Cố Ý Mê Hoặc

Chương 106: Ngoại Truyện 1



Editor: Tô Tô Hữu Hành

~~~

[ Có trốn học không đấy? ]

[ Lát nữa ăn trưa ở đâu? ]

[ Anh đón em nhé? ]



[ Đang làm gì thế? ]

Điện thoại của Tô Tâm Đường vang lên liên tục, vài người bạn học ngồi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cô. Tô Tâm Đường nói cảm ơn rồi sau đó cầm điện thoại lên.

Không hề nghi ngờ liền thấy được một đống tin nhắn mới.

Đều do Đồng Kinh Niên gửi.

Tô Tâm Đường không ngờ một người có bề ngoài lạnh băng như Đồng Kinh Niên lại cất giấu tính cách nóng bỏng dính người đến thế. Cô cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào dính người giống như anh, trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài.

Không phải anh lạnh lẽo như băng sương, giết người chỉ bằng ba câu nói, toàn thân từ trêи xuống dưới hiện rõ dòng chữ “người sống chớ lại gần ông đây” sao?

Ôi…

Trước đây anh không hề giống như thế này, dù cô có gửi cho anh biết bao tin nhắn thì anh cũng không trả lời, hiếm khi mới đáp lại được mấy chữ.

Bây giờ thì trái ngược hẳn.

Tô Tâm Đường thường chán chê mới nhắn tin lại cho anh.

Thật ra cô còn muốn không trả lời luôn ấy chứ, nhưng việc này sẽ không thành hiện thực vì nếu quá lâu vẫn chưa thấy hồi âm, Đồng Kinh Niên sẽ bắt đầu gọi điện liên hoàn. Đến khi gặp nhau, anh cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt giống như bị phụ bạc, nhìn đến nỗi lông mọc trêи người của cô đều dựng hết cả lên.

Tô Tâm Đường lắc đầu, có trời mới biết tại sao Đồng Kinh Niên lại biến thành cái dạng này, vẫn nên tuân lệnh trả lời anh thì hơn.

[ Ba ba, con không trốn học, đang ở trong lớp đây. ]

[ Buổi trưa không biết ăn ở đâu. ]

[ Người đang làm gì vậy ạ? ]

Tô Tâm Đường thường xuyên gọi Đồng Kinh Niên là ba ba, lúc ở trêи giường cũng ngẫu nhiên gọi như vậy, xuống giường lại càng chăm chỉ hơn.

Nhưng mà Đồng Kinh Niên thật sự nghiện làm bố rồi, lúc nào cũng ra dáng người cha già kính yêu tận tình khuyên bảo con cháu.

[ Nghịch ngợm. ]

Người bên kia trả lời như vậy.

Tô Tâm Đường còn tưởng tượng ra gương mặt lạnh lẽo kia đặt trêи người của một cụ ông ngồi trong tàu điện ngầm xem điện thoại, hơn nữa cụ ông còn nói thêm vài câu: Không phải, đừng nói bừa, hồ ngôn loạn ngữ, ăn không nói có.

Tô Tâm Đường bật cười vì màn bổ não của mình, đuôi mắt cong cong, chơi rất hăng hái.

Nhưng cô còn chưa kịp tiếp tục đùa giỡn Đồng Kinh Niên, thì đối phương đã gửi đến một tấm ảnh chụp.

Trực tiếp dùng hình ảnh để nói anh đang làm gì.

Người đàn ông mặc tây trang, đi giày da đang ngồi làm việc. Trêи chiếc mũi cao thẳng là cặp kính gọng vàng, cả người anh toát ra hơi thở vừa tinh anh vừa cấm ɖu͙ƈ.

Tô Tâm Đường hít vào một hơi khí lạnh.

Đệch, hiện tại cô không muốn gọi là ba ba nữa mà cô có thể hét thật to “Anh trai ơi, em có thể!”.

Cái khác thì không nói, nhưng diện mạo của Đồng Kinh Niên thực sự rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Tô Tâm Đường, hơn nữa gương mặt ấy còn có thể khơi gợi ɖu͙ƈ vọng trong người cô. Dường như anh biết kiểu gì cô cũng sẽ hiện ra dáng vẻ muốn ăn sạch anh, nên anh tựa như dân câu cá chuyên nghiệp nắm chắc thắng lợi, ung dung chờ đợi cô cắn mồi.

[ Nhớ em không? ] Cô hỏi.

Lần này người bên kia không tiếp tục nói cô nghịch ngợm nữa.

[ Nhớ. ]

Tô Tâm Đường ngắm nghía tấm ảnh của người đàn ông, trong lòng rất đắc ý.

Cũng không phải nói quá, nhưng cô lớn lên xinh đẹp như vậy, chân dài ngực lớn ᘻôиɠ cong, nói thật nếu cô là đàn ông thì cô cũng sẽ thích người giống như chính mình đây.

[ Anh không cần qua chỗ em đâu, để em đến công ty tìm anh ăn cơm. ]



Lúc trước nhìn thấy tấm ảnh Đồng Kinh Niên ngồi làm việc ở trong văn phòng, cô liền muốn cùng anh “văn phòng play” một lần. Nghĩ đến thôi mà đã thấy kϊƈɦ thích, rốt cuộc thì bây giờ cũng đã có cơ hội rồi.

Đương nhiên Tô Tâm Đường cũng không dám chắc anh sẽ thật sự đồng ý cho phép cô đến đó.

Nếu nhớ không nhầm thì trước đây Tư Nam cũng thường xuyên đến công ty tìm Đồng Kinh Niên, nơi làm việc của hai người bọn họ cách nhau rất gần thì phải?

Nhưng quả là Tô Tâm Đường đã suy nghĩ nhiều, ngay cả ảnh chụp chung với cô mà Đồng Kinh Niên cũng đăng lên vòng bạn bè, vậy hiển nhiên anh hoàn toàn không để bụng đến vấn đề này.

Nếu không phải vì nghĩ cho cô vẫn đang ở trong lớp học, thì anh đã gọi điện thẳng luôn rồi.

Cho nên… cô cũng rất quan tâm đến anh đúng không?

Quan tâm, tức là yêu.

Cô gái khẩu thị tâm phi này.

[ Bây giờ anh đến đón em luôn nhé? ]

Tâm tình của Đồng Kinh Niên rất tốt, Tô Tâm Đường không hề hay biết cô đã làm cho anh hiểu lầm.

Cuối cùng thì cô cũng không để anh đến đây, chỉ bảo tài xế đến đón là được.

Việc Đồng Kinh Niên cần làm chính là ngoan ngoãn ngồi đợi ở trong văn phòng, sửa sang lại từ đầu đến chân, đón nhận sự sủng hạnh của cô.



Thời điểm tan học, sinh viên khoa điêu khắc nâng mắt nhìn bông hoa của khoa xách túi nâng bước chân nhẹ như cánh bướm đi ra ngoài.

Bên ngoài có một chiếc siêu xe đang đỗ ở đó.

Khoa điêu khắc không yêu cầu sinh viên phải có giá trị nhan sắc cao như khoa diễn xuất và phát thanh, một đại mỹ nhân giống như Tô Tâm Đường chính là ngoại lệ. Mà người đẹp thường rất dễ bị bài xích, Tô Tâm Đường vốn dĩ cũng không muốn xun xoe lấy lòng người khác để được chung sống hòa bình với bọn họ, càng vì thế lại càng khiến cho nhiều người nhìn cô không vừa mắt.

Nhưng không vừa mắt thì cũng chẳng làm gì được cô.

Vốn dĩ đã lâu không nhìn thấy anh người yêu đẹp trai kia đến đón Tô Tâm Đường nên còn có lời đồn nói cô bị người ta vứt bỏ.

Lúc ấy người người ở khắp chốn đều vui mừng!

Bọn họ chờ xem Tô Tâm Đường bị chê cười, nhưng không nghĩ tới cô lại nhanh chóng bắt được một người mới. Chiếc xe đến đón cô lại càng đắt đỏ, càng quý hiếm hơn so với trước đây!

Đúng là muốn mạng mà.

Nếu như vị kim chủ mới mà Tô Tâm Đường tìm được là một lão già xấu xí thì thôi, nhưng đằng này dựa theo nhiều nguồn tin ngầm thì vị kim chủ này không chỉ có tiền mà còn có thế, vừa đẹp trai vừa cao ráo. Không hề thua kém người bạn trai cũ một chút nào, thậm chí khí chất còn đỉnh hơn.

???

Bọn họ không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh!

Chỉ đến khi nào nhìn thấy trực tiếp, nếu không thì bạn trai mới của Tô Tâm Đường chính là một lão già ɖâʍ dê.

Thế nhưng… vẫn rất tò mò, còn có người đã ló đầu ra để nhìn xem kim chủ mới của Tô Tâm Đường mặt mũi ra sao. Nếu là một ông già xấu xí thì tốt rồi.

Người vừa mở cửa bước xuống xe thoạt nhìn rất cao, một thân tây trang giày da, rất thanh tú. Nhưng bọn họ cũng sẽ không cho rằng đây là bạn trai mới của Tô Tâm Đường.

Cùng lắm chỉ là nhân viên hoặc trợ lý mà thôi, trông dáng vẻ không quá giống kẻ có tiền.



Quả thật người này không phải là Đồng Kinh Niên mà chính là trợ lý của anh, Tiểu Khương.

Thời điểm lên xe, Tô Tâm Đường gọi hắn là “Trợ lý Khương” nhưng lại bị người ta cản lại, bảo cô cứ gọi hắn là “Tiểu Khương” giống như Đồng tổng là được.

Tiểu Khương làm sao dám để cô Tô gọi hắn như vậy được chứ.

Hắn không dám!

Hiện giờ Tiểu Khương đang ngồi chung một chiếc xe với Tô Tâm Đường, thần sắc của hắn có hơi hoảng hốt.

Hắn đã biết Tô Tâm Đường từ lâu, cô là bạn gái của Tư Nam, trước đó còn làm gia sư cho cháu trai của Đồng tổng.

Hắn cũng biết trong khoảng thời gian vừa rồi Đồng tổng đang yêu đương, yêu đến thần hồn điên đảo. Để có thể có thời gian nói chuyện phiếm với cô gái kia mà ngay cả công việc cũng gạt sang một bên, rồi còn gửi ảnh chụp, tự tay chọn quà tặng, còn cả nghỉ phép nữa…

Nhưng dù thế nào thì hắn cũng không ngờ rằng bạn gái của Đồng tổng cư nhiên lại là bạn gái của Tư Nam!

À nhầm, bạn gái cũ.

Tiểu Khương không dám nói cũng không dám hỏi, tóm lại khi hắn nhìn thấy Đồng tổng khoe ân ái trêи vòng bạn bè, liền cảm thấy hình tượng của Đồng tổng đều sụp đổ.

Hoàn toàn không dám nghĩ theo chiều hướng kia.

Chẳng lẽ phải nói Đồng tổng… làm tiểu tam, đào góc tường của bạn tốt sao?

Tiểu Khương thỉnh thoảng trộm liếc mắt nhìn cô gái ngồi ở phía sau.

Cô Tô quả thật rất xinh đẹp, đẹp theo kiểu có thể khiến anh em trở mặt thành thù, hại nước hại dân ấy.



Trêи đường đi, Tô Tâm Đường vui vẻ trò chuyện với Tiểu Khương. Người này tính cách không tồi, hơn nữa còn rất tinh ý, thái độ cũng tự nhiên hơn so với đám bạn bè của Đồng Kinh Niên.

Cô còn chú ý rằng Tiểu Khương nói cho cô nghe rất nhiều thói quen hàng ngày của Đồng Kinh Niên, không biết đây là mưu kế của ông chủ hay là do hắn cố ý làm như vậy.

Dựa theo hiểu biết của cô về Đồng Kinh Niên thì hơn phân nửa là do Tiểu Khương tự mình cân nhắc.

“Tiểu Khương có biết sinh nhật của Niên Niên vào ngày nào không?”

Những người thân cận với Đồng Kinh Niên đều gọi tên anh như thế, cô cũng không có ý gì khác, chỉ là thú vui đơn thuần mà thôi.

Cô tỏ vẻ lơ đãng hỏi một câu, Tiểu Khương xác thật biết.

“Sinh nhật của Đồng tổng vừa đúng vào ngày này tháng sau.”

Bây giờ đang là tháng hai, Lễ tình nhân là ngày 14, nhưng sinh nhật của anh lại vào tháng sau.

Tô Tâm Đường gật đầu: “Vậy à, cảm ơn anh.”

Tên “tró”, quả nhiên nói dối, dám bảo hôm đó chính là sinh nhật của mình nữa chứ.

—————————————————-

“Chẳng lẽ phải nói Đồng tổng… làm tiểu tam, đào góc tường của bạn tốt sao?”