Cự Long Thức Tỉnh

Chương 906



Chương 906

Khi Lục Hi đi được một vòng thì đã là 6 giờ chiều, lúc này mọi người đã dần tiến vào Tây Hồ.

Lúc này, Lục Hi đi đến đê Cô Sơn, trên con đê này đang có mười mấy người đi qua đi lại, có vẻ là người của nhà họ Ôn.

Nhưng Lục Hi phát hiện ra một người quen, bởi vì màu tóc của người này rất dễ nhận biết, là màu tím.

Chính vào lúc này, đội người kia cũng chạm mặt Lục Hi. Cậu trai tóc tím nhìn thầy Lục Hi, cậu ta hô lên: “Là mày?”

Lục Hi mỉm cười: “Ừ, tao đây”.

“Đội trưởng, ngăn thằng này lại, chính nó đã đánh chú hai đấy ạ”, cậu trai tóc tím kia nói với người đứng đầu.

Đội trưởng kia nghe vậy thì lập tức xoay người ngăn cản Lục Hi.

Lục Hi nhìn người đội trưởng này, tuổi khoảng hơn 50, cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, cũng là một cao thủ.

Lúc này, người đội trưởng kia nhìn Lục Hi, chậm rãi nói: “Cậu là ai?”

“Tôi là Lục Hi”, Lục Hi đáp.

“Cậu chính là Lục Hi?”, đội trưởng ngẩn ra.

“Đúng vậy”, Lục Hi nói.

Lúc này, cậu trai tóc tím cùng đám người khác cũng kinh ngạc không thôi. Nhà họ Ôn mới mở một cuộc họp, bây giờ không ai là không biết Lục Hi.

Một lát sau, đội trưởng nói: “Cậu là Lục Hi thì tôi sẽ báo chuyện này cho gia chủ, để gia chủ định đoạt”.

Thân phận của Lục Hi hiện tại có thể nói là một nửa họ Ôn, ông ta không thể tùy tiện động thủ.

Hơn nữa, ông ta và chú hai của cậu trai tóc tím ở cùng cảnh giới, Lục Hi có thể đánh bại người kia thì cũng có thể đánh bại ông ta. Nếu cố tình động thủ thì có khi ông ta cũng phải mất mặt.

Nhưng lúc này cậu trai tóc tím lại nở một nụ cười thâm độc. Tình cảnh nhà Lục Hi thế nào cả nhà họ Ôn đều biết, không tốt chút nào.

Hơn nữa nghe nói Lục Hi này còn không muốn đổi họ để đi vào nhà họ Ôn, nhưng ông cụ sao có thể cho phép Lục Hi làm trái ý mình. Cậu ta càng mong Lục Hi cứ kiên quyết như thế, cuối cùng thì cho ông cụ thu thập cậu ta. Đến lúc đó, cả nhà họ sẽ tan cửa nát nhà, quá là hay.

Lục Hi nghe đội trưởng nói thế thì thản nhiên đáp: “Tùy ông, miễn là ông thích”.

Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn đội ngũ tiếp tục đi tuần tra.

Lục Hi lắc đầu, tiếp tục đi dạo quanh Tây Hồ.

Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, Tây Hồ được chiếu sáng bởi vô số ánh đèn, khiến nơi đây giống như tiên cung, đặc biệt là mặt hồ làm chiến trường cũng được mấy chục cái đèn pha chiếu đến, sáng như ban ngày.

Lúc này, trên mấy cái đê ở Tây Hồ cũng có không ít người đứng đó, phải lên đến hàng ngàn người. Bọn họ châu đầu ghé tai, sôi nổi bàn luận về trận quyết chiến này.

Ở một góc đê khác, Lâm Tiêu dẫn đám đồng đạo Tây Bắc nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt hồ kia.

“Ông Lâm, sao cậu Lục vẫn chưa đến nhỉ?”, có người lo lắng hỏi.

Lâm Tiêu bình tĩnh đáp: “Vội cái gì, đến lúc cần thì cậu Lục sẽ xuất hiện thôi”.

Đám người nghe xong thì cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.

Lúc này, Lục Hi đã thay đổi thành dáng vẻ của Lục Thiên Hành, mà trên cái đê anh đứng cũng đã có rất nhiều người.