Cực Độ Mê Luyến

Chương 63: Vững vàng đến mức có thể bay



Editor: lemonade 

=======

Sau khi tách khỏi Hoa Minh thì vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ thi. Khang Vạn Lý đã tìm được chỗ ngồi của mình từ lâu, đầu óc cậu vẫn đang nhớ đến dáng vẻ cười tủm tỉm của Hoa Minh ở dưới lầu ban nãy. 

Hừ! Có gì buồn cười chứ hả!

Thật là không thể nào hiểu nổi mạch não của Hoa Minh mà!

Trong phòng học dần dần cũng có những học sinh khác đi vào. Sau khi ngồi xuống, học sinh bên cạnh oán giận nói: "Phòng này bị làm sao thế, sao lại lạnh như vậy chứ?"

Khang Vạn Lý không khỏi thấy kì quái, có lạnh như vậy à? Sao cậu thấy vẫn ổn mà?

Lúc này Khang Vạn Lý mới chợt phát hiện ra lượng nhiệt ấm áp chống đỡ cho cậu là từ chân truyền lên.

Miếng giữ nhiệt mà Hoa Minh đã dán cho cậu đang liều mạng đốt cháy lượng nhiệt của nó. Sức nóng phát ra rất mạnh mẽ khiến đôi chân của cậu đều rất ấm áp, chỉ cần hai chân cậu đã ấm thì những nơi khác cũng sẽ không thấy lạnh.

Khang Vạn Lý nhất thời hơi cảm thán, không ngờ lí do mà Hoa Minh dán miếng giữ nhiệt ngay chân cậu lại là như thế này.

Không ngờ Hoa Minh lại cẩn thận như thế.....

Hoá ra vẫn là một người có mưu tính sâu xa.

Trong phòng học ngày càng có nhiều người hơn, trong lớp có vài người là học sinh của Tam Trung.

Những người khác thì có thể không biết Khang Vạn Lý nhưng học sinh của Tam Trung thì đều từng là đàn em khoá dưới của Khang Vạn Lý. Cơ bản là dù cho ở trường hay trên diễn đàn thì cũng đã từng gặp qua Khang Vạn Lý. 

Bọn họ phát hiện ra Khang Vạn Lý, có hơi không dám nhận mặt, mà chỉ có thể dùng tay ra hiệu.

"Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, nhìn bên kia kìa!"

"???? Cái gì đó?"

"Khang Vạn Lý --- Khang Vạn Lý kìa!"

Tên của Khang Vạn Lý ở Tĩnh Bác thì để chỉ học sinh chuyển trường có mâu thuẫn với Hoa Minh, còn đối với các thí sinh khối 12 của toàn thành phố thì lại là truyền thuyết. Anh em nhà họ Khang đó, ai mà không biết chữ học □□!

(*) khúc này là 学□□字 tui khum biết dịch sao nữa, ai biết thì cmt để tui sửa ha.

Ban đầu chỉ là vài người bàn tán, sau vài phút thì toàn bộ lớp đều kinh ngạc mà chụm đầu ghé tai.

"Là Khang Vạn Lý thật đấy à? Anh ấy vậy mà học lại sao! Sao lại không nghe thấy ai nói gì hết vậy? Năm ngoái anh ấy không đi thi à?"

"Anh ấy không học ở Tam Trung vậy thì học ở đâu nhỉ? Tớ còn tưởng ảnh ra nước ngoài rồi cơ."

"Tớ được thi chung trường với Khang Vạn Lý này, trời ơi, điên mất thôi."

"Ở ngoài với trên ảnh đẹp như nhau luôn, tớ cứ mãi nghĩ là nhan sắc của anh em nhà họ Khang là lừa phỉnh hết, thợ chụp ảnh chắc là đã photoshop cho họ rồi...."

Khang Vạn Lý đã lọt vào trung tâm bàn tán của mọi người, tất nhiên là cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khác rồi. Cậu không để ý mà chỉ xoa tay chực chờ, chuyên tâm ngồi chờ bài thi được phát ra để cậu có thể đại sát tứ phương.

Ở Tĩnh Bác được thi cử quá ít ỏi, cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Kỳ thi thử chung toàn thành phố, phải chiến đấu cho sảng khoái mới được, cậu muốn ném người đứng thứ hai ra sau ít nhất là 30 điểm! 

Đang nghĩ ngợi, một giọng nói của người đàn ông trung niên quen thuộc phát ra từ bên ngoài cửa, thầy giáo lớn tiếng nói: "Yên lặng! Yên lặng! Chú ý kỷ luật của trường thi vào, cấm ồn ào!"

Giám thị là một nam một nữ, một trước một sau bước vào lớp.

Ánh mắt của thầy giáo kia âm trầm, tướng mạo quen thuộc, đúng là Khổng Văn Quân rồi.

Khổng Văn Quân - người mà Khang Vạn Lý ghét nhất Tĩnh Bác, không gì sánh bằng. 

Các trường trung học của thành phố đã rút thăm để phân chia trường thi, thế mà cũng phải đụng mặt cơ à?!

Đúng là không thể nào trùng hợp hơn nữa!

Khang Vạn Lý cũng đành quy phục dưới duyên phận mà trời cao đã an bài. Tựa như là có tác động qua lại hay sao mà Khổng Văn Quân đúng lúc cũng nhìn trúng tầm mắt của cậu, Khang Vạn Lý hừ một tiếng, không thèm để ý.

Cũng đâu có phải ở Tĩnh Bác đâu, ở Tam Trung mà đụng phải người này thì Khang Vạn Lý không cần phải nể mặt ông ta. 

Cậu siêu cấp ghi thù đó!

Khổng Văn Quân cũng không ngờ sẽ gác thi Khang Vạn Lý. Ông ta dạo một vòng nhìn ánh mắt của những người khác một hồi thì phát hiện mọi người không biết tại sao đều hướng mắt về Khang Vạn Lý, lập tức ông ta tự giác hiểu rõ.

Hèn gì. 

Hèn gì khi ông ta còn chưa bước vào lớp thì đã nghe tiếng ầm ĩ truyền ra đến tận hành lang của lớp mà ông ta gác thi, chắc là vừa nãy Khang Vạn Lý lại làm ra trò cười gì đó cho thiên hạ rồi.

Quả nhiên, bởi vì có học sinh như Khang Vạn Lý ở Tĩnh Bác mà thành tích của Tĩnh Bác mới mãi không thấy đi lên như thế.

Khổng Văn Quân đè nén hơi thở, giả vờ như không nhìn thấy Khang Vạn Lý.

Cứ theo lẽ thường mà đợi đến giờ thi, ông ta và một nữ giáo viên khác cùng đi phát đề thi và tờ điền đáp án.

Thời gian vừa điểm, học sinh của trường thi sôi nổi cầm bút, âm thanh lật đề thi và tiếng bút ma sát với giấy đan chéo chồng lên nhau, bầu không khí cực kì nghiêm túc. 

Khổng Văn Quân đứng ở trên bục giảng giám sát, tất cả hành động của thí sinh đều không thể nào giấu khỏi ánh mắt ấy. Ông ta cố ý lại như vô tình tập trung ánh mắt lên Khang Vạn Lý, như muốn bắt trọn khoảnh khắc nào đó.

Ở trong mắt ông ta, cả trường thi này kẻ có khả năng phao bài nhất chính là Khang Vạn Lý. Nếu như ông ta mà phát hiện Khang Vạn Lý có mang theo phao hoặc là có một động tác nhỏ nào đó thôi thì ông ta sẽ tuyệt đối tóm Khang Vạn Lý ngay và luôn.

Phải phạt thật nặng vào!

Nhưng mà Khổng Văn Quân trừng mắt nhìn cả nửa ngày trời, Khang Vạn Lý vẫn cực kì "thành thật" như thế, yên lặng làm bài, đặt cả tinh thần lên cây bút, phảng phất như chỉ là một học sinh "bình thường".

...... Sao lại thế? Khang Vạn Lý - học sinh đứng bét của 12-8 lại đang ngồi trong phòng thi trông giống như một học sinh giỏi thực thụ?

Bút thì vẫn múa như bay?

Cậu ta biết làm à?

Khổng Văn Quân khó tránh nảy lên phần để ý, ông ta nhìn nhiều lần rồi, lần nào cũng thấy Khang Vạn Lý đặt bút tính toán. Môn thi lần này là môn Toán, nếu như không biết làm thì lẽ ra đến tính toán cũng sẽ không biết, sao có thể viết lia lịa như thế được?

Khổng Văn Quân càng nhìn càng thấy quái lạ. Ông ta quá khó hiểu, thời gian làm bài đã trôi qua hơn phân nửa, cuối cùng ông ta cũng nhịn không được mà đổi chỗ với nữ giáo viên kia. 

Khổng Văn Quân đi đến gần Khang Vạn Lý, cúi đầu xuống nhìn bài làm của Khang Vạn Lý.

Liếc mắt một cái đã thấy được tờ đề và đáp án của Khang Vạn Lý, trên mặt giấy viết đầy chữ, chữ viết rõ ràng, chữ nào ra chữ đó.

Ông ta đứng im chuẩn bị nhìn kỹ hơn, Khang Vạn Lý bất thình lình đẩy sang một tờ giấy nháp, che lại đáp án, viết lên tờ giấy nháp một hàng chữ to đùng: Nhìn cái cục cức, biến!

Sắc mặt Khổng Văn Quân thoáng chốc đã bị tức đến tím tái mặt mày. Ông ta trừng mắt nhìn Khang Vạn Lý vài cái, mà Khang Vạn Lý còn chẳng thèm ngó mặt lên để ý ông ta cái nào.

Khổng Văn Quân tức trào phổi, nhất thời phủi tay rồi bỏ đi mà không ngoảnh mặt lại.

Trở về bục giảng, Khổng Văn Quân vẫn còn tức trào máu. Ở nửa đoạn sau của kỳ thi, ông ta đã quyết định là sẽ đánh dấu bài của Khang Vạn Lý, ai mà có ngờ vẫn còn 30 phút nữa mới hết giờ làm bài thì Khang Vạn Lý đã đặt bút xuống, không viết nữa.

Những học sinh khác vẫn còn đang múa bút thành văn, có người thì lộ ra vẻ mặt khó xử, có người thì run tay, chỉ riêng mình Khang Vạn Lý là chầm chậm nhàn nhã, thậm chí còn bắt đầu vụng về xoay bút nữa. 

Chẳng lẽ là làm xong rồi sao?

Không thể nào.

Bài thi khó ngang ngửa thi đại học thì sao có thể làm nhanh đến thế được?

Nhất định là không biết làm rồi. Ban nãy vẫn còn giả vờ như không có gì, bây giờ thì đã lộ ra nguyên hình rồi.

Trong lòng Khổng Văn Quân đã có đáp án, khịt mũi xem thường Khang Vạn Lý, sau đó cũng mất đi hứng thú với Khang Vạn Lý. 

Kỳ thi mau chóng kết thúc, Khang Vạn Lý bước nhanh ra khỏi trường thi. Lần đầu tiên cậu làm những chuyện như "nhóc hư", vậy mà sau khi làm xong lại thấy tâm tình vui vẻ một trận ra trò.

Tưởng tượng vẻ mặt tức đến tái mét của Khổng Văn Quân, Khang Vạn Lý đã vui đến không giấu được.

Bởi vì tâm tình vui vẻ nên những ngày thi tiếp theo cậu làm bài càng thêm suông sẻ. Chờ đến khi thi xong môn cuối cùng, Khang Vạn Lý đã chấm ra được điểm của mình.

Không hổ là cậu, phát huy đến quá là tốt luôn.

Khang Vạn Lý cảm thấy bản thân vững vàng đến mức có thể bay được rồi.