Cố Sự

Chương 152: Sở Tích Nguyệt - Chốn Cũ.



Chương 152: Sở Tích Nguyệt - Chốn Cũ.

Sở Tích Nguyệt vung ra Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm, phá hủy Kiếm Tông, Kiếm Sơn cũng từ từ sụp xuống, ngọn núi này từ nay cũng biến mất như cái cách mà Sở Tích Nguyệt giải quyết Kiếm Tông.

Bầu trời đột nhiên đổ mưa lớn, cơn mưa lớn đến nổi trôi hết mọi thứ Sở Tích Nguyệt vừa mới phá hủy Kiếm Tông, cơn mưa này giống như nổi hận của nàng đối với Kiếm Tông suốt mấy ngàn năm nay, từ lúc còn chưa thể tu luyện tới lúc trở thành cường giả như ngày hôm nay.

Sở Tích Nguyệt ngước lên nhìn bầu trời, cơn mưa lớn đổ xuống, làm ướt đẫm cả người nàng, nhưng nàng không một chút cảm thấy lạnh, nàng lại cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, thù của nàng với Kiếm Tông cuối cùng đã báo.

"Phụ thân, Mẫu Thân, Ca, ta cuối cùng cũng báo được thù cho mọi người rồi!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt từ vui vẻ đến ảm đạm đau buồn, hai mắt nàng bắt đầu chảy ra những dòng lệ.

Sở Tích Nguyệt quay người rời đi, nàng không ở lại nơi này quá lâu, dù sao chấp niệm của nàng với Kiếm Tông hôm nay cũng đã kết thúc.

Sở Tích Nguyệt phi hành trở về chốn cũ, trở lại Loan Âm Thành, nàng vẫn như ngày đó từ từ đi bộ mà lên Thiên Am Tự, bước đến chân núi, nàng cảm nhận được khung cảnh quen thuộc mà mấy ngàn năm Thiên Am Tự không một chút thay đổi.

"Tiểu Hòa Thượng, huynh vẫn như vậy, ở nơi này quét rác" Sở Tích Nguyệt nhìn Hòa Thượng năm đó không lớn hơn nàng mấy tuổi quét rác, hắn vẫn như vậy, chỉ ở tại một chổ, vẫn quét rác như năm nàng rời đi.

"Sở cô nương trở lại rồi?" Tiểu Hòa Thượng nhìn nàng mỉm cười nhẹ hỏi.

"Ta chấp niệm đối với Kiếm Tông cuối cùng cũng đã tận".

"Sở cô nương có vui hay không?".

"Ta cũng không rõ là ta nên vui hay buồn, lúc đầu ta cảm thấy vui, nhưng bây giờ nhìn thấy Loan Âm Thành ta lại cảm thấy buồn!".

"Tiểu Tăng chỉ khuyên Sở cô nuông một câu, những gì nên buôn bỏ thì nên buôn bỏ!" Tiểu Hòa Thượng khựng lại một chút nói một câu, sau đó vẫn tiếp tục quét rác.

"Cảm ơn!".

Lần này Sở Tích Nguyệt trở về không đi vào bên trong Đại Điện của Thiên Am Tự, mà nàng chỉ cùng Tiểu Hòa Thượng trò chuyện một chút liền rời đi.

Sở Tích Nguyệt bước vào Loan Âm Thành, đi đến căn nhà cũ của Sở Gia năm đó, tuy nói nơi này Tần Gia đã từng ở qua hơn ngàn năm, nhưng khung cảnh lại không thay đổi qua nhiều.

Năm đó Sở Tích Nguyệt một đường đi phá hủy Tần Gia, nên bây giờ ở Loan Âm Thành không một nhà quyền quý nào dám sống ở nơi này, bọn họ sợ sẽ có ngày Gia Tộc của mình cũng sẽ bị phá hủy như năm đó Tần Gia cùng Sở Gia.

Bước vào căn nhà cũ, căn nhà này bây giờ tuy không thay đổi là mấy, nhưng đã trở nên cũ kỹ, bụi bám khắp nơi, cây sồi nhỏ năm đó ở trong Hậu Viện của nàng nay cũng đã trở thành một cây Đại Thụ. Nhớ năm đó nàng cùng Ca Ca ở nơi này luyện kiếm, năm đó nàng là một cô nương không hiểu chuyện, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm.

Thấm thoát một cái đã mấy ngàn trăm trôi qua, nàng từ một thiếu nữ nay đã trở thành một cường giả tuyệt thế, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy một chút trống rỗng, một chút chua xót, một đau buồn.

Đứng trước ngôi mộ của Phụ Thân, Mẫu Thân, Ca Ca năm đó nàng trở lại lập nên, đôi mắt không biết từ khi nào mà đỗ lệ, nàng bật khóc, khóc rất lớn, không hiểu vì sao trong lòng nàng lúc này lại đau buồn như vậy.

Đã là người thì ai cũng có cha mẹ, cái cảm giác khi cha mẹ chết đi, theo năm tháng trôi qua có lẽ đã chậm trãi tiêu tán, có vẻ dần dần phai nhạt, nhưng trên thực tế là bị chôn giấu ở trong lòng, chôn giấu trong linh hồn mà không ai hay. Càng về sau này, cái cảm giác đau khổ kia sẽ càng ngày càng được chôn sâu, nhưng một khi trào ra, thì sẽ khiến cho trời đất cũng kinh ngạc, khiến cho trời đất cũng phải động lòng!

Người có tình cảm cho nên mới được gọi là người!

Sở Tích Nguyệt cũng là như vậy, từ khi nổ lực tu luyện nên nay nàng đã từ từ lãng quên đi cha mẹ của mình, nàng chỉ nổ lực để mạnh lên, để có thể báo được thù, nhưng giờ đây đứng trược mộ của họ, nàng lại không kìm lòng đau đớn mà khóc thật to.

Trong mắt Sở Tích Nguyệt đã không còn nổi tuyệt vọng, thay vào đó là có vẻ đã được giải thoát.

Nàng đã mệt mỏi quá rồi. Nàng muốn nghỉ ngơi, nàng muốn hai mắt nhắm lại mà rời khỏi cõi đời, muốn như phàm nhân không phải ngày ngày phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, không phải vì vận mệnh mà giãy dụa, không phải chịu cảnh đau buồn, khóc rống thất thanh trước mộ phần cha mẹ.

Nhưng nàng phải làm sao đây, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, thù của Thiên Đình gây ra cho Gia Tộc nàng vẫn chưa báo, làm sao nàng có thể như vậy mà chết đi, làm sao có thể mà nhắm mắt không nghỉ ngợi, làm sao có thể mà giả vờ không hay không biết.

Cuộc đời nàng giờ khắc này chỉ có đau buồn cùng hận thù chưa báo, nàng cô tịch trên thế gian này chỉ có một mình, không thân không thích, không còn một người có thể cùng nàng tâm sự, không có một người có thể cùng nàng trải qua nhiều chuyện đau lòng, cuộc đời nàng thật sự hỏng rồi, cuộc đời nàng thật sự không còn lại thứ gì.

Sở Tích Nguyệt ngồi thật lâu tại bia mộ của cha mẹ, nàng hiện tại không biết làm thứ gì, đến Thiên Đình báo thù nàng vẫn chưa thể, năng lượng của bàn đào vẫn còn sót lại chút ít khi độ kiếp chưa hoàn toàn tiêu hóa, nàng hiện tại chỉ có thể ở lại nơi này, sống một cuộc đời phàm nhân.

Mấy năm trôi qua, tại ngôi nhà nhỏ của Sở Gia, có một cô nương, dung mạo khuynh quốc khuynh thành sống tại đây, người của Loan Âm Thành cũng không biết cô nương này từ đâu tới, chỉ biết mấy năm nay nàng luôn sống tại nơi này.

Một cô nương tuổi không lớn, nhìn qua có vẻ chỉ mới hơn hai mươi, dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp, trong thành không biết bao nhiêu tuấn tài, nam tử đến hỏi cưới nàng, nhưng nàng chỉ lắc đầu không gả.

Cô nương này chính là Sở Tích Nguyệt từ khi nàng trở lại Loan Âm Thành cũng đã hơn ba năm, nàng sống ở nơi này đúng là rất vui vẻ, nàng hòa mình với mọi người, chân chính trở thành phàm nhân, đã ba năm nàng không sử dụng một chút Tiên Lực nào, tu vi của nàng cũng như vậy không một chút tăng lên, nhưng tâm cảnh của nàng đã trong suốt hơn rất nhiều.

"Sở cô nương, hôm nay lại đến ăn sáng a!" Tiểu Nhị nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của mỹ nhân liền chạy đến cười nói tiếp đón.

"Ừm, cho ta như thường ngày là được" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười nói.

Cả một tòa khách sạn, vô số khách nhân nhìn nàng say đắm, nàng cũng đã quen thuộc với cảnh này, suốt ba năm này có không ít người bày tỏ với nàng, có không ít ngươi dùng thực lực uy hiếp nàng, nhưng đều có người ra tay giúp đỡ nàng.

"Tòa thành này không tệ, hôm nay nghỉ chân ở nơi này thôi" Hạo Thiên từ bên ngoài thành đi vào, đi theo sau lưng hắn là một lão giả già nua, nhìn qua có lẽ không tầm thường.

"Hạo Thiên, ngươi bái ta làm thầy, sau này ngươi ắt sẽ trở thành cường giả đỉnh phong của Tiên Giới" .

"Lão già chết tiệt, ngươi đã nói lời này suốt mười năm nha, không chán sao?" Hạo Thiên khuôn mặt có chút tức giận nhìn lão già này.

"Hạo Thiên lão phu thật sự muốn nhận ngươi làm đệ tử" Lão giả này liên tục mở miệng muốn nhận Hạo Thiên làm đệ tử, cứ như thế hai người đã đồng hành suốt hơn mười năm.

"Không nói với ngươi nữa, ta rất đói, muốn đi ăn sáng" Hạo Thiên khuôn mặt có chút cảm thấy không vui đi vào khách sạn, lão già này đúng là phiền phức, chạy theo hắn suốt mười năm, chọc không ít phiền phức cho hắn.

Tuy hắn hiện tại tu vi đã Chuẩn Đế Cảnh, nhưng lại không nhận ra được lão giả này tu vi cao thâm bậc nào, hắn biết lão giả này tu vi không tầm thường, thân phận thật sự cũng rất cao cường.

Vừa bước vào bên trong khách sạn, đôi mắt Hạo Thiên bỗng dưng đỗ lệ, hắn nhìn thấy bóng dáng của Sư Phụ, hắn nghe giọng của Sư Phụ, hắn chắc chắn người ngồi đó chính là Sư Phụ của hắn năm đó, mái tóc đó, giọng nói đó, hắn làm sao quên được.

"Hạo Thiên sao ngươi lại khóc? Ai bắt nạt ngươi sao?" Lão giả không hiểu lý do gì tiểu tử này lại khóc, từ khi vừa bước vào khách sạn này, hắn liền đỗ lệ.

Hạo Thiên không nói lời nào với lão giả, hắn vội vàng chạy lại trước mặt Sở Tích Nguyệt mà quỳ xuống.

"Sư phụ, cuối cùng đồ nhi cũng gặp lại người".

Sở Tích Nguyệt ăn điểm tâm cực kỳ vui vẻ, lúc này nàng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhưng nàng thật sự không rõ giọng nói này là của người nào.

"Ngươi là ai?" Sở Tích Nguyệt hiểu kỳ, nhìn người đang dập đầu với nàng, hỏi.

"Sư phụ người không nhớ ta sao? Chẳng lẽ đã quên ta rồi?" Khuôn mặt Hạo Thiên tái mét, hắn không tin rằng Sư phụ có thể quên hắn.

"Hạo Thiên?"

"Sư phụ người không quên ta." Hạo Thiên vui mừng khi biết sư phụ không quên hắn.

"Ta cũng làm sao có thể quên tiểu tử nhà ngươi, đứng dậy đi!"

"Sư phụ tu vi của người?" Hạo Thiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt hiện tại chỉ là phàm nhân, hắn khuôn mặt thay đổi cực kì lo lắng.

"Ta bây giờ chỉ là một cái phàm nhân, cũng không phải là cái gì Tiên Nhân nữa rồi!" Sở Tích Nguyệt nhàng nhạt nói.

"Sư phụ kẻ nào gây ra chuyện này, ta chắc chắn không tha cho bọn chúng" Khuôn mặt Hạo Thiên trở nên tức giận cực kỳ.

Sở Tích Nguyệt lắc đầu, nàng nhìn tên tiểu tử này cũng không nói gì, chỉ im lặng mà ăn điểm tâm.

"Tiểu tử, ngươi đừng làm phiền sư phụ của ngươi cảm ngộ nhân sinh" Lão giả đi theo sau Hạo Thiên lên tiếng nói.

"Vãn bối Phó Vạn Sinh ra mắt tiền bối!"

"Ừm".

"Lão già ngươi nói cái gì cảm nhận nhân sinh, ta không hiểu" Hạo Thiên hiếu kỳ nhìn lão giả hỏi.

"Tiểu tử ngươi còn quá trẻ, không hiểu thứ gì, sau này ngươi trưởng thành liền hiểu hôm nay sư phụ ngươi đang làm gì" Lão giả mở miệng khuyên bảo.

"Hừ, giải thích không rõ ràng, lão già lắm lời".

Sở Tích Nguyệt hóa phàm ba năm, không ngờ có thể gặp lại cố nhân, chuyện cũ của nàng cũng đã đến lúc nên giải quyết, ba năm hóa phàm, ba năm cảm ngộ nhân sinh, cuộc đời nàng xem như trọn vẹn.





Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?