Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 463: Chân tướng (2)



Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành nhìn nhau vài giây, cô ấy lấy điện thoại di động ra, lại một lần nữa gọi cho cậu ta.

Trì Chi Hành nhìn điện thoại rung, câu ta hơi nheo đôi mắt đào hoa lại, im lặng một lúc sau đó nhấn nghe.

Một tay cậu ta cầm điện thoại áp lên tai, một tay ôm cô gái xinh đẹp như hoa vào lòng, ánh mắt tà mị nhìn Cố Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa: “Có việc gì?”

Cố Nhiễm Nhiễm cũng không ngốc, cô đương nhiên biết điều anh ta hỏi không phải là cô ấy muốn biết chuyện gì, Cố Nhiễm Nhiễm nhàn nhạt nói: “Khi nào thì anh ăn xong, tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi và cô còn gì để nói với nhau sao? Không phải không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa sao, không phải nói mỗi lần tôi xuất hiện trước mắt cô là lại làm ô nhiễm tầm mắt của cô sao?” Cậu ta ngả ngớn nói, lời nói có chút đay nghiến.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy Trì Chi Hành còn có tâm trạng chơi đùa với phụ nữ, cô ấy càng thêm chắc chắn lời Đường Tâm Nhan nói.

Nếu như Mặc Trì Úy thật sự chết rồi, dựa vào quan hệ của hai người, lúc này cậu ta tuyệt đối không thể vẫn còn hứng thú chơi đùa với phụ nữ như vậy.

“Phải làm gì thì anh mới đồng ý nói chuyện với tôi?”

Khóe miệng Trì Chi Hành cong lên một nụ cười tà mị: “Cô đang xin tôi sao?”

Mặt Cố Nhiễm Nhiễm vô biểu cảm nói: “Tôi xin anh.”

Khuôn mặt đào hoa của Trì Chi Hành thoáng trầm xuống, biểu cảm nhìn Cố Nhiễm Nhiễm lại hung ác hơn một chút: “Muốn nói chuyện cùng tôi, buổi tối tới quán bar HI tìm tôi.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhíu mày.

“Cơ hội chỉ có một lần, nếu cô không tới, sau này đừng mong gặp được tôi nữa.”

Không đợi Cố Nhiễm Nhiễm nói thêm gì, Trì Chi Hành lập tức ngắt điện thoại.



Cố Nhiễm Nhiễm đưa Đường Tâm Nhan trở lại chung cư, đợi cô ngủ, Cố Nhiễm Nhiễm một mình tới quán bar HI.

Cô ấy nhất định phải biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Mặc Trì Úy.

Tới quán bar, Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa vào phòng Trì Chi Hành đã đặt sẵn.

Tưởng rằng chỉ có một mình cậu ta, không ngờ trong phòng đầy người, cả trai cả gái, ai nấy đều vui vẻ tán tỉnh nhau, mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.

Cố Nhiễm Nhiễm thấy hình ảnh như vậy, cô ấy biết nếu như mình đi vào thì không khác gì bước vào hang sói.

Cố Nhiễm Nhiễm cắn môi, cô ấy khẽ lùi về sau vài bước.

Nhưng nghĩ tới Đường Tâm Nhan mấy tháng qua sống không bằng chết, cô ấy lại lấy dũng cảm đi vào.

Cố Nhiễm Nhiễm không trang điểm, cô ấy để mặt mộc, tóc buộc đuôi ngựa thấp, mặc áo thun trắng và quần jean bó sát người làm tôn lên dáng người mảnh khảnh, thướt tha.

Từ khi Cố Nhiễm Nhiễm vào phòng, ánh mắt Trì Chi Hành đã bị cô ấy hấp dẫn.

Từ hồi còn niên thiếu cho đến giờ cậu ta luôn thích những cô gái mặc áo thun quần thun.

Nhưng người bạn gái cậu ta quen hầu như đều biết sở thích này của cậu ta.

Nhưng không một ai mặc kiểu đó lại có ý vị như Cố Nhiễm Nhiễm.

Chỉ nhìn như vậy thôi mà cơ thể cậu ta đã bắt đầu rục rịch sục sôi.

Một tay đút trong túi quần, cậu ta cố gắng đè lại nơi đang ngày càng to lên kia, đôi môi mỏng cười như không cười nhìn Cố Nhiễm Nhiễm: “Không ngờ cô thật sự tới?”

Cố Nhiễm Nhiễm nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh Trì Chi Hành, mím môi nói: “Cô, tránh đi.”

Cô gái đó nhìn Cố Nhiễm Nhiễm một cách khó hiểu, sau đó lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trì Chi Hành.

Lúc này Cố Nhiễm Nhiễm mới phát hiện ra, cô gái đó là con lai, có vẻ như không hiểu lời cô ấy nói, vì vậy Cố Nhiễm Nhiễm lại dùng tiếng Anh nói: “Tránh ra.”

Trì Chi Hành nhướng mày: “Cố Nhiễm Nhiễm, cô vẫn cho rằng mình là người phụ nữ của tôi sao? Cô có tư cách gì mà bảo cô ấy tránh ra?”

Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, cô ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn Trì Chi Hành: “Bây giờ tôi đã tới rồi, anh có thể nghiêm túc một mình nói chuyện với tôi không?”

“Cô muốn nói chuyện gì?”

Cố Nhiễm Nhiễm nói ra ba chữ: “Mặc Trì Úy.”

“Cút!”

Cố Nhiễm Nhiễm cắn môi nói: “Phải làm thế nào mới chịu nói cho tôi về chuyện của Măc Trì Úy?