Con Đường Bá Chủ

Chương 2541: Cục diện Quỷ Thần Vực



“Ngươi...công chúa...”

Vừa mới chui vào gầm giường, Thiên Hồ Nữ Đế sắc mặt liền cứng đờ, môi đỏ vô thức thốt lên.

“Suỵt!” Mị Duyên vội vàng đặt ngón tay lên miệng, trừng mắt truyền âm:

“Im lặng nếu không muốn bị phát hiện.”

Thiên Hồ Nữ Đế nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Lạc Nam trần truồng, liên tưởng đến Mị Duyên trốn dưới gầm giường giống mình liền đoán được việc gì vừa xảy ra.

Tám phần mười là Mị Duyên định ăn vụng, y phục của nam nhân cũng là Mị Duyên cởi bỏ, chẳng ngờ mình đến đúng lúc nên mới xấu hổ trốn vào chỗ này.

Nghĩ như vậy, Thiên Hồ Nữ Đế có cảm giác như gặp được đồng minh, cũng thả lỏng một hơi.

“Đừng động đậy, đuôi của ngươi quét vào mặt ta.” Mị Duyên truyền âm nói.

“Hết cách rồi.” Thiên Hồ Nữ Đế hít sâu, hơi thở nóng rực của Mị Duyên truyền vào đuôi cũng khiến nàng tương đối khó chịu.

Mà lúc này, có làn gió thơm truyền vào phòng, mang theo từng đợt thanh tân tươi mát.

Chỉ thấy một vị giai nhân thanh lệ tuyệt luân tiến vào, nàng có đôi mắt trong veo như thu thuỷ, làn da trắng mịn như tuyết liên, một thân váy dài màu đen viền lấy từng tia tử sắc, mái tóc óng ả lấp lánh tinh quang, đỉnh đầu có đôi sừng rồng nhỏ, sau lưng có đôi cánh hồ điệp.

Thân thể của nàng đẫy đà thành thục, kết hợp với những đường cong hoàn mỹ tạo ra nét thanh thoát đoan trang, không hề dung tục hay gợi dục.

Có lẽ vì chấp chưởng sự nghiệp nhiều năm, nàng có phong thái của một nữ cường nhân, cơ trí và điềm tĩnh.

Nàng chính là Tiên Điệp Long – Tiểu Tiên.

Đã từng là thị nữ của Long Nghịch, bất quá Long Nghịch trời sinh chỉ có hứng thú với nữ tử Chân Long và nhân loại nên chỉ cùng nàng là chủ tớ đơn thuần, sau khi Lạc Nam kế thừa ý chí...Tiểu Tiên liền theo hầu bên cạnh hắn, trợ giúp hắn rất nhiều nội vụ trên con đường thống nhất vũ trụ.

Bất quá thời điểm Lạc Nam và tất cả nữ nhân lựa chọn đi vào quên lãng, Tiểu Tiên lại không rời đi cùng hắn.

Ngôi vị tộc trưởng của Long Tộc lẽ ra nên do Long Khuynh Thành chấp chưởng, nhưng Long Khuynh Thành đi cùng Lạc Nam, trách nhiệm lền rơi vào vai của đệ đệ nàng là Long Ngạo Thế.

Sợ Long Ngạo Thế trẻ người non dạ sẽ khó lòng quán xuyến được Long Tộc, Tiểu Tiên quyết định ở lại hỗ trợ vực dậy Long Tộc sau nhiều tổn thất vì vừa phải đại chiến với địch nhân, vừa phải khắc phục hậu quả mà Long Ngạo Thiên gây ra.

Long Ngạo Thế xem như là cháu trai của nàng, nàng thật không nỡ để hắn một thân một mình gánh vác cả long tộc đang lộn xộn, vì vậy mà bỏ lỡ đoạn tình cảm với Lạc Nam từng ấy năm.

“Chủ công, tiểu tử Ngạo Thế đã trưởng thành, Long Tộc giao cho hắn ta đã hoàn toàn yên tâm, chỉ hy vọng sau này có thể làm một tiểu thị nữ vì người nâng khăn sửa túi.” Tiểu Tiên ánh mắt thâm tình nhẹ nhàng thủ thỉ, cúi thấp đầu hôn lên trán người nam nhân đang ngủ say.

Gò má của nàng ửng đỏ, Tiên Điệp Long vốn sinh ra là để hầu hạ Long Tộc, Tiểu Tiên giữ gìn thân mình nhiều năm như vậy vì người nam nhân này, hiện tại nhìn thấy hắn toàn thân trần trụi, Long Căn dương dương tự đắc như cột chống trời, hai mắt liền trở nên mê ly, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp rút.

Nam nhân này vẫn luôn xuất chúng như vậy, dù bất cứ ở thế giới nào, ở hoàn cảnh nào...hắn đều có thể ngăn cơn sóng dữ, tạo nên kỳ tích.

Tiểu Tiên nhẹ cắn môi, nàng nhẹ kéo lấy đai lưng, váy dài rơi xuống khoe lấy thân thể ngọc ngà không tỳ vết.

Bạo dạng nắm lấy long căn to lớn ấy vào tay, đang muốn ôn nhu chuyển động.

Chợt vành tai của Tiểu Tiên động đậy, thân thể thoáng chốc cứng ngắt...nàng nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài.

“Chẳng lẽ là các vị chủ mẫu?” Tiểu Tiên giật mình muốn chạy trốn, nhưng lúc này tiến ra bên ngoài chắc chắn sẽ đụng mặt đối phương, nàng lại vừa mới cởi xuống y phục.

Cắn chặt cánh môi đảo mắt nhìn khắp căn phòng, chỉ có một nơi là trốn được.

Không hề do dự, Tiểu Tiên vội vàng thu hồi váy dài nhắm gầm giường chui xuống.

“Ưm...”

Vừa mới chui vào đã bị một bàn tay bịt kín miệng, Tiểu Tiên hoảng hốt muốn phản kháng, lại trừng mắt phát hiện thì ra là hai người quen.

Thiên Hồ Nữ Đế và Mị Duyên Công Chúa.

“Đừng phát ra thanh âm, mau thu liễm khí tức.” Mị Duyên truyền âm nói.

Tiểu Tiên cái hiểu cái không gật đầu, làm sao không nhận ra mình đã rơi vào tình cảnh nào?

Trong lòng thầm mắng chủ công đúng là đồ ngựa giống, say rượu ngủ như chết vẫn có mỹ nhân tìm đến tận giường liên tục.

Các nàng núp dưới gầm chật chội, hiện tại da thịt đã ép sát vào nhau, dinh dính cực kỳ bực bội.

Cũng may cả ba đều là tuyệt đỉnh mỹ nhân, hương thơm bát ngát nên cũng không khó chịu cho lắm.

“Sư huynh khốn kiếp, ngủ cũng không khoác y phục.”

Thanh âm vừa thẹn thùng vừa tức giận bên trên giường vang lên.

Ba nữ nhân đang núp bên dưới âm thầm kinh hãi: “Là Vân Duyên?”

Quả thật là Vân Duyên, lúc này nàng mang theo tâm tình phức tạp và cảm xúc ngỗn ngang tiến vào nơi này.

Ký ức trở về, nàng mới biết được thì ra người nam nhân này lại từng vì mình làm ra nhiều chuyện đến như vậy.

Nhớ lại thời điểm ở Đông Hoa Sơn Trang, cả hai người từng vì sở thích quái dị của Đông Hoa Chí Tôn mà phải trần trụi ôm nhau tiếp nhận truyền thừa, Vân Duyên tuy rằng thẹn thùng nhìn hắn nhất trụ kình thiên, lại cũng không quá mức xấu hổ.

“Thì ra hình xăm này có ý nghĩa quan trọng như thế, sau khi Thuỷ Trung Lao Nguyệt được triển khai, thế gian đều quên lãng ngươi...chỉ có ta là lưu giữ dấu vết mang tên ngươi, ta có phải hay không là người đặc biệt?”

Vân Duyên nhìn hắn lẩm bẩm một mình, đôi mắt xinh đẹp lóng lánh lệ quang, lại vừa cười vừa khóc:

“Ngươi đối với ta như thế, đời này làm sao ta có thể vừa mắt nam nhân nào khác nữa đây?”

Nói xong liền thuận thế nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy hắn, cũng không ghét bỏ hắn hôi thối mùi rượu.

Lạc Nam trong cơn mê vô thức cảm giác được có nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, hắn không cảm giác được địch ý, cho rằng là một vị thê tử nào đó của mình, liền quay sang ôm chầm lấy nàng.

Vân Duyên thân thể có hơi cứng đờ, sau đó lại rất nhanh mềm xuống, thuận thế nằm gọn trong lòng hắn, tận hưởng cảm giác yên bình khó được.

“Moá, nàng làm cái gì? Tại sao không tới luôn?”

Cảm giác được Vân Duyên chỉ nằm mà không động, Mị Duyên bên dưới nóng ruột nóng gan rồi.

Nghĩ đến đây, Mị Duyên truyền âm cho Thiên Hồ Nữ Đế nói: “Ngươi mau giúp ta dùng Mị Lực tác động, để bọn hắn nhanh chóng hành sự.”

“Sao ngươi không làm? Chẳng phải ngươi cũng tu Mị Công?” Thiên Hồ Nữ Đế khó hiểu hỏi.

“Ta và Vân Duyên chính là một, nếu ta thi triển bất cứ thủ đoạn nào nàng sẽ ngay lập tức cảm ứng được.” Mị Duyên hồi đáp:

“Nên đành nhờ ngươi.”

“Tại sao phải làm như thế?” Tiểu Tiên cũng nhịn không được truyền âm:

“Cẩn thận sau này Vân Duyên Công Chúa sẽ nổi trận lôi đình vì các ngươi dám xen vào chuyện riêng tư của nàng.”

“Hừ, nếu như không làm...đợi Lạc Nam tỉnh táo trở lại, với thực lực của hắn chắc chắn sẽ phát hiện chúng ta, đến lúc đó xem các ngươi giấu mặt đi đâu.” Mị Duyên uy hiếp.

Thiên Hồ Nữ Đế cùng Tiểu Tiên đưa mặt nhìn nhau, cảm thấy lời này càng vô lý, bởi vì nếu Lạc Nam cùng Vân Duyên hành sự, chỉ sợ rằng hắn tỉnh lại càng nhanh hơn.

“Nữ nhân xấu bụng này, rõ ràng là chỉ muốn đẩy ngã nam nhân càng nhanh càng tốt.” Hai nữ âm thầm xì một tiếng, nhận ra ý đồ không đứng đắn của Mị Duyên.

Vốn dĩ các nàng từng người đều có ý định âm thầm đánh lẻ, nào ngờ rơi vào tình huống khó xử như thế này, làm gì còn tâm tình nữa chứ? Chỉ hận không thể nhanh chóng thoát khỏi đây, chẳng may bị bắt gian tại trận thì cả đời danh tiết chỉ sợ mất hết.

“Ngươi cũng là nàng, ngươi mau bảo nàng rời khỏi.” Tiểu Tiên hướng Mị Duyên đề nghị Vân Duyên rời đi.

“Khanh khách, ta cũng là nàng...các ngươi đã bị ta biết thì sớm muộn gì nàng cũng biết, còn xấu hổ cái rắm a.” Mị Duyên bưu hãn đáp.

“Chuyện này...”

Trong lúc nhất thời, mấy nữ nhân lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

...

Quỷ Thần Vực.

“Khốn kiếp, rõ ràng là chết nhát lại lấy cớ đường hoàng như vậy, thân là Thái Tử của Hoàng Gia Quỷ Tộc lại sợ sệt không dám ứng chiến.”

Bên trong Vong Linh Điện của Vong Linh Quỷ Tộc, Khuynh Hoàng Mị giận dữ vỗ bàn.

Vốn mưu kế của nàng rất lợi hại, đó là gửi chiến thư tuyên chiến cùng Thái Tử của Hoàng Gia Quỷ Tộc, một trận chiến phân định thắng bại, cũng để những phe cánh trung lập còn lại ở Quỷ Tộc hiểu rằng đâu mới là đối tượng xứng đáng để bọn họ phò tá.

Quỷ Tộc tôn sùng sức mạnh, chỉ cần Khuynh Hoàng Mị công khai đánh bại Thái Tử của Hoàng Gia Quỷ Tộc, ngôi vị Quỷ Hoàng đương nhiên sẽ thuộc về nàng.

Nhưng có một điều khiến Khuynh Hoàng Mị không ngờ, tên khốn Thái Tử kia vậy mà không dám ứng chiến, từ chối tiếp nhận chiến thư của nàng, đồng thời còn tuyên bố với toàn bộ Quỷ Vực rằng không muốn ỷ vào tu vi chênh lệch mà ức hiếp Khuynh Hoàng Mị, chờ nàng khi nào có tu vi sánh bằng hắn rồi mới nghênh chiến.

Hành động này của đối phương liền khiến không ít Quỷ Tộc tôn sùng, cho rằng Thái Tử làm người sòng phẳng, không muốn ỷ mạnh hiếp yếu, chiếm tiện nghi về mặt tu vi, danh vọng còn được tăng thêm.

Nhưng chỉ có Khuynh Hoàng Mị và đám người bên cạnh nàng hiểu rõ, tên khốn kia chắc chắn là không dám chiến đấu với nàng, sợ bị nàng vượt cấp.

Để đáp lại động thái của tên Thái Tử, Khuynh Hoàng Mị một lần nữa phát ra chiến thư, yêu cầu đối phương áp chế tu vi xuống ngang bằng nàng rồi đại chiến để đảm bảo công bằng như đối phương ý muốn.

Đáng tiếc bên phía tên Thái Tử không thiếu kẻ phò tá đa mưu túc trí, lại tuyên bố rằng dù áp chế tu vi nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Thái Tử vẫn phong phú hơn, không muốn khi dễ Khuynh Hoàng Mị.

Điều này làm Khuynh Hoàng Mị tức giận vô cùng, lại tạm thời chưa nghĩ ra đối sách nào khác, chỉ có thể cố gắng tung tin đồn Thái Tử sợ thất bại nên không dám ứng chiến với mình.

Bất quá Thái Tử tồn tại ở Quỷ Vực nhiều năm, danh vọng của hắn vượt xa Khuynh Hoàng Mị chỉ mới chân ướt chân ráo đến nơi này, số lượng Quỷ Tộc âm thầm đứng về phía Thái Tử có không ít.

Trong lúc tất cả còn đang đau đầu nghĩ đối sách, Quỷ Đỏ lại nhận được một tin tức trọng đại.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì, Thần Đế trọng thương rất nặng lại đột ngột khôi phục trạng thái toàn thịnh, đang chấn chỉnh và tập hợp quân đội cũng như cường giả của Thần Tộc, sẳn sàng đánh sang, công chiếm Quỷ Vực, thống nhất Quỷ Thần Vực vào dưới tay.

“Sao có thể như thế? Quỷ Hoàng chết dưới tay Thần Đế nhưng cũng khiến ông ta trọng thương gần như hấp hối, không tu dưỡng vạn năm là sẽ không thể phục hồi, tại sao đột ngột lại khôi phục toàn thịnh?” Tộc Trưởng của Vong Linh Quỷ Tộc không dám tin kinh hô.

Nếu tin tức này là thật, đây chắc chắn là đại nạn của Quỷ Tộc.

Bởi vì Quỷ Vực còn đang phân tranh, bất kể là Khuynh Hoàng Mị hay Quỷ Tộc Thái Tử đều chưa thể thành công thống nhất Quỷ Vực, làm sao có thể chống lại Thần Tộc binh hùng tướng mạnh dưới sự chỉ huy của Thần Đế trạng thái toàn thịnh?

“Liệu đây có phải là mưu kế của Thần Tộc, tung tin đồn giả để làm Quỷ Tộc chúng ta hoang mang?” Quỷ Dạ trầm giọng hỏi.

“Tám phần mười tin tức này là thật.” Quỷ Đỏ trịnh trọng hồi đáp:

“Bởi vì có một phương thứ ba đang âm mưu nhắm vào Quỷ Thần Vực, e rằng sự hồi phục của Thần Đế cũng là do kẻ đó nhúng tay vào.”

Nàng đã cố gắng đề phòng, chỉ là không ngờ động tác của đối phương quá nhanh.

Đạo Tử Tuần Ngạo sau khi khích bác ly gián Kiếm Châu và Nam Vực đại chiến thất bại, lần này hắn đã chuyển mục tiêu sang Quỷ Vực và Thần Vực rồi.

Hơn nữa bởi vì cục diện ở Quỷ Vực đang loạn, sợ rằng kế hoạch lần này của Tuần Ngạo càng dễ dàng thành công hơn.

“Quỷ Đỏ nói vậy là sao?” Khuynh Hoàng Mị lên tiếng hỏi.

Quỷ Đỏ biết rằng lúc này đã không thể che giấu, chỉ có thể thở dài đem âm mưu của Tuần Ngạo nói ra, rõ ràng rành mạch.

“Đáng hận, còn có kẻ ác độc và khủng bố như vậy?”

Nghe xong lời của Quỷ Đỏ, người ở hiện trường cảm thấy không rét mà run.

Chẳng ngờ đến Tuần Ngạo vậy mà dùng Cấm Kỵ Vật Phẩm làm mồi nhử dụ dỗ Quỷ Hoàng và Thần Đế đại chiến.

Sợ rằng hắn đã sớm tính toán, trận chiến giữa Thần Đế và Quỷ Hoàng nếu người nào còn sống sẽ đứng về phía người đó, thôn tính phương còn lại.

Việc Thần Đế có thể khôi phục thương thế nhanh hơn dự đoán vô số lần, khả năng rất cao là Tuần Ngạo sử dụng quy tắc chi lực hỗ trợ làm lành vết thương để có thể mượn tay Thần Tộc đánh chiếm Quỷ Tộc, từ đó một hơi nuốt gọn cả Quỷ Thần Vực.

Tuy nhiên dù đoán được âm mưu của Tuần Ngạo, nhưng trước cục diện cam go và thực lực tuyệt đối của đối phương, đám người lại chưa biết phải làm thế nào.

“Đây nói không chừng là một cơ hội.” Khuynh Hoàng Mị lại tự tin đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói:

“Trước sự đàn áp của Thần Tộc, nếu như ta có thể đứng lên chống lại, chẳng phải sẽ được toàn bộ Quỷ Tộc tán thành?”

“Việc này nói dễ hơn làm, Thần Đế là nhân vật nằm trên cao ở Chí Tôn Bảng, chiến lực của hắn ai có thể ngăn chặn?” Quỷ Dạ than thở lắc đầu.

Tộc trưởng Vong Linh Quỷ Tộc cũng ảo nảo không thôi.

“Ta sẽ chặn Thần Đế.” Quỷ Đỏ lúc này bá khí lên tiếng.

Thân mang Cấm Kỵ Vô Hạn Trường Sinh Kinh, nàng tự tin có thể ngăn chặn Thần Đế, về phần thắng bại thì chưa dám nói trước.

“Tốt lắm, Thần Đế giao cho Quỷ Đỏ...còn ta sẽ dẫn dắt Quỷ Tộc chống lại Thần Tộc.”

Khuynh Hoàng Mị siết chặt nắm tay: “Dù phải trả giá bằng tính mạng, cũng tuyệt đối không cho phép mưu đồ của Tuần Ngạo thành công.”

“Hay chúng ta nhờ Đông Hoa Cung viện trợ?” Quỷ Dạ do dự nói.

“Không thể!” Khuynh Hoàng Mị quật cường lắc đầu:

“Ta đã hứa với nam nhân bằng vào sức mình thu lấy Quỷ Vực, làm sao có thể nhờ đến hắn? Như vậy chẳng phải giống như trước đây, vĩnh viễn được hắn che chở hay sao?”

Quỷ Dạ và tộc trưởng Vong Linh Quỷ Tộc đưa mắt nhìn nhau, thở dài một tiếng...

Quả thật đây là chuyện nội bộ của Quỷ Tộc, nhờ đến Lạc Nam là một nhân loại xen vào có phần không hợp lý cho lắm.

Đã Quỷ Đỏ tự tin có thể ngăn chặn Thần Đế, mấy lão già bọn hắn cũng muốn liều mạng một lần.

Tất cả vì tôn nghiêm của Quỷ Tộc.

...

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn <3