Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 349: Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty tìm hắn



Thịnh Hoàn Hoàn sợ Lăng Tiêu mắng nên lập tức biểu lộ thái độ trước. Chỉ sợ cô là người đầu tiên trong cả Hải Thành này còn chưa bắt đầu thi đấu đã làm nát xe đua! Hơn nữa cô vừa ly hôn với Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện này, thật là mất mặt!

Nhưng rất lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu, tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ thái độ của cô không đủ thành khẩn?

“Cô không sao chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị dùng thái độ càng thành khẩn cho thấy mình sẽ phụ trách về sự cố này đến cùng thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người: “Tôi... Tôi không có việc gì.”

Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên bên tai: “Không bị thương?”

Tay Thịnh Hoàn Hoàn dần dần nắm chặt: “Không có, tôi không bị thương, không ảnh hưởng đến thi đấu.”

Hắn đang quan tâm cô sao?

Cô cho rằng Lăng Tiêu sẽ mắng cô một trận, dù không mắng cũng trào phúng vài câu, không ngờ hắn không những không mắng, còn quan tâm cô có bị thương hay không.

Tiếp theo giọng của Lăng Tiêu lại vang lên: “Kim Thần cố ý đụng cô?”

Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ một chút mới nói: “Hừm, trước kia có chút ân oán cá nhân với anh ta, cho nên chuyện chiếc xe anh cứ tính lên đầu tôi đi!”

Dù sao trước kia cô thật sự đụng phải xe của Kim Thần rồi trốn chạy! Đã tạo nghiệt thì phải trả thôi!

“ n oán gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Hả?”

Chuyện này cũng phải nói với hắn sao?

Giọng Lăng Tiêu lại trầm xuống một độ: “Nếu cô không muốn nói thì thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng không phải chuyện sáng rọi gì, nói ra cũng thấy mất mặt, không nhắc đến thì hay hơn.

Nhưng tiếp theo cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra.”

“A?”

Chuyện này mà hắn cũng muốn tra? Cô đã nói là ân oán cá nhân, cho dù hiện tại hắn là ông chủ của cô cũng không có quyền can thiệp chuyện riêng của đội viên!

“Còn không nói? Vậy cô cứ dùng xe dự phòng của đoàn xe để thi đấu đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa nghe vậy thì lập tức chịu thua: “Đừng tắt máy, tôi nói, tôi nói.”

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, kể lại chuyện xấu năm xưa của mình cho chồng cũ nghe: “... Nhưng anh ta cũng không đắc thắng được, đã bị tôi đánh một trận, mọi chuyện là như vậy.”

Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.



“Này?” Thịnh Hoàn Hoàn không nghe thấy âm thanh gì, nhìn lại màn hình điện thoại thì không khỏi nghi hoặc hỏi: “Anh ngủ rồi sao?”

Vẫn không được đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, nói thầm một tiếng: “Rốt cuộc người này có nghe mấy câu vừa rồi của mình không vậy?”

Sau đó liền nghe Lăng Tiêu trả lời: “Nghe thấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vậy vì sao anh không đáp lại tôi?”

Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi tôi đang thay quần áo.”

Thay quần áo!!!

Ba chữ này làm Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu nghĩ đến thân trên trần trụi của hắn, sau đó cả gương mặt nóng lên, bên tai đỏ bừng. Đều phải trách hắn không thích tắt đèn lúc thân mật với cô, cho nên cô đặc biệt quen thuộc, có ký ức khắc sâu với thân thể của hắn.

“Khụ, vậy chiếc xe đua?” Khi Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương sẽ nhịn không được ho khan.

“Ngày mai tan tầm tới công ty tìm tôi.”

“Anh để chiếc xe ở công ty?”

Lăng Tiêu có vẻ ngại cô ngốc quá, trong cổ họng trào ra tiếng cười trầm thấp: “Cô cảm thấy tôi sẽ lái xe thi đấu đi làm sao?”

“Vậy...” Vậy anh bảo tôi đi công ty tìm anh làm gì?

“Cô trở về lấy với tôi.”

“À.” Thì ra ý hắn là như vậy.

Không đúng, cô trực tiếp đến nhà hắn lấy không phải càng nhanh à, cần gì phải chạy đến công ty hắn một chuyến?

Rất nhanh, Lăng Tiêu đã giải đáp nghi hoặc của cô: “Thiên Vũ muốn gặp cô, có một số chuyện cô đích thân nói với nó sẽ uyển chuyển một chút, tôi hy vọng về sau nó đừng ồn ào muốn gặp cô nữa.”

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu ý của Lăng Tiêu, hắn hy vọng cô có thể giải thích rõ ràng với cậu nhóc, làm cậu hiểu cái gì là chia lìa, hơn nữa muốn cậu chịu chấp nhận sự thật này.

Lăng Tiêu thật là giao cho cô một nan đề!

Ngay sau đó giọng nói của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Không chỉ Thiên Vũ, còn có Tích Nhi, nó cũng ồn ào muốn gặp cô, cả bà nội nữa, mấy vấn đề này đều cần cô đi giải quyết.”

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghe càng nhăn chặt mày lại: “Nhưng đây không phải nghĩa vụ của anh sao, là anh muốn ly hôn, vì sao muốn tôi đi giải thích cho người nhà của anh?”

Hắn không muốn bị mắng cũng không thể trút hết cho cô như vậy!

“Ngẫm lại bà nội thương cô đến cỡ nào.”

“Nhưng...”

“Không muốn chiếc xe đua?”



Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Được rồi!”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Lăng Tiêu, anh kêu tôi đi giải thích, lỡ bà nội yêu cầu chúng ta kết hôn lại thì anh bảo tôi trả lời như thế nào?”

Chuyện này không phải không có khả năng.

Trong phòng ngủ, Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại, giọng điệu đặc biệt lạnh nhạt kiên quyết: “Vậy cô cứ nói với họ là không có khả năng, tôi bảo cô lại đây là muốn cô để họ chấp nhận sự thật này.”

Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt lấy tay vịn ban công, sau đó lại buông ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hiểu rồi, ngày mai sau khi tan tầm tôi sẽ chờ anh ngoài cửa Lăng Phủ.”

Không đợi Lăng Tiêu đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã trực tiếp tắt máy, khóe miệng xuất hiện một tia tự giễu.

Thịnh Hoàn Hoàn, mày có thể khôn ra một chút không?

Nếu hắn vô tình, cô cũng không muốn có dính líu gì thêm với hắn, lấy thân phận hiện tại của cô mà xuất hiện ở công ty hắn chỉ rước lấy càng nhiều phê bình. Cô không muốn làm người ta cảm thấy mình là người lì lợm la liếm.

Sau khi trở lại phòng của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục ăn tôm hùm đất nốc bia giống như không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều!

Cuối cùng còn cần Nam Tầm đỡ cô trở về phòng.



Lăng Tiêu bị cúp điện thoại thì nhíu mày, ném điện thoại qua một bên, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Vừa mở cửa, Lam Nhan mặc một bộ váy cúp ngực màu đen đứng ở bên ngoài, mặt trang điểm rất quyến rũ, tóc còn ẩm ướt dính vào làn da trắng nõn, gợi cảm mê người.

Vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, Lam Nhan lập tức nói: “A Tiêu, qua mấy ngày nữa đã thi đấu rồi, em nhớ kỹ thuật của anh rất tốt, ngày mai có thể chỉ điểm cho em một chút không?”

“Không rảnh.” Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời.

Thấy Lăng Tiêu muốn đóng cửa, Lam Nhan cắn môi lại gần, vươn đôi tay muốn ôm lấy cổ hắn, đồng thời cái váy trên người cũng rơi xuống đất.

Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, lập tức lui về phía sau, không để Lam Nhan đụng vào mình.

Lam Nhan lảo đảo, bán khoả thân đứng trước mặt Lăng Tiêu, hai mắt ứa lệ nhìn hắn: “A Tiêu, anh nhìn em đi, gương mặt này, thân hình này có điểm nào kém Thịnh Hoàn Hoàn chứ?”

Lam Nhan bước từng bước một về hướng Lăng Tiêu, cô ta rất tự tin về dáng người của mình, cho dù đã sinh Thiên Vũ, nhưng cô vẫn rất đẹp.

Lúc trước khi ở bên An Niên, cô ta vừa thành niên, lúc mang thai Thiên Vũ chưa tròn hai mươi tuổi.

Sinh con xong, cô ta chưa từng cho con bú, trên bụng cũng không có vết rạn, năm nay cô 24 tuổi, thân hình nhìn y như thiếu nữ, hoàn toàn không nhìn ra được đã từng sinh con.

Khóe mắt Lam Nhan rưng rưng, nhu nhược đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt: “Vì sao anh một hai lại đẩy em ra xa như vậy, chẳng lẽ vì em từng là người phụ nữ của An Niên, mẹ của Thiên Vũ, cho nên anh không nhìn thấy cái tốt của em, giả vờ không thấy tình yêu của em?”