất đó.

Hoa Minh có thể bắt nạt cậu thêm lần nữa rồi.

Hoa Minh cứ cười, lại khiến cho Khang Vạn Lý tức giận hơn: "Cậu cười cái cục cứt! Dậy mau lên! Đi lẹ dùm đi!"

Biểu cảm của Khang Vạn Lý hung hăng, nhưng trạng thái tinh thần của cậu thì lại không theo kịp, bên ngoài thì mạnh miệng nhưng bên trong thì rất mềm yếu.

Hoa Minh đánh giá sắc mặt của cậu, ánh mắt của hắn nhìn từ trên mặt Khang Vạn Lý rồi di chuyển xuống dưới, hắn dán ánh mắt vào đôi chân đang được giấu trong chăn của Khang Vạn Lý.

Ánh mắt kia mang lại cảm giác xâm lược quá mạnh mẽ, Khang Vạn Lý bèn lấy tay che đi cặp mắt của Hoa Minh: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cậu đừng có nhìn tôi!"

Trời đã sáng, lá gan của Khang Vạn Lý cũng lớn hơn một chút. Trên mặt toàn là vẻ tức giận, nhìn cậu như thể đêm qua chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng đợi đến khi Hoa Minh xoay người đè cậu xuống, giọng nói của Khang Vạn Lý trầm xuống mấy tông, nghẹn hồi lâu mới tức giận nói: "Cậu đè tôi xuống làm gì? Tôi đói bụng rồi, sao cậu còn chưa biến đi mua đồ ăn cho tôi nữa!"

Hoa Minh tưởng rằng Khang Vạn Lý sẽ giãy giụa, không ngờ diễn biến lại thay đổi như thế. Hắn hơi ngớ người ra, không phản ứng kịp, vài giây sau, hắn chớp chớp mắt, lộ ra ý cười, rất hứng thú nói: "Khang Vạn Lý, anh đang sai bảo em đấy à?"

Khang Vạn Lý ngẩng cổ: "Không được à? Không phải cậu nói thích tôi ư, thích tôi thì hầu hạ tôi đi chứ! Còn nhìn nữa! Buông tôi ra! Tôi đói bụng rồi!"

Khang Vạn Lý trông vẫn rất tức giận, vừa thiếu tự tin vừa tức giận nhưng cậu vẫn nhìn chăm chăm vào Hoa Minh một cách ngang ngược.

Hoa Minh suy tư một hồi, hưởng thụ nói: "Được rồi, cái cảm giác bị ức hiếp này cũng không tệ lắm, em thích."

Bị người ta trút giận coi như cu li mà sai bảo, nếu là người khác thì đã không chịu được rồi. Nhưng Hoa Minh bị chọc ngay đúng chỗ ngứa thì bèn phấn khởi đồng ý.

Hắn đứng lên thật, rồi mặc lên bộ vest bạc văn nhã tuấn tú kia một lần nữa. Sau khi mặc xong xuôi, cả người hắn toát lên một khí chất công tử cường thế: "Anh muốn ăn gì để em đi mua."

Cái dáng vẻ này ai mà ngờ bên trong lại là một tên chó bi/ến thái chứ. Trong lòng Khang Vạn Lý ai oán, tức giận nói: "Không phải cái gì cậu cũng biết à? Hỏi cái gì mà hỏi nữa, tự mình nghĩ đi!"

Hoa Minh không thấy tức giận mà ngược lại tiếp tục vui vẻ nói: "Ừm được rồi, anh chờ em nha."

Hắn đồng ý xong rồi đi mất. Khang Vạn Lý chờ hắn đi hơn nửa rồi mới bước xuống giường đi rửa mặt, lúc cậu bước xuống giường, hai chân của cậu đều mềm nhũn, run rẩy hồi lâu mới đi đến phòng vệ sinh.

.... Hù chết rồi.

Trời mới biết, thật ra trong lòng Khang Vạn Lý đã sợ muốn rớt tim từ lâu rồi.

Vừa nãy khi mở mắt cảm giác được Hoa Minh đang cọ cọ trên chân cậu, cậu còn tưởng Hoa Minh lại muốn làm tiếp nữa chứ.

May là cậu phản ứng mau lẹ mới thoát được một kiếp, nguy hiểm quá trời!

Mà rõ ràng hơn nữa chính là nếu chuyện này mà tiếp tục thêm nữa thì những chuyện nguy hiểm như thế sẽ lại xảy ra thêm nhiều lần nữa.

Nếu thế thì sau này phải làm sao đây?

Khang Vạn Lý vừa mắng vừa lau đi những dấu vết được để lại trên chân cậu vào đêm qua. Trong gương, đôi mắt của cậu con trai đều đã phiếm hồng, trông cực kì đáng thương.

Khang Vạn Lý trừng mắt nhìn bản thân cả một buổi, đột nhiên cậu lại lâm vào mê man.

Tới tận bây giờ, cậu chắc chắn sẽ phải suy nghĩ thật cẩn thận nên xử lí như thế nào về quan hệ giữa cậu và Hoa Minh đây.

Từ chối.... Hiển nhiên là không thể rồi. Nhưng chấp nhận.... Trong lòng cậu vẫn chưa vượt qua được cái sự thê thảm kia!

Tâm trạng để yêu đương với Hoa Minh một cách không miễn cưỡng vẫn còn hơi xa lắm, so với việc ngọt ngào tình chàng ý thiếp thì cậu lại càng muốn hăng hăng tát Hoa Minh một cái hơn cơ!

Hơn nữa có lẽ bây giờ không nên suy nghĩ về bản thân mà trọng điểm chính là thái độ của Hoa Minh đối với cậu, cái tên bi/ến thái kia định làm gì đây?

Nếu Hoa Minh từng bước ép sát....

Khang Vạn Lý thấp thỏm bất an hồi hộp, sau đó chờ Hoa Minh về đến, hai người lại hoà bình như lúc trước mà ăn sáng giống bình thường.

Cực kì hoà bình! Cực kì bình thường!

Không trêu chọc khiến người khác cảm thấy xấu hổ, cũng không có đến gần mà động tay động chân.

Tựa như những chuyện hôm qua đều chưa từng xảy ra. ngoại trừ việc thân mật vào hôm qua ra thì mối quan hệ giữa cả hai không khác gì bạn bè ngoại trừ việc thân mật vào hôm qua ra.

Khang Vạn Lý ăn trong sự mù mịt, mãi cho đến khi chuẩn bị đến lớp học tiết tự học buổi sáng, cậu mới không dám tin mà hỏi: "Cứ như vậy à?"

Hoa Minh lộ ra biểu cảm nghi hoặc: "?"

Khang Vạn Lý hơi do dự: "Sau này cậu cũng cứ như vậy à?"

Hoa Minh: "Như vậy là như nào?"

Khang Vạn Lý: "Thì là.... bình thường ý."

Hoa Minh nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Ơ, có thể không bình thường hửm?"

Khang Vạn Lý lập tức phủ định: "Không thể!"

Hoa Minh cười nói: "Vậy anh đang nói gì thế?"

Khang Vạn Lý: "..."

Đương nhiên là Khang Vạn Lý hi vọng bình thường một chút, chỉ là cậu không thể tin nổi sau khi Hoa Minh nổi điên thì hắn lại như bình thường thế này.

Hoa Minh nhìn thấu được suy nghĩ của cậu: "Chẳng phải là anh bảo em cho anh chút thời gian sao?"

Khang Vạn Lý nghẹn lại, không ngờ đây lại là nguyên do, cậu chần chừ nói: "Đúng là tôi đã từng nói...." Nhưng cậu không ngờ lại Hoa Minh lại đồng ý!

Hoa Minh nheo nheo mắt, đột nhiên lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ anh đang lừa em?"

Một cảm giác sởn tóc gáy toát từ trên lưng lên, Khang Vạn Lý kinh hãi nói: "Không có, tôi không có lừa cậu đâu!"

Hoa Minh lập tức dịu dàng vô cùng: "Vậy là tốt rồi, từ giờ trở đi tụi mình cứ từ từ thôi."

Nghe ba chữ "từ từ thôi" rất ôn hoà, nhưng rơi vào tai Khang Vạn Lý thì lại khuếch trương vô tận, cậu vừa cảm thấy áp lực, vừa lại thở phào nhẹ nhõm, rất mâu thuẫn.

Là thật đấy.... Có lẽ điều mà Khang Vạn Lý mong chờ trong lòng chính là khoảng thời gian để cậu được suy nghĩ như thế này.

Cậu phải sửa sang lại tâm trạng của mình thật đàng hoàng, sau đó mới đưa ra quyết định của mình.

Đang nghĩ ngợi, Hoa Minh khẽ cười nói: "Đương nhiên là kết quả cuối cùng chỉ có thể là anh đồng ý với em mà thôi, sẽ không có một cái kết cục khác xuất hiện. Nếu không thì những chuyện như buổi tối hôm qua sẽ xuất hiện một lần nữa, bất kể là anh đang ở đâu."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý cảm thấy như mình bị bóp chặt lấy yết hầu, suýt chút nữa là tắt thở ngủm củ tỏi.

Tên biế/n thái này đáng sợ quá!

Đáng sợ nhất chính là, thật ra cậu đã có dự cảm không tốt rồi, cậu cảm thấy mình rất có thể sẽ thoả hiệp từ lâu rồi, chỉ khác nhau là phải tốn bao nhiêu lâu mới thoả hiệp được mà thôi. Mà tất cả những gì cậu có thể làm hình như chỉ có hùng hổ đạp lên mặt Hoa Minh để hả giận mà thôi!?

..... Xui xẻo quá đi!

Gặp phải Hoa Minh, đúng thật là xui xẻo quá mức.

Nhưng dù vậy, trước khi bản thân chưa chấp nhận thì Khang Vạn Lý vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, cậu cảnh giác nói: "Vậy cậu đồng ý với tôi, cậu không được cứng với tôi nữa."

Hoa Minh thấy hơi miễn cưỡng một chút, hắn kiềm chế nói: "Trước đó em đã mất kiên nhẫn, tạm thời có thể đồng ý với anh."

Rõ ràng là lúc nào cũng đều không được hết! Khang Vạn Lý muốn chửi người, cậu miễn cưỡng nhịn xuống, cãi nhau với Hoa Minh vốn cũng vô dụng thôi, vì để yên tâm, cậu tỉnh táo nói: "Chìa khoá, cậu đưa chìa khoá cho tôi."

Hoa Minh thong thả giao nộp chiếc chìa khoá mà hắn đã lén làm đưa cho Khang Vạn Lý, chờ khi Khang Vạn Lý lộ ra vẻ mặt vui vẻ thì hắn mới nói: "Tại sao anh lại nghĩ em đi làm chìa khoá mà chỉ làm có một chìa thôi vậy?"

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý đột nhiên tức giận, cậu ném chìa khoá lên mặt Hoa Minh một cái bộp.

Hoa Minh cười ha ha ha ha ha.

Hai người một trước một sau ra khỏi ký túc xá, ngoài cửa gió lạnh thổi đến, những mảnh bông tuyết nhỏ vụn bay theo gió lạnh tạt vào trên mặt, trên mặt đất đã bị những làn tuyết dày đọng lại che kín.

Khang Vạn Lý mới biết bên ngoài tuyết đã rơi cả một đêm.

Khang Vạn Lý giẫm lộp bộp lên đất, đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên bị Hoa Minh giữ chặt, Hoa Minh kéo tay Khang vạn Lý vào trong áo phao của mình, tay của hai người nắm vào nhau.

Khang Vạn Lý sửng sốt, vội vã giật tay lại: "Làm gì đấy!"

Hoa Minh: "Nắm tay đi."

Khang Vạn Lý vội la lên: "Giỡn cái gì đó, không nắm tay! Nắm tay sẽ bị người khác nhìn thấy đó, không phải cậu nói cho tôi thời gian sao?"

Hoa Minh tựa như rất kinh ngạc: "Hôm qua anh nói anh thích em mà."

Mặt Khang Vạn Lý đỏ lên, cảm thấy thẹn thùng mà phản bác: "Tôi còn nói là chỉ thích có một chút thôi!"

Hoa Minh nói: "Vậy thì một chút đó, không đủ để nắm tay ư?"

Không đủ. Khang Vạn Lý cắn răng, đang muốn nói chuyện, Hoa Minh đã cười nói: "Nói không đủ là em hôn anh đó."

Khang Vạn Lý không vui nói: "Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì!"

Hoa Minh hơi mỉm cười, cảm thấy đã mỹ mãn rồi, tư thế nắm tay của hắn liền đổi thành đan mười ngón, hai người vẫn duy trì tốc độ chầm chậm giẫm lên tuyết mà đi.

Cả hai đều mặc áo phao nên tuy nói là đi chung nhưng thật ra không ai nhìn ra được là hai người nắm tay cả, Khang Vạn Lý thoáng thả lỏng.

Chung quanh im ắng, gió thổi lên mặt cực kì lạnh, lòng bàn tay Hoa Minh lại nóng hầm hập, như thể hắn sợ cậu lạnh nên thỉnh thoáng còn túm lấy tay áo một chút.

Khang Vạn Lý vô thanh vô tức đi theo, trái tim cậu không hề bình tĩnh, tuy chỉ đi bộ bình thường thôi nhưng tim lại thình thịch càng ngày càng rõ ràng.

Khang Vạn Lý bất giác bắt đầu làm một bài toán, cái thích một chút kia rốt cuộc là có đủ để nắm tay hay không? Tự cậu giải ra thì hình như là.....

+

Đủ rồi.