Cô Vợ Tráo Đổi Của Tổng Tài

Chương 2: 2




Cô đứng lặng tại chỗ, đứng nhìn hình bóng của Hạ Cẩm Hề biến mất, cô không thể tin rằng đó là sự thật.
Chị gái ruột của cô, đem mẹ ruột của cô ra uy hiếp cô phải lấy một người đàn ông mà cô không quen biết.
Trời ơi, sao mọi việc lại trở nên như vậy?
Tối qua đi ngủ, cô không ngờ rằng hôm nay cô sẽ mặc váy cưới.
Lắng nghe tiếng chuông bên ngoài, Tô Nhan Hề trong đầu nảy ra ý nghĩ muốn chạy chốn, nhưng bước chân cô khựng lại.
Mẹ, vì mẹ, cô không còn lựa chọn nào khác!
- Hề Hề!
Lục An An người bạn tốt của Tô Nhan Hề bước vào, khi nhìn thấy Tô Nhan Hề đang ngẩn người, An An vỗ nhẹ vào cô ấy.
- Sao cậu lại đứng ngơ ra đó?
Đôi mắt nghi ngờ nhìn một vòng trong phòng, đúng là không có một trợ lý hay người giúp việc.
Tô Nhan Hề tỉnh lại, trả lời nhẹ nhàng:
- Hạ Cẩm Hề vừa mới đến.
- Gì cơ?
Lục an An ngạc nhiên nhìn cô:
- Chị gái của cậu Hạ Cẩm Hề? Cô dâu thật của hôm nay?
- Cô ta đến đây làm gì? Có phải muốn quay trở lại làm cô dâu không? Vậy chúng ta có thể rút lui thành công?
-...!không phải vậy!
- Cái gì? Có nghĩa là gì?

- An An, tớ phải thay thế cô ta vào đám cưới, còn phải ở lại bên cạnh với người đàn ông đó.
Cho đến khi Hạ Cẩm Hề trở về.
- Cái gì?
Lục An An ngạc nhiên và mở to mắt:
- Tô Nhan Hề, cậu điên rồi rồi ah!
Tô Nhan Hề hết cách thở dài, lắc đầu:
- Thật là điên rồi.
- Cậu có biết chị gái cậu sẽ kết hôn với người như thế nào không?
-...!đàn ông đó!
- Nói thừa.
Lục An An nghĩ có thể thay đổi được ý nghĩ trong đầu của cô:
Đó không phải là một người đàn ông bình thường, anh ta là Cố Tây Thành, tất cả phụ nữa trong thành phố A đều muốn gả cho người đàn ông kim cương này.

Anh ta không chỉ đẹp trai, lại còn có tiền, quan trọng là rất tàn nhẫn, đối phó với kẻ thù của mình không bao giờ nương tay, ai phạm tội đang nằm trong tay anh ta, không chết thì cũng bị lột da.

Nếu anh ta biết cậu là giả mạo, thì cái mạng của cậu cũng không còn.
- …Thảo nào Hạ Cẩm Hề không muốn kết hôn, hoá ra có nguy hiểm đến tính mạng!
Tô Nhan Hề vỗ nhẹ vào ngực, khuôn mặt nhỏ bé trở nên nhợt nhạt.
- Cho nên, nhân lúc đám cưới chưa bắt đầu, chúng ta phải đi ngay!
Đang nói, Lục An An liền kéo Tô Nhan Hề chuẩn bị đi khỏi phòng chờ.
Tô Nha Hề liền nắm lấy tay cô ấy:
- An An tớ không thể bỏ chạy!
Nếu bỏ chạy cô sẽ không bao giờ nhìn thấy mẹ nữa.
Cho dù Hạ Cẩm Hề đe dọa cô có đúng hay sai, cô ấy cũng không thể liều được.
Trong thế giới này, mẹ là người gần gũi nhất của cô và là người duy nhất, và cũng là người cho cô sức mạnh để tiếp tục sống.
- Hề hề, cậu thật sự quyết định lễ cưới phải không?
- Đúng, tớ quyết định kết hôn.
Nếu không thì sẽ như thế nào?
Bất kể người đó là ai, miễn là kết hôn, mẹ sẽ sớm trở về bên cạnh cô.

Nếu vậy, thì tốt!
Thấy Tô Nhan Hề đã quyết tâm, Lục An An muốn thuyết phục cô đã bị dừng lại, cô đành thở phào.
- Được rồi, nếu cậu muốn tìm kiếm cái chết, mình sẽ tiễn cậu, hôm nay mình sẽ là phù dâu của cậu, và ở cùng với cậu.

- Cám ơn cậu An An!
Tô Nhan Hề cảm động ôm lấy An An.

Lúc này, có một người bạn thực sự là một điều tuyệt vời.
An An vỗ nhẹ vào vai cô và cười lên:
- Đi nào, cô dâu, thời gian gần đến rồi.
- Được rồi, cậu đi cùng mình!
Tô Nhan Hề khoác tay An An, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Khi hai người vừa đi được một vài bước, Lục An An đột nhiên hét lên một tiếng, chỉ ngón tay về phía chân của Tô Nhan Hề.
- Sao cậu không đi giày?
- Ah….Quên mất rồi.
- Trời ơi, vậy cậu có thể quên được?
Thật bái phục, Lục An An lắc đầu, tìm thấy một hộp giày trong phòng, một đôi giày của nhà thiết kế nổi tiếng làm đưa cho cô đi.
- OK, bây giờ có thể đi được rồi.
- …..tốt!
Hạ Cẩm Hề nhìn thấy đôi giày đang đi của mình, liền mép môi tỏ ra khó chịu.
Cuối cùng, với sự thúc giục của Lục An An, cả hai rời khỏi phòng chờ.
Khi họ đến hành lang, họ nghe thấy âm nhạc tràn đầy hạnh phúc từ xa truyền đến.
Tô Nhan Hề dừng lại một chút, cả người đứng khựng lại, tay vịn bên hàng rào.
Lục An An thấy cô dừng chân, nghi hoặc nhìn về phía cô:
- Sao vậy?
- Mình.....
Mình sợ...!Tô Nhan Hề người chưa bao giờ nói dối, sẽ diễn một vở kịch đã được sắp đặt trước, cô sợ rằng cô không thể diễn vở kịch này.
Ban đầu muốn nói nỗi sợ hãi trong lòng mình, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của Lục An An, cô liền không thể nói bất cứ điều gì.

Nhẹ nhàng uốn cong đôi môi và cười ngượng ngạo.
- Không sao đâu.

Mình chỉ bị đau chân, An An, Mình có thể không đi giày cao gót không?
Lục An An lập tức nói,
- Đương nhiên không thể được!
Không chịu được lại đưa tay ra chỉ nhẹ vào đầu của Tô Nhan Hề:
Cậu có phải là con gái không? Ngay cả giày cao gót cũng không biết đi, cậu không thấy người chị gái kiêu ngạo của cậu, chị ấy nổi tiếng là nữ hoàng đi cao gót, kể từ khi cậu muốn mạo danh chị gái của mình, cậu không thể đi bất kỳ các loại giày như giày bệt, giày thể thao như trước đây, mà khơi dậy sự nghi ngờ, biết không?
Tô Nhan Hề nhanh chóng nói to để ngăn lời của bạn:
Thận trọng có người nghe lén.
Cô không hy vọng, ngày đầu đã bị phát hiện.
- À, đúng rồi!
Lục an An liền bịt miệng, nhìn xung quanh, may không có ai.
- Mọi người dường như đều đi đến lễ đường rồi, chúng ta cũng đi thôi, đúng rồi, lúc mình đến đây, mình thấy…..

Bố của cậu đang chờ cậu.
Bố, nụ cười của Tô Nhan Hề bỗng nhiên dừng lại..