Cự Long Thức Tỉnh

Chương 627



Chương 627

“Tên Lục Thiên Hành kia sẽ không bị dọa vỡ mật, không dám tới chăng?”

Chuông vừa điểm, mọi người lại một lần nữa ồn ào thảo luận, quảng trường chớp mắt chìm trong tiếng ồn ào huyên náo.

Lúc này một bóng người lưng khom bước ra khỏi chùa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới quảng trường.

Ngay khi ông ta vừa xuất hiện, quảng trường lập tức vang lên từng trận reo vang.

“Liễu đại tông sư tới rồi”.

“Liễu đại tông sư, hôm nay nhất định phải thể hiện ra sức mạnh kỳ diệu khiến chúng tôi được mở rộng tầm mắt đó”.

“Liễu đại tông sư, chặt tên nhóc đó thành tám mảnh, cho hắn biết sức mạnh của giới võ đạo Cam Túc này”.

Những người cổ vũ hoan hô này đều là người trong võ đạo Cam Túc, số lượng khoảng 300 người, còn hơn 100 người còn lại đều đến từ Tây Bắc, tất cả đều mang sắc mặt tái mét.

Bọn họ cũng biết Lục Thiên Hành không nổi tiếng, việc khiêu chiến tông sư tám chín phần sẽ phải nhận một kết cục thê thảm, bọn họ cũng có chuẩn bị tâm lý cho kết quả, và hầu hết đều đến để thưởng thức sức mạnh thần thông của tông sư, nên không ôm bất cứ hy vọng gì với Lục Thiên Hành.

Nhưng hiện trường lại xuất hiện cảnh tượng như vậy khiến bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ, người thuộc giới võ đạo Tây Bắc đưa mắt nhìn nhau, gương mặt từng người đều hiện rõ nét bất lực.

Tuy rằng bọn họ cũng sùng kính tông sư nhưng cũng không thể hùa theo reo hò, trở về không bị mắng chửi thành quân phản trắc mới lạ, do đó chỉ đành duy trì trầm mặc.

Lúc này chỉ thấy ông lão gù lưng kia thong thả đi đến giữa quảng trường, cười híp mắt nhìn mọi người rồi khẽ phất tay ra hiệu im lặng.

Đám đông ngay lập tức ngừng tiếng cổ vũ.

Ông lão này để râu dê, lưng gù, xem ra không có khác biệt gì so với một ông lão bình thường nhưng ông ta lại chính là thủ lĩnh của võ đạo Cam Túc, tông sư Liễu Bồi Nhiên.

Lúc này cả sân im bặt, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên vuốt râu ung dung nói: “Vốn dĩ tôi tuổi tác đã cao không muốn cùng người khác so đo cao thấp nữa, nhưng người tên Lục Thiên Hành này lại huênh hoang phế bỏ hai tay người cùng tộc của tôi là Liễu Lâm Đường, còn nói năng lỗ mãng, ngay cả lão già là tôi đây cũng muốn giáo huấn, không còn cách nào khác tôi chỉ đành lê tấm thân tàn tạ này của mình nghênh chiến”.

Mọi người nghe xong lập tức lại là một trận sôi trào.

“Liễu đại tông sư, không cần khách sáo với hắn ta, hung hăng dạy cho hắn một bài học”.

“Vậy mà dám nói xằng bậy muốn giáo huấn tông sư, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà”.

“Chúng tôi ủng hộ Liễu đại tông sư đánh hắn tới tàn phế, cho hắn biết thế nào được gọi là tông sư không thể xúc phạm”.

Một con cáo già như Liễu Bồi Nhiên vừa xuất hiện đã chiếm được đạo lý, khơi dậy lên sự bất mãn của đám đông đối với Lục Thiên Hành, hoàn toàn khiến họ phớt lờ khía cạnh ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là một lão già xảo quyệt.

Lâm Tiêu nhìn một màn này khinh thường nói: “Cố làm ra vẻ”.

Tiếng của Lâm Tiêu không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ từng chữ.

Đặc biệt là Liễu Bồi Nhiên, sắc mặt ông ta phút chốc đã sa sầm, quay đầu nhìn hướng Lâm Tiêu.

Vừa đảo mắt nhìn tới, Liễu Bồi Nhiên cũng thoáng sửng sốt, sau đó chắp tay: “Lâm đại tông sư, đến Cam Túc cũng không đánh tiếng trước, lão già đây sẽ tiếp đãi ông chu đáo”.