Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 453: Mất đi (3)



Ra khỏi nhà xác, Đường Tâm Nhan nôn thốc nôn tháo.

Nước mắt, nước mũi chảy giàn giụa khắp mặt.

Cả người như bị rút kiệt sức lực.

Trời đất quay cuồng, ruột gan đứt thành từng khúc.

Trưởng thôn nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô, ông ấy quay đầu đi, trộm lau nước mắt.

Mặc Trì Úy là người tốt, ủng hộ tiền cho bọn họ tu sửa trường học, còn tự nguyện góp vốn để họ sửa sang đường cái.

Thế nhưng một người tốt như vậy lại bị…

Ông ấy không dám nói với Đường Tâm Nhan rằng hiện giờ đội cứu hộ đã dừng lại.

Đã hơn bảy mươi hai tiếng đồng hồ, khả năng sống sót của Mặc Trì Úy là vô cùng ít ỏi.



Đường Tâm Nhan không biết cô trở về bệnh viện bằng cách nào, cô nằm trên giường bệnh, toàn thân như người mất hồn.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Cứ một lúc nước mắt lại chảy ra.

Cô biết, dù anh có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không có cách nào chống lại thiên tai.

Anh rất giỏi, rất cao thượng, bất chấp mạng sống của mình để cứu cô gái.

Cô hẳn là phải tự hào vì anh mới phải.

Bàn tay nhỏ xoa lên bụng, khóe môi cô cong lên một nụ cười nhạt, nước mắt lại không ngừng chảy ra: “Cục cưng, bố của con là một anh hùng thực thụ, cho dù anh ấy không còn nữa, anh ấy mãi mãi là người hùng trong lòng mẹ và con đúng không?”

Đến hôm nay Liễu Nguyệt mới biết tin Mặc Trì Úy xảy ra chuyện, bà đi tới phòng bệnh của đtm, nghe thấy Đường Tâm Nhan lẩm bẩm nói một mình, giơ tay lên che miệng, nước mắt không kiềm được liên tục chảy ra.

Sao số phận của con bà lại giống bà chứ? Thậm chí còn bi kịch hơn cả bà, con của cô còn chưa ra đời!

Nghĩ tới Mặc Trì Úy, không phải anh rất lợi hại, không gì là không làm được sao? Sao lại xảy ra chuyện?

Anh nhất định vẫn còn sống!

Nếu như anh lại làm con gái bà đau lòng nữa bà tuyệt đối không tha cho anh, cũng không bao giờ để anh và con gái bà ở bên cạnh nhau nữa.

Mặc Trì Úy mất tích đến ngày thứ mười, Đường Tâm Nhan và Liễu Nguyệt tìm kiếm anh trong vô vọng, cuối cùng không thể không trở về Thành phố An.

Đường Tâm Nhan không có tâm trạng quay lại làm việc, đa số thời gian cô đều nằm ngây ra trên giường hoặc là cầm lấy chiếc nhẫn đeo trên vòng cổ, ngây ngốc nhìn đến mấy tiếng đồng hồ.

Hiện giờ, cô thật sự giống như một cái xác không hồn.

Nếu không phải vì đứa bé trong bụng, không biết cô còn can đảm để sống tiếp không?

Cố Nhiễm Nhiễm và chị Quý thay phiên nhau đến ở bên cạnh cô.

Nhưng cho dù họ có làm gì, khuyên gì đi nữa thì cô cũng giống như một con ốc sên, không hề nghe lọt tai thứ gì, cả ngày chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

“Tâm Nhan, dậy đi, mau đứng lên, cô còn tiếp tục như vậy thì không giữ nổi đứa bé trong bụng đâu!” Cố Nhiễm Nhiễm xoa xoa gương mặt gầy gò của Đường Tâm Nhan, nước mắt trên mặt cô vẫn còn chưa khô.

Quý Tịnh thấy Cố Nhiễm Nhiễm khuyên bảo thế nào Đường Tâm Nhan cũng vẫn thờ ơ, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô ấy giơ tay kéo cô rời khỏi giường: “Đi, nếu em đã không biết yêu thương bản thân mình như thế, vậy thì được rồi, ngay bây giờ bọn chị sẽ đưa em đến bệnh viện phá thai!”

Lông mi Đường Tâm Nhan run rẩy, đôi mắt đỏ au nhìn về phía Quý Tịnh, đôi tay ôm lấy bụng mình, giọng nói khàn khàn: “Đây là giọt máu duy nhất của anh ấy, em không thể làm mất được…”

“Chị nói cho em biết, nếu em còn tiếp tục như vậy, dù không đi bệnh viện phá thì đứa bé cũng sẽ mất vì thiếu dinh dưỡng, nếu như em thật sự muốn giữ đứa bé lại, thì phải nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc cơ thể cẩn thận!”



Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, mùa đông trôi qua, mùa xuân đã tới.

Bụng Đường Tâm Nhan to dần lên, cô đã mang thai gần sáu tháng rưỡi.

Nghe lời Quý Tịnh nói, phải chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng cho dù cô có ăn gì đi nữa thì cũng không béo lên, chỉ có bụng là to dần.

Cũng may mà mỗi lần tới bệnh viện kiểm tra thì tình trạng thai nhi đều tốt, phát triển rất bình thường.