Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 66: Tự làm tự chịu!



Trong căn phòng sa hoa nhưng tối tăm, lạnh lẽo, Du Mẫn Hoa sợ hãi lùi về sau hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía trước. Trước mắt cô ta bây giờ là một Bách Ảnh Quân với gương mặt đang đằng đằng sát khí tiến lại gần. Anh hướng đôi mắt lạnh như băng khẽ liếc nhìn Du Mẫn Hoa đầy khinh bỉ, giọng vô cảm:

- Du Mẫn Hoa, cô to gan thật đấy!

Mặt Du Mẫn Hoa lúc này đã tái mét, cơ thể cô ta run rẩy nhìn Bách Ảnh Quân với cặp mắt đáng đáng thương đã giàn giụa nước tỏ vẻ đáng thương nói:

- A Quân, anh nghe em nói được không? Em thật sự không biết gì hết, lúc em tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong bộ dạng này nằm trên giường với anh. Chuyện đã xảy ra một chút em cũng không nhớ.

Nghe vậy Bách Ảnh Quân càng cảm thấy con người Du Mẫn Hoa thật vô sỉ, rõ ràng cô ta bày ra tất cả vậy mà giờ phút này lại có thể ở trước mặt anh nước mắt rửa mặt giả vờ thành bộ dáng đáng thương, mềm yếu. Càng nghĩ Bách Ảnh Quân càng cảm thấy thật ghê tởm, anh nhướng mày nhìn Du Mẫn Hoa rồi cười lạnh:

- Không biết? Du Mẫn Hoa cô cả gan bỏ thuốc vào rượu của tôi, kéo tôi vào phòng rồi tạo dựng hiện trường giả không những thế cô còn sai người dẫn vợ và mẹ tôi đến tận nơi chứng kiến. Từng việc từng việc nãy giờ đừng nói với tôi một việc cô cũng không biết.



Du Mẫn Hoa nghe đến đây thì liên tục lắc đầu, cô ta bò đến ôm lấy chân của Bách Ảnh Quân không ngừng cầu khẩn:

- Em xin anh tin em có được không? Em thật sự không biết những việc này mà!

Đến nước này Hạ Di Giai đã không còn chịu được nữa, chưa đợi Bách Ảnh Quân lên tiếng cô đã đi thẳng một mạch đến cạnh anh vừa hất tay Du Mẫn Hoa ra vừa cất giọng:

- Du tiểu thư, Du thị tổ chức bữa tiệc này nên xem như cô là chủ tiệc. Cô nói xem có chủ tiệc nào lại giống cô không? Quên cả trên chiếc du thuyền này có lắp đặt camera ẩn?

Nghe đến đây Du Mẫn Hoa mới sực nhớ, cô đơ người nhận ra mình đã lỡ lời nhưng nên vội ném ánh mắt cầu cứu về phía em gái. Nhận thấy tình hình đang vô cùng tệ, Du Mỹ lung lúc này mới lên tiếng:

- Xin lỗi Hạ tiểu thư, camera trên thuyền mấy bữa nay đều bị hư hết rồi nên không xem được.

Nghe vậy Bách Ảnh Quân vô cùng tức tối, anh xoay người định đi đến chất vấn Du Mỹ Lung thì bị Hạ Di Giai cản lại. Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ cô sẽ bối rối thì Hạ Di Giai lại rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng cười mỉm nhìn Du Mỹ Lung rồi nói:

- Du tiểu thư, thứ nhất: cô gọi sai rồi! Cô nên gọi tôi là Bách thiếu phu nhân hoặc gọi một tiếng chị dâu tôi nhất định sẽ vui vẻ nhận lấy. Thứ hai: Chồng tôi vẫn đang đứng đây mà cô lại dùng ba chữ "Hạ tiểu thư" chính là không lễ phép. Thứ ba: Điều này quan trọng nên tôi xin nhấn mạnh để Du tiểu thư nhớ đừng có mưu tinh quá nhiều chuyện xấu xa tối sẽ gặp ác mộng đó.

- Cô nói vậy là sao hả? Tôi đã nói camera hư rồi chứ có phải cố tình không để cô xem đâu sao cô làm khó làm dễ chúng tôi thế?



Hạ Di Giai nghe vậy thì lặng lẽ nhắm nắt lắc đầu, cô nhướng mày nhìn về phía Du Mỹ Lung nhẹ nhàng nói:

- Du tiểu thư, hôm nay là lễ mừng thành lập 30 năm của Du thị, đáng lý tất cả mọi việc đều phải chỉnh chu nhất là khâu an ninh cho khách càng không thể lơ là, ẩu tả. Một buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty lớn thế này mà điều cơ bản như kiểm tra camera cô lại có thể qua loa là hỏng rồi không dùng được nữa? Theo cô thì lý do này đã đủ chính đáng để chúng tôi phải tin chưa?

Trước mấy lời phủ đầu của Hạ Di Giai làm Du Mỹ Lung phút chốc yếu thế, cô ta thẹn quá hóa giận chỉ thẳng tay vào mặt Hạ Di Giai quát:

- Hạ Di Giai, cô đừng có mà quá đáng!

Đương đầu với cơn điên cuồng của Du Mỹ Lung, Hạ Di Giai nhẹ nhàng bước tới nắm ngón tay cô ta đặt xuống. Cô khẽ nhìn Du Mỹ Lung đang tức tới nghiến răng nghiến lợi bình tĩnh nói:

- Sao tôi lại quá đáng? Chồng tôi nói anh ấy bị oan, tôi chỉ yêu cầu các người một việc đơn giản là check lại đoạn camera đó để làm rõ mọi chuyện sao gọi là quá đáng? Người lên giường với chồng tôi lúc này là chị gái cô, các người nhất quyết không chịu cho chúng tôi xem camera không phải chột dạ chứ là gì nữa?

Những lý lẽ sắc bén của Hạ Di Giai đã thành công đâm thẳng vào ngay điểm yếu của Du Mẫn Hoa một cách chính xác. Thấy không còn giấu được nữa Du Mẫn Hoa lúc này lại một lần nữa ôm chặt lấy chân của Bách Ảnh Quân nói:

- A Quân, em thừa nhận là em làm nhưng mọi việc em làm đều có lý do hết.

Bách Ảnh Quân nhìn Du Mẫn Hoa đang ôm chặt chân mình không buông thì cảm thấy vô cùng kinh tởm, khẽ cúi đầu với vẻ mặt vô cảm anh hỏi:

- Lý do gì?

- Em chỉ là... em chỉ là vì quá yêu anh thôi mà Quân! Tại yêu anh nên em mới làm ra những chuyện đó. Xin anh đừng đối xử vô tình với em như thế được không anh?

- Yêu tôi? Yêu tôi hay yêu tiền của tôi? Du Mẫn Hoa, đừng tưởng từ trước đến giờ tôi không biết thứ cô yêu thích chỉ có tiền. Cô ham danh lợi của cải chứ yêu gì ai! Không cần nói nữa, tôi muốn ngày mai Du thị các người phải tuyên bố phá sản. Đừng để tôi tự ra tay lúc đó hậu quả khó lường lắm!

- Anh nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy?

- Sai rồi! Là tự làm tự chịu!