Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 139



Chương 139: Cậu thích anh ta?

Bạch Hoài An sấy khô tóc đi vào, nhìn thấy Sở Minh Nguyệt đã chui vào trong chăn rồi.

Cô ấy vén chăn lên, vỗ giường nói với Bạch Hoài An: “Lên đi, mặc đồ ngủ ở bên ngoài sẽ lạnh”

Bạch Hoài An cười chạy đến, vui vào trong chăn, ôm cơ thể thơm tho của Sở Minh Nguyệt, thở dài: “Minh Nguyệt thật tốt, nếu như tớ là đàn ông, tớ sẽ lấy cậu”

Sở Minh Nguyệt cười khúc khích một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ của Bạch Hoài An, do dự một lát, đột nhiên nói: “Hoài An, mấy người bạn của Hoắc Tùng Quân, cậu có thân không?”

Bạch Hoài An nhắm mắt lắc đầu: “Đều không thân, chỉ gặp qua vài lần thôi. Lâm Bách Vĩ là anh trai ruột của Lâm Bách Châu, lúc trước đã gặp ở bữa tiệc”.

“Châu Hữu Thiên kia thì sao?” Sở Minh Nguyệt giả vờ không quan tâm hỏi.

Bạch Hoài An trả lời: “Cậu có nhớ chuyện bác trước tớ ở quán bar bị người của công ty hại, suýt chút nữa bị người ta ức hiếp không?”

Nhớ”

Sở Minh Nguyệt gật đầu: “Chuyện này có liên quan đến Châu Hữu Thiên sao?”

“Lúc đó người dẫn người đến cứu tớ chính là anh ta.”

Bạch Hoài An nói xong, mắt Sở Minh Nguyệt sáng lên, trong lòng khẽ động: “Xem ra người này rất được”

“Nhân phẩm chắc không có vấn đề gì, dù sao cũng là bạn của Hoắc Tùng Quân, chắc không phải là người xấu” Bạch Hoài An nói, đột nhiên mở mắt, híp mắt nhìn Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt bị cô nhìn bằng ánh mắt như vậy thì có chút không được tự nhiên: “Sao… sao lại nhìn tớ như vậy chứ?”.

“Hình như cậu có chút quan tâm đến Châu Hữu Thiên. Sao vậy? Cậu nhìn trúng anh ta sao?”

Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy, đột nhiên dựng lông, vội vàng nói: “Không có, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

“Ồ, là tùy tiện hỏi thôi sao?”

Giọng nói của Bạch Hoài An hiểu ra, âm cuối còn kéo rất dài, đột nhiên thở dài: “Tớ còn nghĩ, nếu như cậu có hứng thú với Châu Hữu Thiên, ngày mai tớ có thể tìm Hoắc Tùng Quân hỏi cho cậu, xem xem anh ta đã có bạn gái chưa. Nếu như cậu không có hứng thú với anh ta, vậy thì thôi Động tác của Sở Minh Nguyệt khựng lại, mặt khẽ đỏ, dưới lớp chăn bông ôm lấy Bạch Hoài An, giọng nói nhẹ nhàng, có chút xấu hổ: “Vậy… vậy cậu vẫn nên hỏi giúp tớ một chút đi”

“Cho nên cậu thật sự thích anh ta sao?” Mắt Bạch Hoài An sáng lên, mang theo ý nhiều chuyện.

Sở Minh Nguyệt cắn môi dưới: “Chỉ là có một chút, một chút thiện cảm”

“Được, vậy tớ sẽ hỏi giúp cậu”

Bạch Hoài An thật ra vẫn rất hài lòng, Sở Minh Nguyệt xinh đẹp, tài giỏi, ở trong trường có không ít người theo đuổi, bây giờ cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn chưa từng đồng ý với bất kỳ người nào.

Nhìn thấy cô ấy mỗi ngày đều cô đơn một mình, Bạch Hoài An sợ cô ấy sẽ độc thân đến già, bây giờ cuối cùng cũng động lòng với một người đàn ông rồi, cô ấy nhất định phải hỏi rõ ràng.

Ngày hôm sau, buổi trưa Hoắc Tùng Quân đưa Bạch Hoài An đi ăn cơm, Bạch Hoài An hỏi chuyện của Châu Hữu Thiên.

Hoắc Tùng Quân im lặng một chút, mặc dù quan hệ của anh và Châu Hữu Thiện rất tốt, biết nhân phẩm của anh ta không có vấn đề gì, mặc dù có chút lụa là, nhưng trượng nghĩa tốt bụng, đối với bạn bè rất tốt, nhưng đối với phụ nữ…

Hoắc Tùng Quân im lặng rất lâu, mới ngẩng đầu nhìn Bạch Hoài An: “Hoài An, anh nói thật với em, Châu Hữu Thiên thích hợp làm bạn bè, không thích hợp để yêu đương. Cậu ta… tích cách của cậu ta có chút trẻ con, không thể thu tâm một lòng một ý qua lại với một người được. Nếu như người bạn kia của em quen với cậu ta sẽ vô cùng khó khăn”.

Hoắc Tùng Quân nói rất uyển chuyển, nhưng Bạch Hoài An lập tức hiểu.

Nói cách khác, cũng chính là Châu Hữu Thiên rất lăng nhăng, không thể khiến bạn gái yên tâm, không thể cho Sở Minh Nguyệt một tình cảm ổn định.

Mà đây lại là điều mà Sở Minh Nguyệt hi vọng có được nhất.

Sở Minh Nguyệt từ bé đã không có tình cảm tốt với bố mẹ, khi cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện thì hai người đã ly hôn, lập gia đình riêng, không ra muốn nuôi dưỡng cô ấy. Từ nhỏ Sở Minh Nguyệt đã sống cùng với bà ngoại, luôn tránh né chuyện tình cảm.

Cô ấy không dễ dàng gì mới thích một người, nhưng lại có tính cách như vậy.

Thấy Bạch Hoài An im lặng không nói, Hoắc Tùng Quân ôm cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, Châu Hữu Thiên này không đáng tin trong chuyện tình cảm, anh còn có bạn khác, có rất nhiều người chung tình, đến lúc đó chúng ta giới thiệu cho Sở Minh Nguyệt làm quen”.

Bạch Hoài An nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng bình tĩnh lại, thở dài: “Vẫn là thôi đi, chúng ta đừng can thiệp vào những chuyện này. Lát nữa em sẽ nói chuyện này với Minh Nguyệt, để cậu ấy tự mình quyết định. Nếu như cậu ấy muốn làm quen người đàn ông khác, chúng ta sẽ giới thiệu cho cậu ấy”

Nhìn thấy cô toàn tâm toàn ý nghĩ cho bạn bè như vậy, Hoắc Tùng Quân vuốt tóc cô: “Bao giờ em mới đối với anh tốt như vậy chứ?”

“Em đối với anh còn không tốt sao?”

Bạch Hoài An ngẩng đầu, phồng má tức giận nhìn Hoắc Tùng Quân: “Em không gây sự vô cớ, cũng không xen vào chuyện riêng tư của anh, cho anh đủ thời gian riêng tư, còn thích anh như vậy, anh muốn lên trời hay thế nào?

“Nhưng anh rất muốn em đối với anh gây sự vô cớ, cũng thích em quản lý anh” Ánh mắt Hoắc Tùng Quân tràn đầy tình cảm, cưng chiều nhìn Bạch Hoài An: “Nếu như em chuyển đến ở cùng anh, tài sản của anh, người của anh đều để em quản lý hết”

Bạch Hoài An: “..”

“Sao anh còn chưa chết tâm chứ?”

Hoắc Tùng Quân thở dài, lấy chứng minh thư, hộ khẩu từ trong túi ra: “Còn hơn không chết tâm. Hoài An, từ sau khi chúng ta quen nhau, anh luôn mang những thứ này theo, chỉ đời em nói một câu, anh lập tức sẽ dẫn em đi đăng ký kết hôn”

Bạch Hoài An há miệng trợn mắt nhìn những thứ này: “Chúng ta vừa mới quen nhau, anh đã lên kế hoạch cho những chuyện này rồi?”

“Không phải là kế hoạch, là lo trước tính sau”

Hoắc Tùng Quân một mặt vô tội.

Khi anh chuẩn bị những thứ này, đều đang nghĩ nếu như Bạch Hoài An đột nhiên nghĩ đến, anh có thể lập tức trực tiếp dẫn người đi đăng ký, đợi đăng ký kết hôn xong, cô muốn hối hận cũng không thể nữa.

Bạch Hoài An mặc dù rất cạn lời với dáng vẻ gấp gáp của anh, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọt ngào.

Bạn trai của mình nóng lòng muốn lấy được mình, đặt mình vào cuộc sống của anh, sao có thể không khiến người ta vui mừng được chứ.

Bạch Hoài An thích cảm giác mình được coi trọng, tình yêu của Hoắc Tùng Quân khiến cô cảm thấy mình được yêu, trên thế giới này, cô không cô độc một mình nữa.

Có điều…

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc, em tạm thời không suy nghĩ đến chuyện này, muốn lấy em sao có thể dễ dàng như vậy chứ?”

Bạch Hoài An hừ lạnh một tiếng, cả người đều rúc vào trong lòng Hoắc Tùng Quân, vùi mặt vào ngực anh: “Anh vẫn còn phải đợi.”

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ biệt hữu của cô, siết chặt tay.

Quả thật anh không thể đợi được nữa rồi, muốn nhanh chóng lấy cô về, nhưng Hoài An không đồng ý thì có cách nào chứ, ai bảo người anh thích chính là cô chứ.

An Bích Hà đi từ trong bệnh viện ra, ngồi xe nhà họ An, khi đợi đèn đỏ, đi qua một quán cà phê, tùy ý liếc qua một cái, nhìn thấy trong ô cửa kính, hai người đang thân mật ôm nhau.

Cô ta nhìn dáng vẻ gầy gò của mình qua cửa kính, lại nhìn thấy Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An đang nói cười hạnh phúc, sự không cam tâm trong lòng lại dâng lên.

Dựa vào cái gì mà mình biến thành hình dạng thế này, bọn họ vẫn còn có thể hạnh phúc không lo nghĩ gì như vậy?

Dựa vào cái gì chứ?

An Bích Hà hận đến nỗi mặt sắp biến hình, vô cùng dữ tợn, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Ngô Thành Nam.

Bên kia nghe điện thoại rất nhanh, giọng nói dịu dàng: “Bích Hà, sao vậy? Có phải là nhớ anh rồi không?

Giọng nói này khiến sự tức giận trong lòng An Bích Hà dịu đi một chút, bây giờ cô ta cũng có người thích mình rồi, sau này cô ta nhất định có thể sống tốt hơn Bạch Hoài An.

“Thành Nam, em muốn nhờ anh giúp em một việc”.

Ngô Thành Nam bên kia ngẩn ra một lát, hỏi: “Chuyện gì?”.

An Bích Hà nhẹ giọng nói vài câu, Ngô Thành Nam khựng lại một chút, mới cười nhẹ nói: “Bích Hà, em yên tâm giao cho anh đi, anh sẽ không để Bạch Hoài An thuận buồm xuôi gió như vậy đâu.”

An Bích Hà ngọt ngào nói cảm ơn, sau khi nói hai câu với Ngô Thành Nam thì cúp máy.

Đúng lúc đèn xanh, xe chậm rãi khởi động, An Bích Hà nhìn hai người đang dần biến mất trong tầm nhìn của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

Phụ nữ bò từ vũng lầy ra, dựa vào cái gì có thể sáng lạng như vậy chứ, cô ta nhất định sẽ khiến Bạch Hoài An trở lại nguyên hình.

Cho dù mình không thể ở cùng Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An cũng không có tư cách để độc chiếm một người đàn ông ưu tú như vậy được.

Trong quán cà phê, Bạch Hoài An đang vẽ tranh với Hoắc Tùng Quân, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy dòng xe cộ đi qua đi lại, không thấy cái gì cá.

“Sao vậy?” Hoắc Tùng Quân thấy vẻ mặt của Bạch Hoài An có chút kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi.

Bạch Hoài An lắc đầu, nhíu mày: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút bất an, em cảm thấy vừa rồi có người nhìn em, nhưng quay đầu lại chẳng thấy gì cả”

Hoắc Tùng Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy gì khác thường, vuốt tóc Bạch Hoài An: “Chắc là ảo giác thôi.”