Con Nhà Giàu

Chương 444



“Nhìn đoàn xe sang trọng đó kìa, wow!”

Mấy cô gái kinh ngạc cảm thán.

Sau đó, mấy cô nàng Mạnh Xán không tiếp tục đi vào nữa mà đứng lại ở trước cổng, muốn tiếp tục nhìn xem rốt cuộc sẽ là ông lớn nào đi ra từ trong xe.

Thậm chí có mấy cô gái còn vội vàng chỉnh sửa lại lớp trang điểm.

Lỡ như có cậu cả xuống xe, người ta nhìn thấy các cô thì sao chứ? He he!

Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy người xuống xe là một đám vệ sĩ áo đen.

Một cậu chủ nào đó cuối cùng cũng bước xuống xe.

“Má ơi? Trần Lạc Thần?”

Còn Mạnh Xán vừa nhìn thấy, trong nháy mắt vì kinh ngạc mà trợn tròn mắt há hốc mồm.

Sắp vì sự kinh ngạc mà choáng váng cả người.

“Tần Nhã, anh ta có phải là Trần Lạc Thần không?”

Mạnh Xán phấn khích nhảy cẫng lên.

Tần Nhã gật đầu: “Đúng vậy!”

“A! Trần Lạc Thần… anh ấy lại có cả đội xe luôn sao?”

Trước đây Mạnh Xán chỉ kinh ngạc vì sự giàu có của Trần Lạc Thần.”

Nhưng không ngờ Trần Lạc Thần lại còn đáng kinh ngạc vì mặt khác.

Mà Trần Lạc Thần đương nhiên không hề chú ý gì đến bọn Tần Nhã các cô.

Đoàn tháp tùng đông đảo đưa người vào trang viên của nhà họ Long.

“Nhà họ Long mời cả Trần Lạc Thần sao?”

Mạnh Xán phấn khích hỏi.

“Nhà họ Long chắc không mời Trần Lạc Thần, tôi cảm giác chắc có chuyện mờ ám gì đó, đi thôi, chúng ta vào xem thôi!”

Tần Nhã nói.

Sau đó cô ta dẫn theo Mạnh Xác mặt mũi đầy vẻ phấn khích cùng tiến vào.

Sau khi các cô vào liền nhìn thấy bên trong trang viên có hai thái cực đang giằng co với nhau.

“Cậu chính là Trần Lạc Thần đấy à? Tôi nhớ không lầm là nhà họ Long bọn tôi không có mời cậu mà nhỉ?”

Người của nhà họ Long tỏ vẻ thù địch, nói chuyện với Trần Lạc Thần.

“Hừ, lại dám đích thân tới cửa nữa à, mau nói xem, cậu Lâm nhà chúng tôi đâu rồi? Còn cả cậu Vân nữa, có phải bị cậu bắt đi rồi hay không?”

Có người của nhà họ Long không kiềm được quát to.

“Không được vô lễ, không có chứng cứ, chúng ta sao có thể nói năng lung tung thế được, lỡ như chuyện này không phải do cậu Trần đây làm thì sao?”

Ông cụ giơ tay ngăn cản, ra hiệu cho người của nhà họ ngậm miệng lại.

Sau đó ông ta nghiền ngẫm, cười cười, nhìn vào Trần Lạc Thần: “Cậu nói có đúng không cậu Trần?”

“Không đúng! Chuyện của Long Thiếu Vân và Long Tuấn Lâm đúng thật là do tôi làm!”

Trần Lạc Thần lắc đầu cười khổ.

“Hửm?”

Mí mắt của ông cụ giật giật.

Đôi mắt của ba Long Tuấn Lâm đỏ ngầu.

“Đồ khốn kiếp, quả nhiên là chị em nhà họ Trần các người làm, mau nói đi, các người đã đưa Thiếu Vân và Tuấn Lâm đi đâu rồi?”

Ông Long kia lạnh lùng hỏi.

“Ha ha, hôm nay có một số chuyện mà, hoàn toàn phải làm ra cho rõ ràng, chuyện ác mà mấy năm nay nhà họ Long các người làm cũng không ít đâu! Chẳng qua là trước khi giải quyết tôi cần phải liệt kê tí nợ đã!”

Trần Lạc Thần cười lạnh.

“Đòi nợ?”

Tình huống lúc này có rất nhiều người, bọn họ đều đang bàn tán xôn xao.

Còn Mạnh Xán thì đang đứng ở bên cạnh ngó nhìn.

Trần Lạc Thần trước mặt quả thật đem đến cho cô ta một cảm giác thật xa lạ.

Hóa ra Trần Lạc Thần đến để đối đầu với nhà họ Long.

Má ơi, tên Trần Lạc Thần này rốt cuộc là ai? Đến cả nhà họ Long mà cũng dám đối đầu.

“Không sai, là đòi nợ!”

Trần Lạc Thần nói xong.

Một tên thuộc hạ đã đưa đến một tờ giấy thỏa thuận.

“Đây chính là giấy thỏa thuận mà cậu cả Long Tuấn Lâm ký, anh ta mạo phạm vào nhà họ Trần chúng tôi, quyết định bồi thường cho nhà họ Trần, anh ta đã đáp ứng tôi rằng những sản nghiệp nhà họ Long thuộc quyền sở hữu của anh ta đều phải bồi thường hết cho nhà họ Trần!”

Ông cụ lấy tờ giấy xem thử, khóe miệng co quắp.

Phải biết rằng, cậu Lâm sở hữu một phần ba tài sản của nhà họ Long!

“Ha ha, nhất quyết muốn bắt chẹt nhà họ Long bọn ta?”

Ông cụ nói.

“Tôi còn chưa nói xong mà, chỉ là, những thứ này vẫn chưa hết đâu!”

Trần Lạc Thần nói.

“Không đủ?”

“Đúng thế, bởi vì Long Tuấn Lâm vốn phải bồi thường 300 nghìn tỷ!”

“Quy đổi ra thì các người còn thiếu tôi 150 nghìn tỷ đấy!”

Mí mắt của ông cụ càng giật ghê gớm hơn.

Mà người của nhà họ Long ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó phẫn nộ nhìn về phía Trần Lạc Thần.

“Đưa anh ta ra đây!”

Trần Lạc Thần còn nói thêm,

Sau đó liền nhìn thấy vệ sĩ khiêng một cái bao tải ném xuống đất.

Bao tải được mở ra, là một thanh niên đã bị đánh đến mức không còn nhìn ra được hình dáng, đã lâm vào tình trạng hôn mê.

Mà khi vừa nhìn thấy tên thanh niên này.

“Tuấn Lâm!”

Ông cụ nóng ruột gọi.

“Đừng vội đừng vội, còn nữa!”

Lúc này Hầu Bình cũng xuất hiện, nói.

Sau đó có một người vác theo một bao tải ném đến trước mặt ông cụ.

“Đây là gì?”

Người nhà họ Long sững sờ.

“Tôi biết, mấy cái này hình như là quần áo trước đây của cậu Thiếu Vân đấy!”

Có người trong gia tộc nhà họ Long kinh hô.

“Long Thiếu Vân lái xe rơi xuống sườn núi, chỉ còn lại mớ quần áo này thôi, nhà họ Long các người chắc là tìm đến điên rồi nhỉ?”

Hầu Bình nói.

“Cái gì!”

Ông cụ lại lần nữa phải kinh hãi trong lòng.

Nỗi đau đớn vô hạn ập đến.

“Trần Lạc Thần, chị em nhà họ Trần các người thật quá cuồng vọng, thật sự không coi nhà họ Long chúng tôi ra gì sao?”

Đôi mắt của ông cụ đã đỏ ngầu.

Còn Trần Lạc Thần thì cười nhạt một tiếng.

Theo lẽ thường thì không thể nào làm Trần Lạc Thần nao núng được.

Dù sao Trần Lạc Thần nào phải người thích đi gây chuyện.

Nhưng trước đây, Long Thiếu Vân ám hại anh mấy lần, còn suýt chút hại chết em họ nội Tường Vi của anh.

Bây giờ đến lượt Long Tuấn Lâm còn suýt nữa hãm hại cô em họ ngoại Dương Tiểu Bối của anh.

Đây đều là những người anh trân trọng nhất.

Hơn nữa, ân oán giữa nhà họ Long và chị gái cũng đã dây dưa được mười mấy năm rồi.

Chị gái anh thì không rảnh rỗi để xử lý đám nhà họ Long này.

Nhưng thứ Trần Lạc Thần có lại là thời gian.

Thế thì không bằng nhân lần này kết thúc mọi thứ.

Ngay khi ông cụ định sống mái một trận với Trần Lạc Thần.

Đột nhiên, quản gia vội vả ôm theo cái điện thoại không dây chạy đến.

“Lão gia, có điện thoại!”

“Cút, bây giờ tôi không có tâm trạng để nghe điện thoại!”

Ông cụ quát.

“Không phải, lão gia, là điện thoại của bên kia gọi đến!”

Quản gia vội vàng nói.

“Hả?”

Ông cụ thầm giật mình trong lòng.

Vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.

Sau đó ông ta cung kính nhận điện thoại.

“Vâng! … Vâng! Vâng!”

Ông cụ nói liên tiếp ba từ “vâng”.

Khi nói lên từ “vâng” cuối cùng đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Sau khi cúp điện thoại, ông cụ buông tay, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

“Lão gia…”

Quản gia vội vã tiến lên nhặt điện thoại.

Còn ông cụ nhìn về phái Trần Lạc Thần, vẻ mặt trong nháy mắt đã thay đổi.

Cú điện thoại này là do ô dù to nhất phía sau nhà họ Long gọi đến.

Mà bây giờ, khi nhận được thông báo từ họ, ô dù của ông ta đã rớt đài.

Nói cách khác, Trần Lạc Thần trước mặt ông ta hoàn toàn không phải mà nhà họ Long ông ta có thể làm lung lay được!

“Sao hả? Nếu như không có vấn đề gì, ông cụ ký tên lên giấy thỏa thuận đi, à đúng rồi, bổ sung trên giấy thỏa thuận là tất cả gia sản của nhà họ Long các người!”

Trần Lạc Thần nói.

“Chỉ bằng mày thôi sao, ba, đừng quan tâm đến cậu ta, cứ liều mạng với bọn họ đi!”

“Đúng, nhà to nghiệp lớn của nhà họ Long mà còn sợ các người à?”

“Đúng là người si nói mộng, còn đòi tất cả gia sản của nhà họ Long bọn tôi ấy à! Cậu trước hết nên nghĩ xem bản thân có thể sống sót ra được khỏi nhà họ Long không đã!”

Người nhà họ Long xôn xao giành nói.

Còn ông cụ, giờ phút này ông ta lại giơ tay lên, ra hiệu mọi người đừng nói nữa.

Vẻ mặt của ông ta đã tái nhợt, chậm rãi mở miệng nói: “Được thôi, cậu Trần, tôi ký!”

Tôi ký!

Lời này vừa vọt ra khỏi miệng.

Tất cả người của nhà họ Long đều kinh ngạc ngây người.

Mặc dù chị em nhà họ Trần có thế lớn hơn nhưng nhà họ Long bọn họ hoàn toàn có thể chống đỡ được trước bọn họ mà!

Nhìn đám người đang khó hiểu xung quanh.

Chỉ sợ có mỗi ông cụ là người mà trong lòng đã hiểu rõ hết mọi thứ.

Ký thỏa thuận rồi, từ đây sẽ không có nhà họ Long bọn họ nữa, người nhà họ Long và huyết mạch nói không chừng sẽ bảo toàn được.

Nếu không, trên đời sẽ thật sự không còn nhà họ Long!