Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 424



Chương 424:

Bạch Hoài An vừa nghĩ đến tên tiểu nhân đáng khinh như vậy, lại bị Ngô Thành Nam giả mạo thân phận của bố, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hoắc Tùng Quân xoa xoa mái tóc dài của cô, ánh mắt mang theo thâm ý: “Người này tạm thời giữ lại, chờ đến khi biết rõ ràng mưu đồ của Ngô Thành Nam, lúc đó giải quyết không muộn”

Bạch Hoài An thở sâu một hơi, chịu đựng khó chịu ở trong lòng nói: “Thật đúng là quá có lợi cho anh ta, Ngô Thành Nam kia thật sự giống như là một con gián vậy, đánh không chết ném không xong, mỗi ngày đều tìm trăm phương ngàn kế tránh ở sau lưng phụ nữ, thật sự phiền chết đi được”

Hiện tại Ngô Thành Nam đã trở thành người một nhà với An Bích Hà, người đáng ghét nhất.

Hoắc Tùng Quân thấy biểu cảm của cô thay đổi, đôi lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, cưng chiều ôm cô vào trong lòng ngực: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ trước đi, Ngô Thành Nam sẽ không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu, một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho anh ta quỳ gối trước mặt chúng ta.”

‘Vào ngày mà Ngô Thành Nam đính hôn, chính là bước đầu tiên đánh sập anh ta.

Lúc này, ở nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam mang theo biểu cảm phiền muộn mà về đến nhà, cả người đều mang theo một cổ lệ khí, lúc lên lầu thời, bởi vì không chú ý nên thiếu chút nữa vướng ngã ở trên cầu thang.

Ở chân cảm giác đau đớn bén nhọn, anh ta kêu lên một tiếng, biểu cảm đau khổ, mặt mày cả người đều là oán hận.

Đầu tại Hoắc Tùng Quân, nếu không phải là do anh động tay động chân, bản thân mình cũng không thể nào biến thành bộ dáng phế vật như thế này, tuy rằng bởi vì ông cụ nên mọi người chưa từng ở trước mặt anh ta nhắc đến cái gì.

Thế nhưng Ngô Thành Nam có thể cảm giác được khi những người đó nhìn mình, đều là ánh mắt hoặc là thương hại hoặc là vui sướng khi người gặp họa.

Ngô Thành Nam tưởng tượng đến chuyện này liền nhịn không được tức giận mắng ra tiếng, mới vừa mở miệng mắng một chữ, đột nhiên nghe thấy trên sofa phòng khách truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc, trên mặt vẫn còn lưu lại một tia oán giận, bởi vì không kịp thu hồi nên khiến cho khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thêm vài phần vặn vẹo.

“Ông?

Ông cụ Ngô nhíu mày nhìn anh ta, thật lâu sau mới nặng nề hỏi: “Cháu và cô gái bên nhà họ Trương kia lại có mâu thuẫn ồn ào gì đó?”

Sắc mặt Ngô Thành Nam đầy nghiêm túc, đi đến trước mặt ông cụ Ngô, nghe vậy cắn chặt răng: “Người của nhà họ Trương đã nói gì trước mặt ông rồi?”

“Vậy mấy đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hốc mắt của ông cụ Ngô hãm sâu, trong ánh mắt vẩn đục một mảnh, lộ ra uy nghiêm nồng đậm.

Ngô Thành Nam áp xuống tức giận ở trong lòng, nói: “Hôm nay cháu và Kim Liên đi ra ngoài, gặp phải Hoắc Tùng Quân bọn họ, những người đó ở trước mặt Kim Liên nói hươu nói vượn..”

“Có phải cháu lại đi khiêu khích người ta không!” Ông cụ Ngô hiểu rõ anh ta, trong nháy mắt liền biết anh ta đang nói dối, trực tiếp nói.

Ngô Thành Nam cứng lại, sắc mặt đỏ lên, trong lúc nhất thời không nói gì.

Ánh mắt của ông cụ Ngô nặng nề nhìn về phía anh ta: “Có phải lúc trước ông đã cảnh cáo cháu rồi hay không, không thể trêu chọc Hoắc Tùng Quân, bây giờ cháu lớn rồi không thèm nghe lời của ông nữa phải không?!”

Trong lòng Ngô Thành Nam không cam lòng, đang muốn phản bác, đột nhiên đối mắt với ánh mặt lạnh tanh của ông cụ Ngô, trong nháy mắt, toàn bộ những bất mãn đều bị đè ép xuống.

Anh ta cúi đầu, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Thực xin lỗi, ông, là cháu sai. Là do cháu nghĩ chân của mình bị thương có liên quan đến Hoáắc Tùng Quân nên mới không khống chế được chính mình… Xin lỗi…”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt củ ôi Ngô dừng lại, mày hơi hơi nhăn, cuối cùng thở dài: “Ông mệt mị giờ về phòng nghỉ ngơi trước, cháu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, nhà họ Trương bên kia, ngày mai cháu Ï hích một chút, tiệc đính hôn không còn nhiều thời gian, không thể gây ra sai lầm”

Vì Ngô Thành Nam nên bọn họ vội vã mà định ra ngày cưới, cái gì vẫn chưa chuẩn bị, chỉ dùng thời gian ngắn ngủn mà còn muốn phô trương, chỉ có thể tận lực chuẩn bị cho tốt, chỉ mong đến lúc đó đừng xuất hiện sơ hở gì khác.

Ngô Thành Nam vẫn luôn cúi đầu, thần sắc cung kính: “Vâng”

Chờ bóng dáng của ông cụ đã hoàn toàn không thấy, Ngô Thành Nam mới chậm rãi ngẩng đầu.

Hiện tại nhà họ Ngô vẫn là do ông cụ Ngô làm chủ, anh ta cần phải chịu đựng, thế nhưng anh ta nghe được tin tức từ bác sĩ của ông cụ, thân thể của ông cụ càng ngày càng không ổn.

Ngô Thành Nam nghĩ đến đây, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, hiện tại anh ta chỉ có thể chịu đựng cơn tức này, đem hận ý ngưng tụ vào trong ánh mắt.

Khi ông cụ còn sống thì cứ cố gắng làm cho ông ta vui vẻ, chờ ông ta đi, Ngô thị rơi vào trong tay của chính mình, đến lúc đó anh ta sẽ khiến cho những người từng khinh nhục anh ta, toàn bộ đều phải gặp báo ứng!

Ngày hôm sau, khi Hoắc Tùng Quân tỉnh lại, Bạch Hoài An vẫn còn ngủ say.

Tối hôm qua cô khóc lóc rồi mới ngủ, hiện tại mí mắt vẫn còn có chút sưng đỏ, mày vẫn nhíu chặt, chỉ sợ ở trong mơ, đều là đau thương.

Trong mắt Hoắc Tùng Quân hiện lên đau lòng, xích lại gần hôn nhẹ nhàng lên mí mắt của cô, ngón tay vuốt phẳng những vết nhăn ở trên ấn đường của cô.

Có lẽ là do cô ngủ không an tâm, có lẽ là do động tác của chính mình đánh thức cô.

Ánh mắt của Bạch Hoài An mệt mỏi mở mắt, ngón tay mảnh khảnh theo bản năng di chuyển qua bắt lấy bàn tay to của anh, trong miệng vô ý thức mà nỉ non nói: “Tùng Quân, anh muốn đi đâu?”

“Anh đi làm, kiếm tiền để nuôi Hoài An của anh” Hoắc Tùng Quân nắm lấy tay của cô, in lại một nụ hôn, thanh âm dịu dàng không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Hoài An có chút thanh tỉnh, thuận theo mà cọ cọ anh, thấy anh đã mặc đồ xong xuôi rồi, mới nói: “Em không tiễn anh, em buồn ngủ quá, muốn ngủ.”

Hoắc Tùng Quân thấy bộ dáng lười biếng của cô, bật cười một tiếng, sờ sờ tóc dài của cô: “Ngủ đi, tỉnh dậy thì gửi tin nhắn cho anh, anh đi trước.”

Nói một hồi, Bạch Hoài An lại tiếp tục ngủ tiếp Hoắc Tùng Quân lắc đầu, đắp chăn cho cô thật tốt rồi mới rời khỏi nhà.

Một giấc này ngủ thật lâu thật lâu, Bạch Hoài An vừa mở mắt ra, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành, hoảng sợ, mãnh liệt rụt về một chút.

“Hoài An, bác dọa đến con rồi sao?”

Thanh âm này vừa nói ra, Bạch Hoài An mới bừng tỉnh phát hiện, người trước mặt chính là mẹ Hoắc.

Sao bà ấy lại ở đây?

Vừa suy nghĩ đến điều này, Bạch Hoài An mới phát hiện chính mình còn nằm trong ổ chăn, đầu bù tóc rối, cứ như vậy mà gặp mẹ Hoắc.

Vội vàng rụt rụt, hoảng loạn nói: “Bác, xin lỗi, con, con mới vừa rời giường, vẫn còn chưa thu dọn”

Thấy bộ dáng hoảng loạn của Bạch Hoài An, ánh mắt của mẹ Hoắc ôn nhu, vẫy vẫy tay: “Là do bác tự tiện tiến vào phòng của con, đừng để ý những cái đó nữa, Tùng Quân lập tức sẽ trở lại.”

Bạch Hoài An xuống giường, nhanh chóng chuẩn bị rửa mặt đổi quần áo, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, đã bị mẹ Hoắc ngăn cản: “Trước tiên thay quần áo đi, ông cụ và bố của Tùng Quân đang ở bên ngoài”

Bạch Hoài An sửng sốt.

Sao mà cả nhà đều cùng đến vậy, không phải ngày hôm qua cô và Hoắc Tùng Quân đều mới từ nhà họ Hoắc trở về hay sao?

Thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của cô, đặc biệt là đôi mắt còn có chút sưng đỏ, mẹ Hoắc đau lòng mà xoa xoa tóc của cô: “Đứa nhỏ ngốc, con ngủ đến hồ đồ rồi sao, sáng nay Tùng Quân đã nói cho chúng ta biết, năm đó người cứu nó là bố của con, thì ra người mà chúng ta vân luôn tìm, vẫn luôn ở dưới mí mắt của mình, đáng tiếc…

Đáng tiếc đám người nhà họ An kia tạo nghiệt, khiến cho họ vẫn chưa nhìn thấy ân nhân cứu mạng Bạch Quang Nhật.

Thế nhưng may mắn chính là, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An có duyên phận với nhau rất sâu, vòng đi vòng lại vẫn là cưới con gái của ân nhân cứu mạng, về sau nhà họ Hoắc bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Bạch Hoài An, coi như đối đãi với con cái trong nhà của nhà họ Hoắc, coi như là để đáp lại ơn cứu mạng.

Ánh mắt của mẹ Hoắc áy náy mà nhìn Bạch Hoài An: “Bác vô cùng xin lỗi con, trước kia đối xử với con như vậy”

Trước kia An Bích Hà giả mạo nhận ân cứu mạng của bố Bạch, ở nhà họ Hoắc hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, mà con gái của ân nhân cứu mạng thật sự, tuy rằng gả cho Hoắc Tùng Quân, nhưng là lại bị cô ta nhục nhã mỗi ngày, vẫn luôn bị cô ta đối đãi khắc nghiệt.

Mẹ Hoắc càng nghĩ càng cảm thấy không có thể diện gặp Bạch Hoài An, cúi đầu, không dám nhìn cô.

Bạch Hoài An thấy bộ dáng của bà ấy vừa thẹn, vừa túng lại vừa hận, nhẹ nhàng dựa qua ôm lấy bà ấy, dịu dạng võ phía sau lưng của mẹ Hoắc, nói: “Bác à, thế sự vô thường, trong chúng ta ai cũng chưa nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy, hiện tại hết thảy đều đã qua rồi, người xấu cũng sẽ có báo ứng. Tùng Quân cũng muốn cưới con, về sau chúng ta sẽ thật tốt”

Mẹ Hoắc nghe thấy âm thanh dịu dàng của cô, hốc mắt đau xót lợi hại, được Bạch Hoài An ôm, đột nhiên trong lòng cảm thấy xúc động.

Vẫn là con gái tốt, sinh cho Hoắc Tùng Quân một đứa con, chính mình vẫn không được hưởng thụ qua loại âm thanh mềm mại dịu dàng này. Hoài An thật quá tri kỷ, có con dâu như vậy, về sau bà tham gia yến hội sẽ khoe khoang một phen cho đám chị em kia.

Bạch Hoài An ôm mẹ Hoắc, trong lòng thở dài.

Cô cũng không phải là thánh mẫu gì, trước kia bị mẹ Hoắc đối xử như vậy cũng nảy sinh quá vô số oán hận.

Nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, tính cách của mẹ Hoắc chính là như vậy, An Bích Hà nhận lấy ánh sáng của ân nhân cứu mạng Hoắc: Tùng Quân, nên được bà ấy đối xử tử tế cưng chiều, sau khi phát hiện chân tướng, bà ấy cũng vô cùng ghét bỏ.

Con người mẹ Hoắc không xấu, chỉ là cảm xúc quá cực đoan. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, quay lại nhìn, chỉ có thể nói một câu tạo hóa trêu người.