Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 496: Sa ngã



Tim Mặc Trì Uý chợt nhói lên khi nghe hai từ “ly hôn” từ miệng của Đường Tâm Nhan.

Đôi mày kiếm giật giật, ánh mắt sầm lại như được phủ thêm một lớp sương dày: “Thời hạn một tháng vẫn chưa kết thúc, chưa vội.”

Bàn tay to lớn của anh luồn qua eo cô, đưa mắt ngắm nghía mặt mộc của cô, ngắm nhìn đường nét sắc sảo và làn da cô mềm mại như nước. Tay còn lại vuốt ve làn da láng mịn và mân mê đôi môi cô.

Yết hầu gợi cảm của anh cứ chuyển động lên xuống.

Nói ra thì cảm giác này cũng thật lạ, từ sau khi Bạch Chỉ trở thành vợ chưa cưới của anh, cũng nhiều lần quyến rũ anh.

Quả thực trước đây anh từng thích Bạch Chỉ, nhưng giờ đây lại không có bất kỳ dục vọng nào với cô ấy nữa.

Nhưng với người phụ nữ trước mặt này thì…

Ngay khi cô bụng mang dạ chửa, anh vẫn muốn đè cô xuống hành hạ một trận.

Chẳng trách trước đây anh biết rõ cô là con gái của Đường Tuyết nhưng vẫn động lòng.

Cô nhóc này đúng là một tiểu yêu tinh không hơn không kém mà.

Trái tim của Đường Tâm Nhan hoàn toàn bị anh làm cho rối tung cả lên, cô cắn môi, cất giọng yếu ớt: “Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào, trước tiên cứ trả nhẫn cho tôi đã.”

Kể từ sau khi anh tặng nhẫn cho cô, cô vẫn luôn đeo trên cổ.

Vào khoảng thời gian cô cảm thấy đau khổ não nề nhất, chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn thì như thể được nhìn thấy anh vậy.

Cô xem nó như báu vật của mình.

Mặc Trì Uý mím chặt làn môi mỏng, đôi mày anh tuấn như được bao phủ bởi sự giận dữ: “Bây giờ thì không!”. Anh không hề có ấn tượng gì với chiếc nhẫn đó, vậy mà cô lại quan tâm như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu như cô muốn thì anh có thể tặng cho cô một chiếc nhẫn khác.

Đường Tâm Nhan hoàn toàn không nghĩ đến Mặc Trì Úy với cô của trước kia, cô chỉ nghĩ rằng anh cho là cô đã không còn xứng đáng với chiếc nhẫn này nữa. Dẫu sao thì trên tay của Mạnh Bạch Chỉ cũng có một chiếc nhẫn giống hệt vậy.

Cô rũ mắt xuống, tâm trạng trở nên xám xịt.

Mặc Trì Uý nhìn hàng mi dài khẽ rung rinh, đôi môi mỏng cắn hờ của cô mà thấy như sóng trong lòng đang dao động.

Bàn tay anh nâng cằm cô lên, vào khoảnh khắc cô nâng tầm mắt lên nhìn anh, anh hé môi gặm lấy đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn của anh nồng nàn, nhưng cũng vô cùng nhẹ nhàng thân mật.

Đường Tâm Nhan mãi nghĩ đến việc anh và Mạnh Bạch Chỉ vẫn chưa quan hệ với nhau, vẫn chưa cùng nhau làm những hành động thân mật như thế này, thần trí cô sớm đã bị lấp đầy, quên cả việc đẩy anh ra.

Anh nhân cơ hội ép cô hé răng, đưa đầu lưỡi mình tiến vào trong quấn lấy lưỡi cô.

Cảm thấy hình như cô không còn từ chối anh như lúc trước nữa, nụ hôn của anh càng lại lúc càng sâu.

Dần dần, dường như hôn thôi là chưa thỏa mãn, bàn tay anh lại bức cúc áo cô, luồn thẳng vào áo lót của cô.

Bởi vì đang mang thai nên kích thước vòng một của cô quả là có to hơn đôi chút.

Bộ phận mềm mại ấy dưới bàn tay anh dần dần có phản ứng.

Sự chuyên chế của anh, sức mạnh của anh, nụ hôn và những cái vuốt ve của anh khiến lý trí của cô dần dần biến mất, chỉ nghe theo tiếng gọi con tim mà không khống chế được những xúc động và vui sướng. Đôi tay đặt trên ngực anh lúc này cũng đã từ từ chuyển sang ôm lấy cổ anh.

Cô đang định đáp trả nụ hôn của anh thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét: “Á!”

Đó là giọng của Mạnh Bạch Chỉ.

Đường Tâm Nhan vừa định sa ngã vào nụ hôn và những cái vuốt ve của anh thì ngay khoảnh khắc ấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.

Cả người cô hoàn toàn tỉnh táo.

Giờ đây cô chỉ là một người tình, một món đồ chơi của anh, anh vốn không phải thật lòng thật dạ với cô nữa.

Còn cô suýt nữa lại sa đọa.

Cô rút đôi tay đang trên cổ anh xuống, cố sức đẩy anh ra.

Lần này không ngờ lại đẩy ra được.

Cô biết, chỉ có khi anh muốn bị đẩy ra cô mới có thể đẩy anh ra nổi.

Anh dùng đôi mắt sâu thẳm của mình liếc nhìn cô, đôi mắt sáng lại phủ một tầng sương u ám.

“Mạnh Bạch Chỉ đang gọi đó, anh xuống đó đi.” Cô nghe thấy trong giọng nói khàn đặc của mình tràn đầy mệt mỏi.

Mặc Trì Uý vẫn không hề nhúc nhích, rồi đột ngột vươn tay xoa bụng cô.

Đường Tâm Nhan bị hành động của anh làm cho giật mình: “Anh làm gì vậy?”

“Vừa nãy tôi bị nó đá một phát.” Lúc anh hôn cô thì đặt tay ở bụng cô, vào lúc hôn nồng nhiệt lại bị tên nhóc này đạp mạnh một phát vào tay anh.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Giống như có một sức mạnh thần bí hấp dẫn anh vậy.

Đường Tâm Nhan ngớ người ra.

Cô cho rằng anh nghe được tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ mới để cho cô đẩy anh ra.

Không ngờ rằng…

Cô rũ mắt nhìn xuống bụng bầu của mình, sống mũi cay cay, cũng có thể là do đứa bé cảm nhận được cha nó đang ở đây.

Trong khoảng lặng ấy, Mặc Trì Uý bất thình lình áp cúi người xuống, áp sát mặt vào bụng cô.

“Nó lại đạp nữa này, hình như tôi nghe được tiếng động.”

Đường Tâm Nhan nhìn thấy hành động cúi người của anh mà khoé mắt ửng đỏ.

Biểu cảm lúc này của anh vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc, so với dáng vẻ lạnh lùng sắt đá trước kia quả là một trời một vực.

Cũng có thể là vì quan hệ máu mủ mạnh mẽ đến vậy!

Tuy rằng anh đã quên cô nhưng đứa bé trong bụng cô là con của anh. Cho dù vẫn chưa ra đời, đứa bé cũng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ba nó, cũng khát vọng nhận được tình yêu của ba nó.

Đường Tâm Nhan nhìn những đường nét rõ rành rạnh trên gương mặt anh, dưới sống mũi cao vút kia là đôi môi cong cong đang mỉm cười, cô không kìm được lòng mình mà đặt tay lên gáy anh.



Mạnh Bạch Chỉ ở phòng ăn lầu dưới đợi Mặc Trì Uý hồi lâu, thấy anh lâu quá vẫn chưa xuống, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Cô chạy lên lầu nhìn thấy anh và Đường Tâm Nhan hôn nhau trong phòng khách, cô cố ý hét lên hòng thu hút sự chú ý của anh, nhưng trước sau đợi mãi vẫn chưa thấy anh xuất hiện.

Cô lại đến cửa phòng khách lần nữa, qua khe hở cô nhìn thấy anh cúi người xuống, áp mặt vào bụng bầu của Đường Tâm Nhan, biểu cảm trên mặt hết sức dịu dàng. Hai bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng cằm cặp.

Sao anh có thể nhanh như vậy đã cùng Đường Tâm Nhan thân mật đến mức này?

Cô vì anh hy sinh biết bao nhiêu, anh đã hứa là phải chịu trách nhiệm với cô mà!

Mạnh Bạch Chỉ không kìm được dòng nước mắt, cô chạy xuống lầu lấy trái cây và dao gọt trái cây lên.

Cô gọt một nửa trái táo, sau đó cầm con dao sắc bén tự rạch vào ngón tay mình một đường.

Nhìn thấy máu tươi chảy ra, Mạnh Bạch Chỉ lại như không cảm thấy đau đớn, cô ta lạnh lùng cười một tiếng rồi chạy lên lầu.

“Lãnh, Lãnh…”

Nghe tiếng gọi của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan như bừng tỉnh sau cơn mơ, buông thõng bàn tay đang đỡ sau gáy Mặc Trì Uý ra.

Mặc Trì Uý cũng đứng thẳng người, đôi mắt sâu thẳm đưa ánh nhìn phức tạp về phía Đường Tâm Nhan, cất giọng trầm khàn: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh không còn ép cô đến ngủ ở phòng ngủ lớn nữa rồi.

Nhìn bóng dáng anh rời đi, Đường Tâm Nhan muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.



Mặc Trì Uý vừa ra khỏi phòng khách thì nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đứng trước phòng ngủ lớn, ngón tay chảy máu không ngừng. Anh sải bước tiến tới, cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em muốn gọt trái cây cho anh ăn, bất cẩn cắt trúng ngón tay rồi.”

Mặc Trì Uý kéo Mạnh Bạch Chỉ vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, mở vòi nước ở lavabo xối sạch máu ở vết thương.

“Anh đi lấy hộp thuốc.”