Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 286: Không rên một tiếng liền hung hăng vả mặt bọn họ



Rốt cuộc cũng ép Dương Lập nói ra lời này.

“Tức là muốn tôi đích thân đi mời thì ông ta mới bằng lòng tới.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng hết kiên nhẫn, mặt trầm xuống nghiêm khắc cả giận nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Chu tổng giám đã xin nghỉ một tuần. Mọi người đều đang cố gắng tranh giành dự án Đường thị, ông ta thì ngược lại, ốm đau một chút là có thể buông bỏ công việc, một tuần không đi làm, còn chẳng quan tâm đến dự án của công ty.”

“Hiện tại nếu đã chấp nối được với phía Đường thị thì nên lập tức chạy về công ty, cùng mọi người thương lượng đối sách, chúng tôi sẽ thông cảm cho tình hình sức khỏe và không để ông ta quá mệt nhọc. Nhưng ông ta thì ngược lại, còn muốn người khác đích thân tới cửa đi cầu xin, hiện tại ông ta bị bệnh nguy kịch sao, cho rằng tôi rất rảnh? Mặt mũi của ông ta cũng thật lớn, chức tổng giám này làm thật xứng chức.”

Thịnh Hoàn Hoàn mắng không nể mặt chút nào, sắc mặt Dương Lập và Cao Tễ khó coi đến khỏi nói.

Mọi người không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại nóng tính như thế, trong tình huống này mà cô nói ra những câu đó là không sáng suốt, ngay cả Tống Chí Thượng cũng cảm thấy cô hành động theo cảm tính.

Rất nhanh Dương Lập đã xanh mặt giận dữ hỏi: “Cô rất bận, cô bận cái gì, cô nhận chức một tuần đã làm ra thành tích gì?”

Cao Tễ cũng đen mặt cả giận nói: “Đúng vậy, giao dự án Đường thị này cho cô cũng được mấy ngày rồi, cô còn chưa thấy được mặt người ta, nói trắng ra là bị đuổi ra, mấy ngày nay luôn là phòng dự án chạy chọt, giám đốc như cô đã làm cái gì?”

Lý Na cười lạnh: “Thịnh tổng đang vội vàng học tập ấy mà, vừa đến công ty phỏng chừng cả hợp đồng cũng xem không hiểu, chỉ bận mấy thứ trên mặt bàn thôi đã đủ đau đầu, đâu còn có tâm tư đi chạy dự án.”

Không ít người lộ ra vẻ mặt thất vọng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngay cả Tống Chí Thượng cũng lắc đầu, Thẩm Nam cũng trầm mặc.

Chuyện đã tới cục diện này, bọn họ cũng cứu không được.

Chẳng lẽ cô không rõ mình không có quyền để cứng rắn, hiện tại quở trách Chu Tín một trận hả giận lắm, nhưng kết cục còn không phải cúi đầu đi cầu xin ông ta trở về!!!

Nhưng đối mặt với dáng vẻ hùng hổ doạ người của ba người Dương Lập, Thịnh Hoàn Hoàn lại cười.

Mọi người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sao cô còn cười được?

Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua ba người Dương Lập, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, không nhanh không chậm mà nói: “Sao các người biết tôi chưa làm cái gì?”



Mọi người ngẩn người, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lấy túi công văn bên tay qua rồi mở ra, kéo hai phần hợp đồng từ trong đó rồi ném một phần cho Dương Lập, một phần cho Cao Tễ: “Trợn to mắt hai người lên xem đây là cái gì.”

Cao Tễ và Dương Lập nhìn nhau, kéo hợp đồng đến trước mặt mình, tiếp theo đôi mắt họ bất giác trừng thật sự lớn, vẻ mặt xuất sắc như nuốt phải một con ruồi.

“Đó là cái gì?”

Nhìn vẻ mặt của hai người, Lý Na duỗi tay cầm hợp đồng qua, tiếp theo cũng lộ ra vẻ mặt tương tự: “Sao có thể, sao có thể chứ?”

Tống Chí Thượng đi lên trước, lấy hợp đồng trước mặt Dương Lập qua rồi trở lại vị trí ngồi xuống, các cao tầng khác đều lại gần ông ta, tiếp theo từng tiếng kêu mừng rỡ lại khó tin nổi vang lên trong phòng họp

“Đây... Đây là hợp đồng của Đường thị?”

“Còn ký tên, trời ạ, Thịnh Thế chúng ta lấy được dự án này rồi sao?”

“Thật sự ký tên, còn có dấu tay, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?”

Các cao tầng vừa mừng vừa sợ, Dương Lập và Cao Tễ đứng ngơ ra ở đó, mặt không còn chút máu, cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như trút được cục tức trong lòng.

Tống Chí Thượng nhìn hợp đồng, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, kích động cười nói: “Làm tốt lắm, làm tốt lắm, Hoàn Hoàn, cô thật mang đến cho chúng tôi bất ngờ lớn!”

Thẩm Nam còn trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dự án mà chúng tôi đều bó tay không có cách nào lại bị cô không rên một tiếng lấy được, Thịnh tổng thật sự làm tốt lắm.”

Thẩm An Nhiên phòng RD còn khoa trương giơ tay về hướng Trương Tân Lập: “Anh véo tôi cái đi, xem có phải tôi đang nằm mơ không.”

Trương Tân Lập phòng makerting véo thật mạnh một cái, Thẩm An Nhiên nhảy dựng lên như khỉ: “Đệt, con mẹ nó anh véo thật à.”

Mọi người cười to: “Tỉnh táo chưa?”

Thẩm An Nhiên liên tục gật đầu: “Tỉnh tỉnh.”



Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bầu không khí này, rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia đoàn kết trong các cao tầng, trong lòng dâng lên cảm giác kiêu ngạo và tự hào.

Dự án Đường thị này là đơn hàng kếch xù, lấy được nó thì Thịnh Thế sẽ đi lên một bậc thang mới, tiền cảnh không thể đo lường, cho nên các cổ đông và cao tầng Thịnh Thế đều đặc biệt coi trọng.

Nhưng bởi vì Thịnh Thế không có kinh nghiệm ở phương diện này, không có ưu thế cạnh tranh gì so với các công ty khác, hơn nữa thái độ trước đó của Đường Nguyên Minh làm họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, nếu không dự án này cũng không rơi vào tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Dù vừa rồi nghe nói Chu Tín tìm được giám đốc Đường thị để chấp nối cho họ, nhưng trong lòng họ vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao trường hợp tiêu tiền xong lại không hoàn thành việc không phải số ít.

Khuyết điểm của Thịnh Thế bày ra ngay trước mặt, nếu là bọn họ cũng sẽ lựa chọn một công ty tài chính sung túc, đồng thời cũng có kinh nghiệm phong phú để ký hợp đồng.

Nhưng hiện tại, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đặt hợp đồng đã ký trước mặt họ, hỏi sao họ không kích động, không mừng rỡ nhảy dựng lên?

Còn ba người Dương Lập, cả đám mặt xám như tro tàn, làm sao họ cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn thật sự lấy được dự án Đường thị, không rên một tiếng đã hung hăng vả mặt họ.

Nhưng lúc mọi người ở đây mừng rỡ, Lý Na đột nhiên phát hiện vấn đề, cô ta nhìn chằm chằm tờ giấy cuối cùng vài giây, ý cười trên khóe miệng từ từ mở rộng, cuối cùng hưng phấn chỉ vào hợp đồng mà lớn tiếng nói: “Hợp đồng này là giả, trên đó căn bản không có con dấu của tập đoàn Đường thị.”

Dương Lập và Cao Tễ lập tức bước nhanh đi đến trước mặt Lý Na, sán mắt nhìn chằm chằm hợp đồng kia, trong phút chốc, sắc mặt tro tàn trở nên xuân ý dạt dào.

Cao Tễ lập tức đắc ý, còn chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà cười ha ha: “Thịnh Hoàn Hoàn, không phải cô bị người ta lừa đó chứ, rốt cuộc người ký tên có phải giám đốc của Đường thị không, nếu phải thì vì sao trên đó không có con dấu của Đường thị?”

Dương Lập cũng trào phúng cười nói: “Xem ra Thịnh tổng vẫn còn trẻ quá, cả thứ cơ bản nhất này cũng không hiểu, chỉ có ký tên không có con dấu thì chỉ đại diện cho cá nhân, không liên quan gì đến tập đoàn Đường thị cả.”

Các cao tầng vừa rồi còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn, hiện giờ nụ cười đều tắt, trên mặt không giấu được sự thất vọng, hình như đang im lặng nói với Thịnh Hoàn Hoàn “Chúng tôi không nên ôm chờ mong gì với cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn không tức không bực, dù sao đây cũng là dự án đầu tiên cô ký được từ khi nhận chức, trên hợp đồng thật sự không có con dấu của tập đoàn Đường thị, bọn họ không tin tưởng cô cũng có thể hiểu được.

Nhưng cô tin rất nhanh họ sẽ thay đổi cách nhìn về cô.